Sớm nhất có Minh Minh, về sau lại có Như Nguyệt mới tới Văn Đình. Còn mình thì sao?
Mình có phải là nam nhân có trách nhiệm không? Mình đáng giá cho những nữ nhân này yêu sao? Nội tâm của Tề Nhạc hiện giờ đau đớn như dao cắt vào tim.
Văn Đình hóa thân thành Cự Thú Hoạt Xá Lợi đem chân hỏa khổng lồ thiêu đốt thân thể của mình để cứu hắn, nàng khi đó đã hóa thành năng lượng dung hợp vào trong người của Tề Nhạc, khi đó Tề Nhạc đạt được không chỉ là năng lượng khổng lồ, đồng thời cũng nhận được cảm xúc của Văn Đình. Văn Đình không có chút ý tứ trách cứ hắn mà ngược lại cảm xúc của nàng vô cùng ôn nhu, ôn nhu an ủi tâm linh bị thương của hắn.
Bất luận là tức giận, oán hận cùng các cảm xúc mặt trái trong lòng hắn khi đó được ôn nhu của Văn Đình vuốt ve an ủi, cho nên tâm hắn mới có thể yên tĩnh được, Văn Đình rót năng lượng vào không có bị thân thể hắn hấp thu trực tiếp mà là ngưng tụ thành một khỏa năng lượng hạch màu đỏ trong đan điền của hắn, khỏa năng lượng này giống như hồng bảo thạch vậy, lẳng lặng lơ lửng trong đan điền.
Tuy khi đó khí tức sinh mệnh của Tề Nhạc đã khôi phục nhưng vì thân thể suy kiệt lúc trước và thân thể của hắn không cách nào thừa nhận năng lượng khổng lồ như vậy, chỉ cần có cổ năng lượng này ủng hộ thì tính mạng của hắn sẽ giữ được. Bây giờ chỉ cần chờ năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên mạnh mẽ hơn và cải tạo thân thể hắn thêm lần nữa mới có thể đem khỏa năng lượng do Văn Đình mang đến hấp thu dần dần, hóa thành năng lượng của mình.
Vũ Mâu, Vũ Vân hai nữ hài này in sâu vào trong tim của Tề Nhạc, giờ này khắc này hắn đã biến thành nam nhân thành thục chân chính, tâm tình của hắn hiện tại sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, những khí chất côn đồ trên người hắn bây giờ bị tĩnh mịch làm phai mờ, gương mặt bình tĩnh mang theo khí tức nghiêm túc của người trưởng thành chân chính, đồng thời trong tâm của hắn nhiều hơn một đồ vật giảm bớt rất nhiều thứ.
Thời gian bay của Tề Nhạc rất dài, hắn cũng không có dựa vào năng lực phi hành Phù Diêu Trực Thượng Cửu Vạn Lý, hắn bằng vào năng lượng của Văn Đình mang đến mà bay giữa không trung, cảm thụ khí tức năng lượng tự nhiên trong không khí, chậm chạp đem những năng lượng này ngưng kết cải tạo thân thể của mình.
Tiếp tục bay thêm ba ngày Tề Nhạc mới từ Luân Đôn bay thẳng về Kinh Thành thủ đô của nước cộng hòa Viêm Hoàng.
Từ trên không trung hạ xuống, khí tức trong người của hắn tốt hơn rất nhiều vì trong khi bay ba ngày hắn đã ngưng tụ khí tức năng lượng tương đương một phần năm lúc đỉnh phong, mà vân lực cũng khôi phục ba bốn thành tổn thương của thân thể.
Biệt thự Long Vực vẫn đẹp như trước và tràn đầy thực vật trong sân. Yến Tiểu Ất đang cùng Hồ Quang, Dịch An và Điền Thử luyện tập kỹ xảo chiến đấu.
- Ta kháo, Tiểu Ất anh quá hèn hạ vô sỉ rồi. Luận bàn mà anh còn đánh lén?
Điền Thử nhìn chằm chằm vào Yến Tiểu Ất tức giận mắng chửi.
Yến Tiểu Ất cười hắc hắc nói:
- Đánh lén thì thế nào? Chẳng lẽ trong chiến đấu chân chính địch nhân của anh sẽ quang minh chính đại đối kháng chiến diện với anh sao? Tôi đánh lén cũng không mang tổn thương chân chính cho anh, nhưng địch nhân của anh thì sao? Có nương tay như tôi không?
Nhìn thấy nụ cười dâm đãng trên mặt Yến Tiểu Ất, Hồ Quang đứng bên cạnh hèn mọn bỉ ổi nói:
- Tiểu Ất ah, có bảo đao nào không thiên chuy bách luyện mà thành, kim kiếm không luyện thì sao sinh ra kiếm ngân, Điền Thử. Tôi cũng không phải là nói tốt cho Tiểu Ất, nhưng nếu là tôi thì tôi sẽ ra tay tàn nhẫn hơn nhiều.
Yến Tiểu Ất khoa tay múa chân chỉ vào Hồ Quang nói:
- Cho dù tôi thế nào thì cũng tốt hơn con rắn độc như anh. Còn chê cười người ta nữa chứ. Lại nói có một câu chuyện thế này: "Có một con voi nhìn thấy con lạc đà thì hắn liền cười nhạo, nhìn kìa, lạc đà đúng là cái đồ vú mọc trên lưng. Lạc đà giận dữ nói: Còn hơn cái đồ….chim mọc trên mặt. Vừa lúc đó có một chú rắn bò qua, nghe thấy câu chuyện liền cười nắc nẻ. Con voi thẹn quá hóa giận nói: cười cái gì mà cười, gia hỏa mặt mọc trên chim như mày không có tư cách cười tao.
Hồ Quang vốn đang sững sờ thì ngay sau đó hắn cũng kịp phản ứng. Dịch An cùng Điền Thử thì cười ngã lăn ra đất.
- Yến Tiểu Ất, anh là đồ liệt dương, dám mắng lão tử lão tử mặt mọc trên chim à, có tin tôi cho anh ăn độc không.
Yến Tiểu Ất không đợi Hồ Quang phát động công kích đã quay người bỏ chạy, hắn cũng hiểu lấy mình, trong tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thì hắn chỉ có thể khi dễ Điền Thử còn yếu mà thôi. So sánh với Hồ Quang thì có chênh lệch thật lớn.
Đúng lúc này thần sắc bốn người trong sân biến đổi. Bởi vì bọn họ cảm nhận được khí tức năng lượng trên bầu trời, ngẩng đầu nhìn lên thì vừa hay thấy thân thể Tề Nhạc từ trên không trung hạ xuống, hắn hiện giờ thu liễm đôi cánh của mình. Thần sắc của Tề Nhạc hiện giờ rất bình tĩnh, toàn thân cao thấp đều phóng thích khí tức Kỳ Lân nhàn nhạt, nhưng mà sắc mặt của hắn hơi tái nhợt, thần thái trong mắt của hắn hoàn toàn không giống như lúc rời đi.
- Ah! Lão đại trở về, quá tốt.
Điền Thử hưng phấn nghênh đón.
- Lão đại.
Hắn có chút kích động kêu một tiếng, Tề Nhạc nhìn thấy Điền Thử thì gật đầu, không nói thêm cái gì mà đi vào trong biệt thự làm bốn người sững sờ, Hồ Quang cùng Dịch An hai mặt nhìn nhau, Dịch An nói:
- Hình như có chút không đúng, có phải xảy ra chuyện gì không?
Bốn người liếc nhau lập tức theo sau, khí tức trên người của Tề Nhạc làm cho bốn người bọn họ bất an mãnh liệt. Điền Thử quen biết Tề Nhạc nhau có thời gian dài nhất, nhưng mà đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tề Nhạc có bộ dáng như vậy, từ ý nào đó mà nói sau khi Tề Nhạc rời đi hắn có nhiều thời gian ở cạnh Tề Nhạc, thẳng đến khi Tề Nhạc đạt được năng lực Kỳ Lân thì tình huống này phát sinh cải biến.
Nhưng mà tính cách của Tề Nhạc cũng không vì đạt được lực lượng cường đại mà sinh ra biến hóa, hắn vẫn tính cách côn đồ, chỉ có điều khí chất bản thân sinh ra chút ít biến hóa mà thôi. Nhưng bất luận khí tức côn đồ của hắn mạnh bao nhiêu thì các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần không thể không thừa nhận Tề Nhạc bị huyết mạch Kỳ Lân ảnh hưởng nên tỏa ra sức mạnh kỳ dỵ.
Khí chất lạnh như băng hoàn toàn không có trên người của hắn. Nhưng lần này thì không giống, bọn người Điền Thử không có cảm nhận được khí chất lạnh như băng hay gì gì đó, đồng thời cảm nhận được khí tức khủng bố đó là áp lực, một cổ áp lực tràn ngập khí tức tử vong.
Lẳng lặng đi vào đại sảnh biệt thự, Tề Nhạc dừng bước lại, bọn người Điền Thử từ sau tiến vào, Tề Nhạc đưa lưng về phía bọn hắn, nói:
- Như Nguyệt đi làm rồi, liên hệ với nàng cùng với tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tập trung lại đây, tôi có việc cần nói với mọi người. Tôi đi gặp đại sư, mọi người tới đại sảnh đi đợi trước đi.
Nói xong câu này Tề Nhạc đi thẳng lên lầu, trực tiếp tiến lên lầu hai và biến mất sau cầu thang.