Ánh mắt hoàng đế Hắc Võ Sĩ trở nên hung ác, thân thể sung lực của nó vẫn không thể ngăn cản Tề Nhạc hiên ngang ưỡn ngực bước ra khỏi hố. Đột nhiên, áp lực khổng lồ đè lên người Tề Nhạc biến mất, tiếp theo đó hoàng đế Hắc Võ Sĩ cũng không biết biến đâu mất, Kỳ Lân Kính trong tay Tề Nhạc do dùng sức quá mạnh nên đã giơ lên, và cũng ngay trong lúc này một tia chớp trên bầu trời dưới sự điều động của thân hình to lớn che khuất bầu trời của hoàng đế Hắc Võ Sĩ đã lại chém xuống trước mặt hắn. Thì ra là do hoàng đế Hắc Võ Sĩ thấy tình hình khó mà áp chế Tề Nhạc nên đột nhiên bật người lên giáng cho Tề Nhạc một nhát Địa Ngục Ma Kiếm nữa. Tình hình lần này của Tề Nhạc có vẻ càng nguy cấp, đòn tấn công của hoàng đế Hắc Võ Sĩ quá mạnh, sức mạnh kết hợp của trọng lực cơ thể và của bản thân ma kiếm, cộng thêm cả sức mạnh khổng lồ của nó khiến uy lực nhát kiếm này mạnh hơn rất nhiều. Các cao thủ của Hắc Ám Hội Nghị bao gồm cả ngài chủ tịch ai nấy đều lóe lên ánh mắt khát máu, tất cả đều đang chờ đợi giây khắc cơ thể Tề Nhạc tan nát dưới đòn đánh của hoàng đế Hắc Võ Sĩ. Kết quả như đã được định sẵn rồi. Chỉ có Lãnh Nhi lúc này đang đứng nấp ở một góc nhìn Tề Nhạc lẩm bẩm một mình “Thực lực của ngươi chẳng lẽ chỉ có vậy thôi sao?” Tề Nhạc mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng, hắn thật sự dễ dàng bị đánh bại vậy sao? Nếu quả vậy thì hắn cũng chẳng phải Sinh Tiếu chi Vương gì. Do đột nhiên mất đi áp lực, Kỳ Lân Kính trong tay đột nhiên giơ nên, dùng sức mạnh nhưng cũng lại đánh hụt, nếu là người bình thường thì thương tích chắc chắn không nhỏ, nhưng tình hình này không hề xuất hiện trên một người kinh nghiệm chiến đấu đầy mình như Tề Nhạc, hắn dùng sức của Kỳ Lân Kính nhanh chóng bật lên, lật người ra sau, hóa giải hoàn toàn sức mạnh vừa nâng lên. Nếu như nhát kiếm đầu của hoàng đế Hắc Võ Sĩ khiến Tề Nhạc vô cùng kinh ngạc thì nhát thứ hai này không còn tác dụng như vậy nữa rồi, biết nó tốc độ nhanh, lại còn dùng tinh thần lực khóa chặt cơ thể mình Tề Nhạc sao có thể để sự việc tương tự xảy ra? Vì thế cùng lúc hoàng đế Hắc Võ Sĩ giáng nhát kiếm thứ hai đến Tề Nhạc đã dùng thế lật mình, nhanh chóng vọt đi, do tốc độ quá nhanh nên hắn còn để lại trên không trung một hư ảnh. “Ầm” một tiếng, ở chính giữa hoàng đế Hắc Võ Sĩ để lại một đường rãnh sâu trên mặt đất, hắn không hổ là vua Hắc Võ Sĩ, khi Địa Ngục Ma Kiếm giáng xuống nó phát hiện Tề Nhạc đã biến mất nên đã thu hồi lại phần lớn năng lượng. Tề Nhạc động thủ rồi, Kỳ Lân Kính trên tay đã biến mất, nhát kiếm vừa rồi nhìn như không có gì đáng nói nhưng Kỳ Lân Kính đã bị tổn hại không nhỏ, dù gì thì cũng là bị Địa Ngục Ma kiếm chém trực diện mà! Lúc này cánh tay trái của Tề Nhạc đã hoàn hoàn tê dại. Nếu không phải cánh tay Kỳ Lân của hắn vô cùng mạnh thì trong tình hình này Kỳ Lân Kính khó mà tiếp tục chống đỡ cú đánh của Địa Ngục Ma kiếm. Cánh tay trái tê dại không hề ảnh hưởng đến sức tấn công của Tề Nhạc, thân hình hắn bay lên, chân đạp Kỳ Lân, cảnh tượng giống như trong mộng ảo, hắn đã đến cạnh người hoàng đế Hắc Võ Sĩ ngang nhiên trọng trảm. Kỳ Lân biến ảo thành một cây giáo dài năm mét, hóa thành từng điểm quang ảnh, điểm đến mọi bộ phận cơ thể hoàng đế Hắc Võ Sĩ, dưới tác dụng của Hỏa Vân Lực mỗi mũi giáo đâm ra đều khiến không khí vặn vẹo, hỏa ảnh bắn ra bao phủ toàn thân hoàng đế Hắc Võ Sĩ. Do kịp thời thu hồi phần lớn năng lượng phát ra nên hoàng đế Hắc Võ Sĩ phản ứng không hề chậm, Tề Nhạc vừa ra đòn nó đã dùng lực phản chấn nhát kiếm đó đánh trên mặt đất mà nghiêng người, Tề Nhạc khóa chặt hơi thở của nó thì gã cũng không buông tha cho Tề Nhạc, trận chiến này chủ định hai bên phải dựa vào tốc độ và sức mạnh để quyết chiến. Hoàng đế Hắc Võ Sĩ không chỉ tốc độ nhanh mà đòn tấn công của nó cũng không thô tục như nhìn thấy bên ngoài, lưỡi kiếm sắc nhọn cộng thêm thân kiếm khổng lồ trong phút chốc đã khóa chặt các góc gách tấn công của Tề Nhạc, đột nhiên tiếng leng keng đinh tai nhức óc vang rền, hai bên không biết là mình đã giao đấu với đối thủ bao lần rồi. Tề Nhạc lật người trong không trung, bước chân xê dịch vọt đi, hoàn toàn không cho hoàng đế Hắc Võ Sĩ có cơ hội phát huy sức mạnh và ưu thế của mình, Kỳ Lân Du phiêu bồng khiến động tác của hắn càng thêm uyển chuyển mềm mại. Hoàng đế Hắc Võ Sĩ tuy tốc độ nhanh nhưng với thân hình khổng lồ như vậy nó sao thể linh hoạt bằng Tề Nhạc, những cú tấn công liên tiếp lúc này đã không còn giữ được ưu thế ban đầu nữa. Tề Nhạc vừa không ngừng tấn công, dùng Hỏa Vân Lực thăm dò thực lực hoàng đế Hắc Võ Sĩ, đồng thời cố tìm sơ hở của đối phương, theo tiến trình trận đấu hắn càng phát hiện đối thủ của mình không phải là sinh vật mà là một tòa pháo đài! Không biết bộ áo giáp trên người hoàng đế Hắc Võ Sĩ không lồ này được làm bằng chất liệu gì mà ngay cả Kỳ Lân Huyễn cũng không thể phá giải, với tốc độ nhanh chóng và thân hình linh hoạt, Tề Nhạc nhiều lần đánh trúng hoàng đế Hắc Võ Sĩ, nhưng Kỳ Lân Huyễn chỉ có thể để lại một dấu vết mờ nhạt trên bộ áo giáp đó. Mà tốc độ phản ứng của hoàng đế Hăc Võ Sĩ vô cùng nhanh hoàn toàn không cho Tề Nhạc có cơ hội phản lực. Hai người thi thoảng lại liều vài phen, sức mạnh tiềm tàng của hoàng đế Hắc Võ Sĩ đó tràn đầy sức bạo phát, mỗi lần va chạm đều khiến Tề Nhạc phải chấn động. Rất rõ ràng, đến lúc này hắn vẫn chưa dùng đến toàn bộ công lực. Lâu rồi không gặp phải đối thủ mạnh đến vậy rồi, trong trận giao đấu với Vũ Mâu là cả hai đọ sức sức mạnh tổng hợp, còn hoàng đế Hắc Võ Sĩ trước mặt này lại hoàn toàn khác, hắn không có sức mạnh tổng hợp gì đáng nói, sức mạnh phòng ngự hoàn toàn có thể ngăn cản mọi đòn công kích, hơn nữa tấn công vật lý là thủ đoạn mạnh nhất của nó, muốn giành được thắng lợi trước một đối thủ tốc độ nhanh và sức mạnh lớn như vậy đâu phải việc dễ? Đồng thời điều khiến Tề Nhạc phải đau đầu nữa là điểm khác biệt giữa hoàng đế Hắc Võ Sĩ này với các Hắc Võ Sĩ bình thường khác ở chỗ hắn còn có thể bay, vì thế ưu thế phi hành của mình lúc này không thể phát huy được nữa. Kỹ xảo chiến đấu của hoàng đế Hắc Võ Sĩ này không hề thua kém mình, mấy loại chiêu thức tinh diệu suýt chút nữa đã giáng thanh Địa Ngục Ma Kiếm lên người mình. Hắn ra tay rất nhanh gọn nhưng cũng rất hiệu quả. Sau giây phút quan sát Tề Nhạc biết rằng cứ tiếp tục tiêu hao năng lượng như vậy không có lợi gì cho mình hết, đây mới là trận thứ hai mà! Nếu như có thể đánh thắng hoàng đế Hắc Võ Sĩ thì không biết đối thủ tiếp theo sẽ là ai? Không thể đợi thêm được nữa, nếu hoàng đế Hắc Võ Sĩ không dùng toàn lực thì mình cũng phải tìm cách ép hắn dốc hết sức mới được.