Ngay tại thời điểm hắn nghi hoặc thì đột nhiên hoảng sợ phát hiện, không khí chung quanh thân thể của mình phảng phất ngưng đọng lại, muốn quay người cũng rất khó khăn. Sau một khắc, không khí biến thành sát thủ vô hình, một vòng đỏ tươi xuất hiện ở trên cổ của hắn. Mở to hai mắt nhìn, thân thể cao lớn của Jake không cam lòng ngã sấp xuống mặt đất, thẳng đến một khắc ý thức hoàn toàn biến mất trước. Hắn cũng không biết mình là chết như thế nào. Tiến vào trong cửa hàng, trong mắt Tề Nhạc toát ra một tia quang mang rét lạnh, muốn động nữ nhân của ta sao? Sẽ phải trả giá thật đắt đó. Sắc mặt Vũ Mâu rất bình tĩnh, không có chút nào bởi vì tập kích mới xuất hiện mà kinh hoảng, nàng mỉm cười, hướng Tề Nhạc nói: - Cảm ơn! Tề Nhạc nhíu nhíu mày, nói: - Nhanh như vậy, xem ra thật là trong Tinh Tọa Thủ Hộ Giả của em có vấn đề. Lại có sát thủ đến đánh lén. Vũ Mâu từ trong quần lấy ra một xấp khăn giấy lau vết dầu mỡ trên mặt: - Xem ra, phán đoán của em rất chính xác. Chỉ sợ, đây vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi. Theo em được biết ở bên trong giới sát thủ, sử dụng súng ngắm đều là sát thủ cấp thấp, sát thủ chính thức không sử dụng vũ khí nóng bao giờ. Tề Nhạc mỉm cười nói: - Em sợ rồi sao? Nếu như sợ hãi thì tiến vào bên trong Kỳ Lân Châu là tuyệt đối an toàn . Trừ phi anh chết đi, nếu không không ai có thể làm tổn thương em. Vũ Mâu mỉm cười lắc đầu, nói: - Không, em muốn nhìn anh bảo hộ em như thế nào. Tề Nhạc lôi kéo tay của Vũ Mâu nói: - Chúng ta đi thôi, vừa rồi hai phát đạn nhất định sẽ dẫn tới sự chú ý, chỉ sợ cảnh sát sắp tới rồi. Ba người lặng lẽ đi khỏi cửa hàng này, ngồi lên một chiếc xe taxi đi về nơi khác trong thành phố Luân Đôn. Giống như Vũ Mâu nói, tập kích ban nãy chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi. - Tài xế, ông muốn lái xe đi đâu? Chúng ta không phải muốn đi đường này, ông đi nhầm rồi. Lái xe là một gã dáng người nhỏ gầy, tóc màu vàng kim rối bời. Hắn nghiêng đầu về phía Minh Minh mỉm cười nói: - Không phải chạy sai, đây là con đường tiến về địa ngục. Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói: - Ngươi đã muốn đi địa ngục, chúng ta đây cũng phụng bồi. Ở bên trong sự kinh ngạc của tài xế, ba người Tề Nhạc tiêu thất trong hư không. Mà sau một khắc, xe taxi nổ tung lên. Đứng ở góc đường, nhìn mọi người trên đường phố kinh hoảng, Minh Minh kinh ngạc nói: - Sao anh phát hiện ra được? Tề Nhạc mỉm cười nói: - Điều này không dễ dàng sao? Vừa lên xe tinh thần lực của anh đã phát hiện người tài xế có biến hóa, hắn là cho là chúng ta sẽ mắc lừa, bất quá, cũng không nhìn một chút xem anh là ai. Vừa nói, hắn xòe tay phải ra có hơn mười kim thép xanh thẫm xuất hiện. - Đây là thứ đặt lên ghế lúc chúng ta lên xe, anh đã tịch thu chúng. Nếu anh đoán không lầm, phía trên hẳn có độc dược gây tê, tài xế kia đoán chừng cho là chúng ta đã bị gây tê cho nên mới lái xe sang hướng khác. Đáng tiếc, mới vừa lên xe anh đã phát hiện vì thế cố ý một phen. Những sát thủ này thật đáng ghét, tuy rằng không đủ để mang đến uy hiếp chính thức, nhưng tựa như con cóc rơi vào mu bàn chân, không cắn người cũng rất buồn nôn. Vũ Mâu thở dài một tiếng, nói: - Xem ra, chúng ta tại Luân Đôn chỉ sợ là nửa bước khó đi rồi. Tề Nhạc mỉm cười, nói: - Cũng không nhất định, ít nhất, có một địa phương tạm thời an toàn. - Ở đâu? Vũ Mâu cùng Minh Minh đồng thanh hỏi. Tề Nhạc chỉ chỉ một tòa kiến trúc cao lớn phía trước, mỉm cười nói: - Chính là chỗ đó. Theo phương hướng tay hắn chỉ thì Vũ Mâu cùng Minh Minh thấy được tiêu chí của Thập Tự Giá. - Giáo đường? Anh tin giáo sao? Vũ Mâu tò mò hỏi. Tề Nhạc cười hắc hắc, nói: - Em tin không? Minh Minh buột miệng cười, nói: - Hay lắm, hai người một là Kỳ Lân, một là Nữ Thần Athena, lại muốn nhờ giáo đường bao che, nếu tin tức này truyền đi chỉ sợ sẽ buồn cười chết người ta mất. Tề Nhạc mỉm cười nói: - Chỉ là mượn nơi này nghi ngơi một chút thôi, đến buổi tối chúng ta phải đi tìm Klinsmann. Ta cũng không tin, còn có sát thủ dám đến lâu đài cổ của gia tộc Dracula để giết người. Nếu chúng dám làm như vậy thì càng thú vị rồi. Vừa nói tay phải của Tề Nhạc vung lên, cương châm trong tay lặng yên biến mất, phạm vi chung quanh chừng ba trăm mét, hơn mười người đã lặng yên ngã xuống. Nghe tiếng còi cảnh sát chói tai của xe cảnh sát Luân Đôn, Tề Nhạc một tay lôi kéo Minh Minh, tay kia lôi kéo Vũ Mâu, nghênh ngang đi vào trong giáo đường. Luân Đôn tại Tây Phương là thành thị có địa vị rất cao, quy mô giáo đường tại đây cũng lớn hơn những thành thị khác. Vừa đi vào giáo đường, ba người đã chứng kiến rất nhiều người dáng vóc tiều tụy làm lễ hoặc là thấp giọng đọc thánh kinh. Tề Nhạc lôi kéo hai nàng tới một góc nhỏ ngồi xuống, hắn có chút kinh ngạc phát hiện, chỗ tốt nhất phía trên giáo đường giắt Thập Tự Giá thậm chí có sóng năng lượng yếu ớt. Vũ Mâu nói: - Giáo đường này không phải là giáo đường lớn nhất Luân Đôn, một trong địa phương nổi danh nhất Luân Đôn chính là thánh đường St. Paul, chỗ đó mới là trung tâm thánh đường của Luân Đôn do một tên Hồng y đại giáo chủ chấp chưởng. Nơi đó là một trong những địa phương nổi danh nhất giáo đình. Dùng St. Paul thánh đường làm trung tâm, Luân Đôn còn có bốn tòa giáo đường nhỏ một chút, có lẽ đây là một trong số đó. Hẳn là do hồng y giáo chủ chưởng quản đấy. Anh không nên xem thường hồng y giáo chủ cùng Hồng y đại giáo chủ chỉ khác nhau một chữ mà địa vị bên trong theo giáo đình lại chênh lệch rất lớn. Hồng y đại giáo chủ có quyền lực gần với Giáo hoàng, mà ngay cả sở tài phán đối với bọn họ cũng phi thường cung kính. Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói: - Lần trước tại Viêm Hoàng cùng giáo đình đụng độ còn chưa có thanh toán, nếu như không phải bọn hắn thì anh làm sao sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí. Lần này đã đến Tây Phương, có cơ hội nhất định phải gặp vị Giáo hoàng bệ hạ kia mới được. Vũ Mâu, Hy Lạp em cũng ở Tây Phương, em có biết chút thông tin gì về Giáo hoàng không? Thực lực của hắn như thế nào? Vũ Mâu nói: - Nếu như luận năng lực cá nhân, Giáo hoàng là căn bản không cách nào so sánh với Hy Lạp, nhưng mà luận chỉnh thể thực lực thì Hy Lạp em không thể bằng hắn. Trong lòng của Tề Nhạc cả kinh, Vũ Mâu nói như vậy tức là thực lực Giáo hoàng còn mạnh hơn mình, điều này làm cho hắn có chút khó mà tin được. Vũ Mâu nói: - Em đã từng thấy Giáo hoàng, Giáo hoàng hiện tại niên kỷ đã rất lớn. Thực lực của hắn có thể hình dung bằng từ thâm bất khả trắc. Năng lực cường đại nhất của Giáo hoàng hoặc là nói là giáo đình chính là lợi dụng sóng năng lượng làm trung tâm thỉnh cầu thượng đế trợ giúp đạt được thực lực cường đại. Nói như vậy tức là Giáo hoàng có thể triệu hồi ra Đại thiên sứ đến trợ giúp hắn chiến đấu. Đại thiên sứ theo Tín Ngưỡng giáo đình tương đương với tồn tại thần minh. Tuy rằng không giống trong thần thoại Hy Lạp nhưng mà thực lực cũng phi thường cường đại. Em nghĩ dùng thực lực của anh bây giờ một mình đối mặt một vị Đại thiên sứ còn có cơ hội, nếu như là hai vị, sẽ rất khó.