Tề Nhạc cười hắc hắc nói: - Anh học nhiều như vậy làm gì, vợ của anh chính là Nữ Thần Athena của Hy Lạp, có em biết như vậy đủ rồi. Anh chỉ muốn nghe câu chuyện, câu chuyện động lòng người một chút. Vũ Mâu nhìn hắn, ánh mắt đột nhiên trở nên càng thêm ôn nhu, đi đến bên cạnh Tề Nhạc. Nàng duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ra giúp hắn vuốt gọn những sợi tóc bị thổi loại: - Đôi khi, anh thâm trầm giống như một lão gia hỏa, nhưng đôi khi anh giống như đứa bé. Em thích anh như bây giờ. Mà không phải là một đầu Kỳ Lân phảng phất cất dấu vô số bí mật. Bàn tay nhỏ bé của Vũ Mâu có chút lạnh buốt, nàng dùng tay vuốt tóc hắn, Tề Nhạc nhịn không được thoải mái rên rỉ một tiếng. Cảm giác nội tâm khác thường lập tức trở nên mãnh liệt, nhịn không được có xúc động muốn nàng ôm vào trong ngực. Bất quá cảm giác của Vũ Mâu rất nhạy cảm, vừa nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Tề Nhạc, vội vàng quay người lại chạy tới bên kia du thuyền cười nói: - Không nên động ý xấu nha. Tề Nhạc thấy Vũ Mâu chạy, cũng không có đuổi theo mà cười nói: - Lão công đối với lão bà còn có thể có cái ý xấu gì? Anh có tâm tư xấu xa với em chứng minh trong lòng anh có em. Nếu đưa một ngoại nhân không quen biết ra đây mà để cho anh có hứng thú với nàng thì còn lâu mới có khả năng. Vì thế, em nên cao hứng mới đúng. Cái mũi nhỏ đáng yêu của Vũ Mâu nhăn lại: - Đáng ghét, đừng có ngụy biện nữa. Được rồi, anh ngoan ngoãn đứng tại đó, em kể chuyện xưa cho anh nghe a. Nói cái gì bây giờ? Em kể cho anh một câu chuyện về lai lịch biển Aegean được không? Tề Nhạc mỉm cười nói: - Chỉ cần là em kể chuyện, chuyện gì anh cũng thích nghe, mau kể đi. Vũ Mâu vuốt mái tóc ra sau lưng, nàng dựa vào rào chắn, trong mắt toát ra một tia quang mang suy tư, chậm rãi nói: - Tại thời đại Viễn Cổ có vị quốc vương tên là Minos, hắn thống trị một hòn đảo Crete ở biển Aegean. Nhi tử của Minos bị Attic của Athen âm mưu sát hại. Vì thay nhi tử báo thù, Minos đã khiêu chiến nhân dân Athen, sau đó bị thần trừng phạt. Athen tràn ngập thiên tai cùng ôn dịch. Người Athen bị Minos khiêu chiến thì hướng Minos cầu hòa. Minos yêu cầu đám người mỗi cách 9 năm đưa bảy đồng nam đồng nữ tới đảo Crete. Minos kiến tạo có vô số cung điện và mê cung trên đảo Crete. Trong mê cung con đường quanh co, ai đi vào đều đừng nghĩ ra được. Trong sâu mê cung, Minos nuôi một dã thú thân người đầu bò là Minotaiur. Athen mỗi lần đưa tới bảy đồng nam đồng nữ đều cung phụng cho dã thú này ăn thịt. Một năm đó, lại cung phụng đồng nam đồng nữ, gia trưởng của đồng nam đồng nữ đều thấp thỏm lo âu. Nhi tử của quốc vương Athen Theseus chứng kiến mọi người gặp bất hạnh như vậy. Hắn quyết tâm cùng đồng nam đồng nữ cùng lúc xuất phát thề phải giết chết Minotaiur. Dân chúng Athen trong tiếng khóc bi ai nỉ non tống biệt bảy trẻ nhỏ cùng Theseus. Theseus cùng phụ thân ước định, nếu như giết chết Minotaiur. Hắn sẽ trở về địa điểm xuất phát trên con thuyền màu trắng thay vì màu đen như lúc đi. Chỉ cần thấy thuyền buồm trắng là Aegeus quốc vương có thể gặp lại nhi tử Theseus của mình. Theseus dẫn đồng nam đồng nữ lên bờ Crete, vẻ tiêu sái anh tuấn của hắn khiến cho con gái của quốc vương là Ariadne xinh đẹp thông minh chú ý. Công chúa hướng Theseus biểu thị tình cảm của mình, cũng vụng trộm gặp gỡ cùng hắn. Khi nàng biết rõ sứ mạng của Theseus đã đưa cho hắn một thanh ma kiếm cùng một cuộn chỉ, để tránh cho Theseus bị Minotaiur làm hại. Theseus thông minh mà dũng cảm vừa tiến vào mê cung, liền đem sợi chỉ cột vào lối vào của mê cung rồi thả dây ra. Dọc theo thông đạo quanh co phức tạp, hắn đi vào sâu bên trong mê cung. Cuối cùng hắn rốt cuộc tìm được quái vật Minotaiur. Hắn nắm lấy sừng của Minotaiur, dùng thanh kiếm của công chúa Ariadne đưa cho giết chết nó. Sau đó, hắn mang theo đồng nam đồng nữ theo tuyến đường đã đánh dấu ra khỏi mê cung. Vì dự phòng Minos quốc vương truy kích, đám người đục thủng đáy thuyền của Crete trên bờ biển. Được công chúa Ariadne trợ giúp, họ rốt cục cũng trốn khỏi đảo Crete lên đường về nước. Trải qua mấy ngày đi thuyền, rốt cục đã thấy được tổ quốc Athen. Theseus cùng đồng bọn hưng phấn dị thường, vừa ca vừa nhảy múa, nhưng hắn đã quên ước định cùng phụ thân, không có đem buồm màu đen đổi thành màu trắng. Quốc vương Aegeus đứng ở bờ biển trông mong nhi tử trở về thấy buồm đen, cho rằng nhi tử đã bị Minotaiur ăn thịt. Ông cực kỳ bi thương và nhảy xuống biển tự sát. Vì kỷ niệm quốc vương Aegeus, vùng biển ông nhảy xuống từ đó về sau có tên là biển Aegean. Tề Nhạc im im lặng lặng lắng nghe, thanh âm của Vũ Mâu không nhanh, nhưng rất động lòng người. Huống chi còn có câu chuyện thê mỹ về biển Aegean, lòng của hắn lúc này đã trở nên dịu dàng như nước. Chậm rãi đi đến bên người Vũ Mâu, nhẹ nhàng kéo tay của nàng, nói: - Vì sao câu chuyện tình yêu luôn nhiều bi kịch như thế? Vũ Mâu thở dài một tiếng, nói: - Có lẽ là vì bi kịch lại càng dễ làm cho người ta nhớ rõ. Tề Nhạc bá đạo ôm Vũ Mâu vào trong lòng: - Anh không thích bi kịch. Anh chỉ thích hài kịch. Em nói đi, chuyện của chúng ta sau này sẽ là bi kịch hay hài kịch? Nghe Tề Nhạc nói, thân thể mềm mại của Vũ Mâu run nhè nhẹ một chút, ánh mắt có chút mê loạn: - Em không biết. Tề Nhạc, em thật sự không biết. Nhìn trong ánh mắt của nàng lộ vẻ dãy dụa, Tề Nhạc chậm rãi buông lỏng cánh tay của nàng ra: - Thực xin lỗi, anh không phải cố ý muốn mạo phạm em. Vũ Mâu lắc đầu, dịu dàng dựa lưng vào ngực Tề Nhạc nói: - Đừng nói chuyện nữa được chứ, để cho chúng ta yên lặng nhìn biển cả trước mặt đi, lắng nghe thanh âm của quốc vương đã chết. Có lẽ, biển Aegean sẽ chúc phúc chúng ta đấy. Tề Nhạc gật nhẹ đầu, hai tay trung thực ôm hông của Vũ Mâu. Bàn tay to đặt lên vùng bụng trơn nhẵn của nàng im lặng nhìn biển cả xanh thẳm trước mắt cùng Vũ Mâu. Đúng lúc này, một tiếng ho khan đột nhiên vang lên, để cho Vũ Mâu cùng Tề Nhạc đồng thời hoảng sợ, ngay tại vừa rồi trong nháy mắt đó, Tề Nhạc thậm chí quên mất dùng tinh thần lực đi rà soát chung quanh. Ngay cả có người lên tầng ba của du thuyền của không biết. Quay đầu lại ánh mắt lăng lệ ác liệt của Tề Nhạc quét về phía lối vào tầng ba, chỉ thấy Tác Tác bưng một cái khay lớn đứng yên nhìn Tề Nhạc cùng Vũ Mâu, sắc mặt của nàng rất quái dị, tựa hồ có chút không dám đối mặt với ánh mắt lăng lệ ác liệt của Tề Nhạc, nàng lên tiếng: - Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý quấy rầy các người đâu. Chỉ là đưa đến một ít hoa quả và đồ uống thôi. Nói xong, nàng vội vàng đem khay đem trong tay đặt lên trên mặt bàn, rồi lập tức chạy xuống. Tề Nhạc có chút ảo não nói: - Hào khí toàn bộ đã bị nàng ta phá hủy. Vũ Mâu kéo tay Tề Nhạc mỉm cười nói: - Được rồi, nàng ta cũng không phải cố ý. Không biết người nào đó còn có thể uống nước quả nữa không? Tề Nhạc cười nói: - Bụng của anh là không đáy, em không biết sao?