Tuy cô chỉ là một người dẫn chương trình nhưng trận đấu giá từ thiện của hội liên hiệp phụ nữ lần này vì muốn tăng thêm tính chuyên nghiệp, nên người dẫn chương trình được mời đến cũng là một nhà đấu giá có tiếng tăm trong giới đấu giá, con mắt nhìn của cô cũng vô cùng độc đáo nhưng vẫn không thể nhận ra đây rốt cuộc là vật liệu gỗ gì. Tề Nhạc khẽ mỉm cười, anh nói: - Tôi muốn quyên góp một chiếc nhẫn ngọc, không biết tôi có thể cho nó ra một cái giá không? Sau đó thì chiếc nhẫn ngọc này sẽ thuộc về quyền sở hữu của trận đấu giá ngày hôm nay. Người dẫn chương trình nhìn vị chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ với ánh mắt như muốn trưng hỏi ý kiến, bà chủ tịch khẽ xoa cằm nói: - Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của vị tiên sinh này đối với bữa tiệc từ thiện của chúng tôi, xin ngài hãy đưa ra giá đi. Nếu như cuối cùng chiếc nhẫn này không bán đi được chúng tôi sẽ trả lại cho ngài. Tề nhạc cười nhạt nói: - Tôi có thể bảo đảm, chiếc nhẫn này sẽ bán được. Còn về giá, tôi sẽ đưa ra giá năm mươi triệu nhân dân tệ. Anh vừa dứt lời thì các vị khách bên dưới đều phát ra những âm thanh kinh ngạc, nhẫn gì mà lại có cái giá năm mươi triệu cơ chứ? Nếu như là loại nhẫn mỹ kim cao cấp, chiếc hộp gỗ này tuy cũng tinh xảo nhưng cũng quá đắt rồi. Người dẫn chương trình kinh ngạc nhìn Tề Nhạc nói: - Tiên sinh, ngài chắc chắn mình không nói nhầm chứ? Tề Nhạc nghiêm túc gật đầu, nói: - Tôi đương nhiên không có nói nhầm, năm mươi triệu, không phải năm ngàn, hơn nữa đơn vị là nhân dân tệ. Người dẫn chương trình nghi hoặc nói: - Tiên sinh, tôi vẫn chưa nghe thấy có chiếc nhẫn nào có cái giá cao đến vậy, nhìn chiếc hộp của ngài cho dù là nhẫn kim cương, cũng không thể to lắm, nếu như là loại kim cương màu hồng quý hiếm nhất cũng không đáng cái giá cao như vậy! Tôi có thể mở ra xem một chút được không? Tề Nhạc lắc đầu, nói: - Không cần xem đâu. Đợi sau khi đấu giá kết thúc hẵng mở chiếc hộp ra. Tôi chỉ có thể bảo đảm chiếc nhẫn này nhất định sẽ bán được. Tề Nhạc đang thấp giọng hỏi Như Nguyệt về những sản phẩm mà mình đã đấu giá được trước đó thì Trương Thông Khiếu đột nhiên truyền giọng đến: - Tề tiên sinh, không biết tôi có thể nói chuyện riêng với anh được không. Tề Nhạc quay mắt nhìn người đàn ông cao to tuấn tú này. - Đương nhiên là được rồi. Như Nguyệt cau mày nói: - Anh…. Trương Thông Khiếu ngắt lời cô nói: - Yên tâm, anh không cướp mất người trong lòng em đâu, chỉ là trò chuyện lát thôi, Tề tiên sinh, chi bằng chúng ta đến ban công hóng gió đi, không khí ở đó có lẽ tốt hơn ở đây. Thời điểm nghe anh trai nói ba chữ người trong lòng, gương mặt Như Nguyệt đỏ hồng lên, lườm Tề Nhạc, lúc này không bỏ được buông tay của hắn ra. Kỳ thật, trước khi đấu giá Như Nguyệt căn bản không có cẩn thận nghe ngóng qua, lực chú ý của nàng hoàn toàn đặt vào trên người tên côn đồ này, trong quá trình đấu giá thần sắc Tề Nhạc vẫn bình tĩnh, khí tức cao quý như ẩn như hiện, không phải trước kia có thể so sánh. Nếu như nói trước kia Như Nguyệt còn có tự tin biết được toàn bộ tình huống của Tề Nhạc, như vậy, Tề Nhạc hiện tại trong lòng nàng nhiều hơn vài phần thần bí. Nhưng mà, vàn phần thần bí này lại làm tăng thêm lực hấp dẫn của tên côn đồ này với nàng. Tề Nhạc đi theo Trương Thông Khiếu vào trong đại sảnh yến hội, đi ra ngoài ban công. Tuy bây giờ là mùa hè, nhưng thời tiết hôm nay không tính là nóng, bây giờ lại là buổi chiều, gió đem nhàn nhạt thổi qua, so với cảnh yến hội lạnh như băng kia còn tốt hơn rất nhiều. Hít thở bầu không khí ô nhiễm đục ngầu khác xa thời kỳ viễn cổ cự thú, Tề Nhạc vịn lan can nhìn ra bên ngoài, từ vị trí sân thượng vừa vặn có thể nhìn rõ những con đường lớn ngoài kia, những ngọn đèn hoa lệ tràn ngập thành thị bao phủ không gian ban đêm yên tĩnh này. Trở về, rốt cục trở về, khi Tề Nhạc nhìn thấy Như Nguyệt, Minh Minh và đám bạn bè của mình, trong lòng của hắn tràn ngập kích động. Nhưng mà, sau khi chính thức trở về hắn mới phát hiện, mình thậm chí còn có lưu luyến thật sâu vào thời kỳ viễn cổ hung thú, hồi tưởng lại những kinh nghiệm mình đã trải qua, ánh mắt của hắn lại ôn hòa hơn nhiều. Hắn biết rõ, mình hiện tại mới được xem là vương chân chính của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cũng mới tính toán có được lực lượng thủ hộ phương đông! - Tề tiên sinh, mạo muội gọi ngài ra đây thật sự có lỗi. So sánh với Tề Nhạc, bất cứ phương diện nào của Trương Thông Khiếu này còn xuất sắc hơn Tề Nhạc nhiều. Khí chất ưu nhã, tướng mạo anh tuấn. Rõ ràng cho thấy đây là loại hình của nhiều nữ nhân. Ít nhất có thể xem là bạch mã hoàng tử. - Trương tổng không cần khách khí. Anh là anh trai của Như Nguyệt, cứ trực tiếp gọi tên của tôi đi. Tề Nhạc mỉm cười trả lời. Trương Thông Khiếu cười nhạt một tiếng, nói: - Tôi cũng không khách khí. Tề Nhạc, chúng ta gặp nhau chỉ vài lần mà thôi, nhưng mà ấn tượng anh lưu lại cho tôi rất sâu đậm, đương nhiên ấn tượng không phải vì bản thân của anh, mà là vì biến hóa anh mang lại cho Như Nguyệt. Thẳng thắn mà nói, tôi thật sự khó tin tưởng Như Nguyệt trong một năm ngắn ngủi sinh ra biến hóa to lớn như vậy. Nhưng mà tôi có thể khẳng định, những biến hóa xuất hiện trên người nàng tuyệt đối có quan hệ tới anh. - Ah? Trương tổng có thể nói rõ ràng hơn một chút được không? Tôi cũng không cảm thấy Như Nguyệt có biến hóa gì lớn a! Chỉ có tính tình của nàng dịu dàng hơn trước kia thôi. Trương Thông Khiếu thở dài một tiếng, nói: - Tôi chỉ có một cô em gái này. Từ nhỏ nàng rất quật cường, thậm chí còn quật cường hơn con trai nhiều. Bất luận học tập khi còn bé hay sau khi tiến vào tập đoàn Long Vực, biểu hiện của nàng đều là nổi bật nhất. Nếu không, cha mẹ chúng tôi cũng không giao tập đoàn Long Vực lại cho nàng quản lý. Như Nguyệt là một nữ cường nhân điển hình, khí chất lạnh như băng của nàng, phương pháp xử sự lôi lệ phong hành, ngay cả người anh như tôi cũng phải khâm phục. - Nhưng mà khoảng năm sáu năm trước đây, tôi lại có chút bận tâm về nàng. Không vì cái gì khác, chỉ riêng chung thân đại sự của nàng cũng làm tôi và cha mẹ đau đầu. Ánh mắt Như Nguyệt thật sự rất cao, hơn nữa nàng rất cao ngạo và quá xuất sắc. Tôi thật sự khó tìm được đối tượng xứng đáng với nàng. Chỉ cần thời điểm ở công ty, nàng thậm chí quên thân phận của người anh này. - Mỗi ngày đều dốc sức liều mạng làm việc. Dưới nỗ lực không ngừng của nàng, trong thời gian vài năm ngắn ngủi tập đoàn Long Vực phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, quy mô tập đoàn mở rộng gần gấp hai. Tuy công việc của tôi phi thường bận rộn, nhưng mà so với Như Nguyệt trước kia thì còn kém quá nhiều. - Có một thời gian ngắn, thời điểm công ty vận hành vào điểm mấu chốt nhất, nàng thậm chí đã từng làm việc bảy ngày bảy đêm không chợp mắt. Một mực kiên trì vượt qua bình cảnh này, đưa tập đoàn Long Vực vượt qua một cấp độ mới.