Không đợi Như Nguyệt mở miệng, Tề Nhạc đã mỉm cười nói: - Tôi nghĩ Nguyệt tiểu thư nhất định là hiểu lầm rồi, tôi đây khác hắn những vệ sĩ bình thường nha, chức trách của tôi là bảo vệ cho Như Nguyệt cả đời này cơ, hơn nữa còn là miễn phí nữa. Nguyệt Quan hơi hơi kinh ngạc nhìn Tề Nhạc, rồi bật cười nói: - Anh nói như thế, thật là làm cho người ta ganh tỵ, tại sao lại có một vệ sĩ tốt như thế chứ? - Quan Quan, anh đang thắc mặc tại sao em lại đột nhiên bỏ đi, hóa ra là Như Nguyệt đã tới rồi. Một dáng người cao lớn xuất hiện trong tầm mắt của Tề Nhạc, người này Tề Nhạc cũng quen, chính là anh trai ruột của Như Nguyệt, Phó tổng giám đốc của tập đoàn Long Vực: Thông Khiến. Thấy ánh mắt cưng chiều của anh ta nhìn sang Nguyệt Quan là có thể thấy được quan hệ của bọn họ rồi, hóa ra cô nàng này lại là chị dâu mình! Khó trách Như Nguyệt rất thân cận với nàng ta. Tề Nhạc thấy được Trương Thông Khiếu, cô cũng nhìn thấy hắn, hơi kinh ngạc nói: - Hóa ra là trợ lý Tề, đã lâu lắm rồi không gặp nha! Nghe Như Nguyệt nói cậu từ chức, không ngờ hôm nay lại gặp được cậu. Hắn không biết gì về chuyện Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cũng giống như Như Nguyệt, anh ta cũng có nhà của mình ở kinh thành, tên là biệt thự Thông Khiếu. Kinh ngạc nhìn trương Thông Khiếu ôm lấy hai tay Nguyệt Quan, Tề Nhạc thầm nghĩ, hóa ra mỹ nữ tài trí Nguyệt Quan lại là chị dâu của mình. Vừa nghe thấy Trương Thông Khiếu nói như vậy, ả tổng giám đốc Vương kia giống như giẫm phải đinh, tập tức tinh thần tỉnh táo lại: - Há, hóa ra là trợ lý nha! Tổng giám đốc Hải, cô quả thật là phạm quy rồi, mọi người nói, có phải là nên trừng phạt cô ấy một chút hay không. Liền phạt tổng giám đốc Hải nhảy một bản cùng bạn trai của tôi đi. Vừa nói, ả liền kéo bạn trai của mình đi qua, tên đó cũng là một thanh niên cao lớn, nếu so về dáng người thì cũng không khác gì Tề Nhạc là bao, chỉ có điều lại anh tuấn hơn, tóc tai chải ngược cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt trắng nõn, tuyệt đối mang vẻ anh tuấn thư sinh. Trương Thông Khiếu cau mày nói: - Tổng giám đốc Vương, cô nên biết là Như Nguyệt chưa bao giờ khiêu vũ, yêu cầu này có chút quá đáng rồi nha. Lại nói, Tề tiên sinh cũng không còn là phụ tá của tập đoàn Long Vực chúng tôi nữa, anh ấy chính là bạn trai của Như Nguyệt, sao có thể nói là phạm quy cơ chứ? Như Nguyệt cũng không thèm nhìn tổng giám đốc của tập đoàn Hằng Nguyên kia lấy một cái, kéo cánh tay Tề Nhạc nói: - Chúng ta đi vào đi thôi. Sắc mặt tổng giám đốc Vương khẽ thay đổi, chuẩn bị phát tác, nhưng lại nhìn lại đám người bên cạnh, cuối cùng vẫn là nhịn xuống được. Ánh mắt ả chuyển sang nhìn bạn trai của mình, liếc mắt ra hiệu một cái. Chàng trai anh tuấn nhẹ gật đầu, đi theo bước Tề Nhạc cùng Như Nguyệt, dựa vào dáng người cao, chân dài, rất nhanh liền đi tới trước mặt Tề Nhạc cùng Như Nguyệt. Hắn rất kỹ xảo chỉ ngăn Tề Nhạc, lại nói với Như Nguyệt: - Tổng giám đốc Hải, không biết tôi có vinh hạnh mời cô nhảy một điệu hay không? Điều này không có liên quan gì với trừng phạt. Nụ cười ấm áp dễ dàng làm cho người ta có thiện cảm. Như Nguyệt nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ không nhịn được, định mở miệng cự tuyệt, lại bị Tề Nhạc bên cạnh dùng ánh mắt ý bảo ngăn lại. Tề Nhạc có chút buồn cười nhìn thanh niên trước măt, chủ động nghênh đón, vươn tay mình ra, nói: - Chào anh. Thanh niên anh tuấn nhìn Tề Nhạc bước tới, dường như đã chuẩn bị sẵn từ trước, rất có phong độ đưa tay ra nắm lấy tay Tề Nhạc. Đúng lúc bàn tay hắn bị Tề Nhạc nắm được, muốn rút ta, lại phát hiện tay mình hình như bị một chiếc kìm sắt kẹp lấy, căn bản là không có khả năng giãy giụa. Tề Nhạc kéo tay hắn đến trước mặt mình, cẩn thận nhìn một chút, cười hắc hắc, nói: - Bàn tay thật là nhỏ bé trắng trẻo nhỏ a. Chắc là thường xuyên được bảo dưỡng đây. Xem ra thì đúng là mặt hàng mà bác gái hơn năm mươi tuổi kia yêu thích mà. Không tệ, không tệ chút nào, lát nữa có rảnh tôi giới thiệu mấy vị khách sộp cho cậu. Tiếng nói của hắn tuy không lớn, chưa tới mức khiến toàn bộ mọi người trong hội trường có thể nghe thấy, nhưng cũng gần như thế. Khuôn mặt của thiếu niên anh tuấn đó lập tức đỏ lên rồi thành màu gan heo, chợt rút tay của mình lại: - Anh… anh thật là không có giáo dục. Lúc hắn rút tay về còn chưa kịp chú ý, Tề Nhạc hơi dùng sức một chút, lập tức làm cho hắn đau tới chảy ra cả nước mắt, trước mặt nhiều người như vậy cũng chỉ còn cách cố nén lại. Tề Nhạc nhún vai, nói: - Ngoan, đừng khóc, nhanh chóng về nhà mách mẹ ngươi đi thôi. Vừa nói, hắn cùng dùng cử chỉ mịt mờ chỉ chỉ vào tổng giám đốc Vương vừa mới chạy theo kịp đằng sau. Nói xong câu đó, còn lấy tay chùi chùi cọ cọ vào trên quần áo, rồi mới kéo Như Nguyệt vào trong đám đông yến hội. Cô ả tổng giám đốc Vương kia giận tới tái mặt, bởi vì thân thể run rẩy mà lớp son phấn dày đặc trên mặt bắt đầu rơi xuống. Chàng trai kia có chút đờ đẫn nhìn bóng lưng Tề Nhạc cũng Như Nguyệt, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì cho đúng. Như Nguyệt cười nhẹ một tiếng, truyền âm cho Tề Nhạc nói: - Anh thật là xấu mà. Tề Nhạc nói: - Cô ả xấu xí họ Vương kia không biết có phải là mất cân bằng nội tiết hay không chứ! Lúc ả vừa nhìn thấy em, anh liền có thể cảm giác được ả có dấu hiệu máu chảy nhanh hơn, ánh mắt nhìn em rõ ràng có vẻ âm tàn, anh đương nhiên là muốn dạy bảo cô ta một chút. Như Nguyệt nói: - Anh cũng biết, tập đoàn Long Vực bọn em chủ yếu là nhằm vào thị trường nữ giới, ví dụ như nội y của nữ giới, hay dụng cụ trang điểm, trang phục đủ loại. Đương nhiên, cũng có kinh doanh một số thứ khác, nhưng đều xoay quanh những thứ đó. Tập đoàn Hằng Nguyên là một trong những đối thủ cạnh tranh chủ yếu với bọn em trong thị trường trong nước. - Đồng thời cũng là oan gia, ả ta đương nhiên sẽ không làm gì hay ho rồi. Nhưng mà nghe nói ả này có hậu đài gì đó, năm nay ả đã ba mươi tuổi rồi, nhưng lại còn được bậc cha chủ để lại tài sản cho, tuy rằng bản thân nàng ta cũng có chút năng lực. Mấy tháng gần đây chúng em lại đoạt mất mấy đơn đặt hàng lớn của ả ta, anh nói ả sẽ có phản ứng như thế nào chứ? Tề Nhạc mỉm cười, nói: - Rất lâu rồi chưa có dịp tiếp xúc những trường hợp như vậy. Anh suýt nữa thì quên mất bà xã bảo bối của anh còn là một nữ cường nhân rồi. Như Nguyệt, đừng để bản thân mình mệt mỏi như vậy, những chuyện của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng đã đủ làm em mệt nhọc rồi? Còn cần gì phải mệt nhọc như vậy chứ? Tập đoàn Long vực có anh trai em phụ trách, như vậy đủ rồi, dù sao khả năng con người cũng có hạn mà. Như Nguyệt cười khổ nói: - Anh nghĩ là em không muốn sao! Nhưng đối tượng khách hàng của tập đoàn Long vực chúng ta chủ yếu là phụ nữ, có một số khách hàng lớn lại do em trực tiếp phụ trách tiếp đón. Có một số việc, không phải muốn bỏ qua là có thể bỏ qua. Tập đoàn Long vực là do một tay bố mẹ em tạo dựng lên, em tuyệt đối không hy vọng nó sụp đổ trong tay em. Yên tâm đi, em tự có chừng mực mà.