Thân hình lóe lên, dường như di chuyển trong phút chốc, Tề Nhạc đã ngồi vào vị trí bên cạnh tay lái, gỡ hoa hồng từ trên miệng xuống, hắn dùng hai tay đưa đến trước mặt Như Nguyệt: - Bảo bối, những ngày này làm em chịu thiệt thòi rồi. Toàn bộ đều là lỗi của anh, bất luận em trừng phạt anh thế nào anh đều cam tâm tình nguyện. Không có giải thích, Tề Nhạc cũng không muốn giải thích nữa. Trong lòng Như Nguyệt đang mơ hồ bị câu nói của anh mà bừng tỉnh, nhìn tên côn đồ còn đang ngồi bên cạnh mình, nước mắt không thể kìm nén nổi chảy xuống: - Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh. Tiếng nói gần như vô lực, không có chút sức thuyết phục nào. Hoa hồng dường như vừa mới được hái xuống, bên trên còn lóng lánh mấy giọt sương, nụ hoa đỏ sậm chớm nở, hương thơm nhàn nhạt phảng phát giữa hai người. Đám lửa hình trái tim đằng trước xe không biết biến mất từ khi nào, cả thế giới lại đen tối như lúc đầu. Không biết từ khi nào, vầng trăng sáng đã hiện ra chiếu rọi bóng đêm, mà từng ánh sao sáng ngời lấp lánh, lại hợp thành hình dáng của một đóa hồng, lơ lửng bên cạnh trăng kia. - Honey, anh sai rồi mà, cho anh một cơ hội nha? Hoa hồng đưa tới trước mặt Như Nguyệt, Tề Nhạc giơ tay phải nắm vào hư không một cái, bông hoa hồng được tạo ra từ ánh sáng trong không trung kia không ngừng to ra, chỉ giây lát đã hiện ra trước mặt bọn họ. Không gian hắc ám biến đổi, chiếc Lamborghini thể thao như đang lơ lửng trong vũ trụ, mà ánh sao hoa hồng kia đang không ngừng bay vòng quanh thân xe. Như Nguyệt quay đầu đi chỗ khác, nước mắt không ngừng rơi. Nhìn ánh sao êm dịu ngoài xe, ngửi hương hoa hồng nhàn nhạt, lòng nàng đang dần mềm đi. - Phải thế nào thì em mới tha thứ cho anh đây? Honey. Nhận ra sự bi thương từ tận đáy lòng Như Nguyệt, giọng Tề Nhạc cũng trở nên nghẹn ngào. Hắn cẩn thận đặt hoa hồng lên đồng hồ tốc độ trước mặt Như Nguyệt, rồi hắn nhẹ nhàng nhảy ra ngoài xe. Như Nguyệt dõi theo Tề Nhạc, hắn mịt mờ nhìn ánh sao xung quanh. - Đúng là anh sai rồi, sao màu của hoa hồng lại khác cơ chứ, thảo nào em không chịu tha thứ cho anh. Chờ anh chút, để anh nhuộm đỏ ánh sáng nơi đây, khiến chúng biến thành một bông hoa hồng đỏ, có lẽ như vậy em mới chịu nhận lời xin lỗi của anh. Vừa dứt lời, Tề Nhạc giơ tay đánh mạnh lên lồng ngực mình. Trong chớp mắt năng lượng tuôn trào, một tiếng ầm vang lên, thân thể hắn vẫn lơ lửng ở nơi đó nhưng lại rung lên một cái thật mạnh, miệng thì phun ra một ngụm máu tươi. Cũng khá kỳ quái, máu đó thế mà lại dập dềnh giữa không trung, nhất thời nhiễm đỏ một ngôi sao trong vô số những ánh sao sáng kia. Như Nguyệt vội vã đứng lên từ chiếc xe đã mở sẵn cửa, thất thanh hô to: - Đừng. Mà lúc này Tề Nhạc đã lại đánh một chưởng nữa lên ngực mình, lại một ngụm máu tươi phun ra bắn lên ngôi sao thứ hai. Hai tia sáng dính máu tươi nhất thời biến thành màu đỏ cho hoa hồng. Máu tươi vẽ ra một đường trên không trung trông đẹp đẽ như thế. - Yên tâm đi, bộ quần áo em tặng anh này, anh quyết không để máu làm bẩn nó. Tề Nhạc dịu dàng an ủi Như Nguyệt, mà hắn đã lại đánh ra chưởng thứ ba. - Không, không phải vậy, đừng thương tổn chính mình. Em tha thứ cho anh. Bay ra khỏi xe, dưới tác dụng của vân lực màu trắng kia, Như Nguyệt đi tới trước người Tề Nhạc chỉ trong chớp mắt. Cô bắt chặt lấy tay hắn, đôi bàn tay đang lại định đánh tiếp một chưởng kia. Tề Nhạc do dự nhìn cô. - Nhưng bông hoa hồng này vẫn chưa đỏ hoàn toàn. Như Nguyệt, em chịu tha thứ cho anh sao? Như Nguyệt nhìn khuôn mặt đã trở nên tái nhợt kia, run run nói: - Anh, anh đang tự thương tổn mình hay thương tổn em đây? Chẳng lẽ anh giận em còn chưa đủ sao? - Em thật sự chịu tha thứ cho anh sao, Như Nguyệt? Vẫn câu hỏi đó, nhưng Tề Nhạc đã nở một nụ cười ấm áp, tình yêu trong mắt hắn lại càng thêm cháy bỏng. Buông tay ra, Như Nguyệt đặt tay lên ngực Tế Nhạc, đưa vân lực mềm dịu truyền cho hắn: - Nếu anh cho em một lời giải thích hợp lý thì em sẽ suy nghĩ xem có nên tha thứ cho anh không. Tề Nhạc nắm lấy đôi tay của Như Nguyệt. Cô ta chỉ cảm thấy hoa mắt rồi thấy bọn họ đã trở về trong xe. Bông hoa hồng kia rơi vào trong tay cô. Tề Nhạc nói: - Đây chính là một câu chuyện dài, rất rất dài. Em không tham gia bữa tiệc kia sao? Như Nguyệt oán hận trừng hắn một cái: - Tên du côn anh về rồi, em còn đi dự tiệc cái gì nữa. Tề Nhạc cười hì hì, nói: - Thế cũng không hay, anh không muốn làm chậm trễ chuyện của em! Nhưng mà chúng ta còn có thời gian mà. Anh nghĩ, lời giải thích của anh nhất định sẽ làm em vừa lòng. Nhưng ngực anh đau quá! Em có thể xoa xoa tiếp cho anh được không? Tất cả mọi thứ ngoài xe đã biến mất. Như Nguyệt giật mình khi nhận ra là chiếc Lamborghini này không biết khi nào đã hạ xuống trong rừng cây bên nhánh đường cao tốc sân bay, chỉ có bông hồng trong tay mới là thật, thậm chí sắc mặt Tề Nhạc cũng không còn tái nhợt nữa. - Đó đều là giả sao? Ngọn lửa hình trái tim, bông hồng làm từ ánh sao đều gây cho cô một ấn tượng sâu sắc, chúng đột nhiên biến mất như thế, trong lòng Như Nguyệt bỗng sinh ra cảm giác mất mát. Tề Nhạc gật gật đầu đáp: - Đó là giả, nhưng có hai thứ là thật, một là bông hồng trên tay em, mà thứ khác chính là trái tim của anh dành cho em. Vừa nói, hắn vừa kéo một bàn tay của Như Nguyệt đặt lên lồng ngực mình. Trải qua Côn Luân thần huyễn khiến hắn có hiểu biết đặc thù về ảo cảnh, kết hợp Tuyền Cơ giới pháp thiên kỳ bách biến, hắn có thể tự mình sáng tạo ra. - Anh... Như Nguyệt nhìn hắn đầy phức tạp. Tề Nhạc kéo tay cô đến trước mặt mình rồi khẽ hôn xuống một cái. - Đi thôi, anh đưa em đến buổi tiệc kia. Anh muốn làm cho cả thế giới này biết, em là người con gái của anh. Chỉ một câu đơn giản nhưng lại tràn ngập khí phách trước nay chưa từng có. - Ai là của anh chứ! Anh chẳng hề cần em, đi gì mà nửa năm cũng chẳng có tin tức nào. Như Nguyệt giận dỗi rút tay về, nhưng sự bi thương trong lòng đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cảm giác ngọt ngào. Tề Nhạc giơ tay phải mình đến trước mặt Như Nguyệt: - Đương nhiên em là của anh rồi. Anh đã có thực lực để bảo vệ em, từ giờ trở đi, không ai có thể cướp em đi khỏi anh được nữa. Cho dù là thần tiên cũng không thể. - Tề Nhạc, em đã quyết định xem phải trừng phạt anh về chuyện nửa năm mất tích này như thế nào đây. Như Nguyệt giảo hoạt nhìn hắn. Tề Nhạc sửng sốt, nói: - Trừng phạt thế nào cơ? Như Nguyệt dựa vào chiếc ghế vô cùng hoàn mỹ, nói: - Từ giờ không có lệnh của em, trong vòng một năm anh không thể tùy tiện chạm vào em, cũng không thể tùy tiện chạm vào đứa con gái nào khác, bao gồm cả Minh Minh và Văn Đình. Nếu anh làm được thì em sẽ tha thứ anh chuyện lần này. - A? Không phải chứ, đổi cái khác được không? Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn cô. Như Nguyệt hừ một tiếng, nói: - Biết ngay là anh không thành tâm thành ý xin em tha thứ mà.