Yến Tiểu Ất dương dương đắc ý nói: - Thấy chưa, nói không lại người ta, lại muốn đánh nhau, anh quả thật không có thưởng thức rồi, anh định cắn tôi hay sao? Từ Đông tiến lên một bước, giơ nắm đấm của mình lên trước mặt Yến Tiểu Ất: - Tôi cắn anh thì sao chứ? Một tiếng cười hắc hắc bỉ ổi vang lên: - Tôi nói chú em Tử Đông, chú có biết “cắn” còn mang một hàm nghĩa khác hay sao? Người vừa lên tiếng chính là tổ đội hai người Hồ Quang, ánh mắt quái dị nhìn Yến Tiểu Ất cùng Tử Đông càng trở nên bỉ ổi. - Có ý gì chứ? Yến Tiểu Ất cũng Tử Đông gần như cùng mở miệng hỏi một lúc. Hồ Quang cùng Dịch An đứng cạnh liếc nhau, đồng thời cười ha hả, Điền Thử cách đó không xa thì thào nói: - Tôi nhớ lão đại từng nói, chữ “cắn” này phải nhìn tách ra, chia làm hai phần mà xem. - Ậy… Ánh mắt Tử Đông cùng Yến Tiểu Ất đồng thời ngơ ngác, hai mặt nhìn nhau một cái, gần như cùng lúc nhảy bật ra phía sau. Yến Tiểu Ất che lại phía dưới của mình, mà Tử Đông thì bưng kín lại miệng của mình, từng tiếng phỉ nhổ vang lên. Bọn họ đều là người thông minh, ý của Điền Thử, sao bọn họ lại không hiểu được cơ chứ? - Đủ rồi đủ rồi. Giọng nói lạnh như băng của Như Nguyệt vang lên. Khí tức của Phách Vương Long như ẩn như hiện, ánh mắt đảo qua trên người các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, lạnh nhạt nói: - Không cần các anh đi cùng, tôi có thể tự đi một mình được. Vốn dĩ, hôm nay Như Nguyệt phải đi tham gia một cuộc gặp mặt đặc biệt, tất cả đều là những tinh anh thương nghiệp, càng đặc biệt hơn, nhưng tinh anh về thương nghiệp này lại có hai điểm giống nhau, đó là đều trẻ tuổi. Mà một điểm giống nhau khác chính là đều là nữ. Một buổi tiệc rượu do hội liên hiệp phụ nữ cả nước tổ chức cho những nữ danh nhân tinh anh, có thể nói là cuộc họp đẳng cấp cao nhất cho tinh anh thương nghiệp nữ giới. Yến Tiểu Ất cùng Tử Đông đều đòi đi theo chính là vì toàn bộ đều là nữ, muốn tìm một mục tiêu phù hợp với mình, đúng là tính háo sắc không thể đổi được. Ánh mắt Như Nguyệt nhìn có vài phần mê ly, giải thích của Điền Thử với từ “cắn” này không khỏi làm cho cô nhở tới đoạn tình cảm trong suốt như thủy tinh, đồng thời nhớ tới kẻ trong lòng cô. Đã trôi qua hơn nửa năm rồi. Đông đi, xuân tới, hạ lại về nhưng vẫn không hề có được một chút tin tức nào của kẻ đó. - Chị Như Nguyệt, bằng không thì đừng đi nữa, bộ dạng này của chị thật là khiến cho người ta lo lắng. Người vừa lên tiếng là Minh Minh, hôm nay là thứ bảy, tất cả chiến sĩ sinh tiếu thủ hộ thân đều tụ tập ở biệt thự Long Vực, ngoại trừ đại sư Trát Cách Lỗ còn đang tu luyện ở trong không gian của mình, những người khác đều đang tập trung ở đại sảnh. Nhìn sang Minh Minh, ánh mắt Như Nguyệt mới trở nên nhu hòa hơn một chút. Quãng thời gian nửa năm trời, cô rõ ràng là gầy đi trông thấy so với trước kia. Cặp mắt vốn là sáng ngời hữu thần tràn ngập sức sống cũng đã biến thành ảm đạm phai mờ. Từ khi người đó biến mất, rõ ràng liền chưa từng có chút vui vẻ nào. Mà bản thân nàng thì sao? Không phải là cũng giống như thế hay sao? - Lần họp này nhất định phải đi, nhất định là phải nể mặt Hội liên hiệp phụ nữ cả nước rồi, chỉ là thật ghét yêu cầu phải mang bạn trai đi theo thôi, nếu không, chị đã đi từ lâu rồi. Như Nguyệt hôm nay mặc một bộ lễ phục truyền thống màu đen, cũng không để lộ quá nhiều da thịt, quần áo cũng lại không phải quá kém cỏi, nhưng là vẻ mặt tuyệt mỹ lạnh như băng của cô lại làm cho bộ trang phục vô cùng bình thường này trở thành lãnh diễm. Đúng lúc này, một thân ảnh cao lớn bước vào từ bên ngoài biệt thự, đúng là Cơ Đức. Hiện tại anh ta đã được cho phép có thể tùy ý ra vào biệt thự Long Vực. Mọi người vừa thấy anh vào cửa, không hẹn mà cùng đứng lên, mọi ánh mắt đều tập trung vào dáng người cao lớn đó. Minh Minh bước vài bước tới bên cạnh anh trai mình, vội vàng hỏi: - Anh, có tin gì không? Cơ Đức cảm thấy ánh mắt tha thiết của mọi người không khỏi thầm than một tiếng, lắc đầu nói: - Vẫn chưa có, thật không biết anh ta đi đâu nữa, chúng tôi đã vận dụng lực lượng quân đội khắp nơi, cũng không có được bất kỳ thu hoạch nào. Chiếc xe anh ta bỏ lại trên đường quốc lộ bị phủ đầy bụi bặm. Chúng tôi cử người mỗi ngày đều trông coi tại đó cũng đã đổi tới mấy lượt người lần rồi. Ánh mắt tràn ngập hy vọng cũng ảm đạm xuống, vành mắt Minh Minh đỏ lên, cắn cắn môi dưới: - Anh ta rốt cuộc là đi đâu cơ chứ, vì sao một chút tin tức cũng không có, dường như biến mất khỏi trái đất luôn vậy? Cơ Đức cười khổ nói: - Từ sau khi phát hiện anh ta mất tích, chúng tôi liền không ngừng tìm kiếm, các người cũng không phải như thế sao? Với tư cách cũng là Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, khí tức của anh ta chưa từng xuất hiện, muốn tìm được quả là một điều quá xa vời. Hiện tại, chúng ta chỉ có thể đợi tự anh ta trở về. Điền Thử đột nhiên oa một tiếng khóc lên: - Lão đại, cuối cùng là anh đi đâu rồi chứ! Nửa năm rồi, suốt thời gian nửa năm, anh có biết chúng tôi nhớ anh tới cỡ nào không cho dù là gọi một cuộc điện thoại cũng được mà! Xin anh đấy, mau chóng trở về đi. Anh có biết không, từ sau khi anh đi, mọi người chưa bao giờ thật sự vui vẻ. - Từ khi anh đi, chị Như Nguyệt ngay cả một lần cười cũng chưa từng thấy, chị Minh Minh mỗi ngày đều rơi lệ vì anh. Đại sư Trát Cách Lỗ mỗi ngày đều ngồi trong phòng. Vì cái gì chứ? Chính là vì để cảm nhận được khí tức của anh mà! Lão đại, rốt cuộc là anh ở đâu chứ? Ở đâu hả? Mạc Địch vỗ vỗ bả vai Điền Thử, nhưng cô cũng không biết làm thế nào mới có thể an ủi cậu. Kể cả Hồ An cùng Dịch An bình thường hay đùa giỡn nhất, cùng những chiến sĩ sinh tiếu khác đều buồn bã cúi đầu. Trong lòng bọn họ, đều tràn ngập hình ảnh của tên du côn kia cùng nụ cười xấu xa của hắn. - Đủ rồi! Như Nguyệt lạnh lẽo quát, đám đông đang u sầu cũng bình tĩnh lại. Ánh mắt lạnh lùng của Như Nguyệt quét một vòng khắp lượt: - Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đừng có đắm chìm trong thương cảm, anh ta đi cũng không có nghĩa là hết hẳn. Chúng ta là Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, trên người chúng ta có rất nhiều trách nhiệm ai ai cũng rõ ràng. Nửa năm này, các người làm gì thế? Tốc độ đề thăng thực lực giảm xuống rất nhiều so với trước kia, tuy rằng nửa năm này trôi qua rất bình tĩnh, nhưng các người có biết lúc nào sẽ có nguy hiểm hay sao? - Chúng ta là Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, bảo hộ Viêm Hoàng đại địa phương đông là trách nhiệm của chúng ta. Tuy rằng tôi không biết vì sao Tề Nhạc lại đột nhiên biến mất, nhưng là tôi biết anh ấy nhất định cũng không hy vọng thấy chúng ta chán chường. Từ giờ trở đi, đình chỉ toàn bộ hoạt động tìm kiếm, toàn bộ Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều trở lại biệt thự tu luyện, sau này, không ai được phép nhắc lại tên của anh ta nữa.