Tộc Nguyệt là một trong những chi nhánh của nhân loại, cuộc sống của họ ở nơi này đã bắt đầu từ khá lâu rồi. Tộc Nguyệt cũng không có cùng các tộc nhân loại khác thoát ly liên hệ, chỉ là do đám người này cao ngạo, bởi vậy quan hệ với các tộc khác không mấy hòa hợp, ngoài ra còn có một ít mâu thuẫn. Tộc Nguyệt tuyệt đối không cho phép người bổn tộc thông hôn với những dân tộc khác. Phải biết, tuấn nam mỹ nữ của Tộc Nguyệt rất nhiều, quy định này khiến cho các tộc nhất là cao cấp thế lực oán niệm không ít. Tuy rằng đám người cũng đưa ra giao thiệp, nhưng Tộc Nguyệt lại cũng không hiểu ý, thủy chung bảo trì truyền thống không chịu cải biến của mình. Nhưng mà Tộc Nguyệt cũng có được tiền vốn đủ để mình tự ngạo, ngoại trừ khí chất ra, Chiến Sĩ Tộc Nguyệt so với những nhân loại khác cường hãn hơn rất nhiều, đám người thuở nhỏ sinh hoạt trong rừng rậm, có năng lực đa đặc thù nhất là thời điểm ban đêm, sức chiến đấu phi thường cường hãn. Trước kia trong chiến đấu cùng Tộc Cửu Lê, địa vị của Chiến Sĩ Tộc Nguyệt hết sức quan trọng, cũng chính bởi vì vậy Tộc Nguyệt mới có thể thủy chung bảo trì địa vị bên trong các tộc nhân loại. Sau khi nhận được những tin tức này, Tề Nhạc không khỏi suy nghĩ, nếu như Tộc Cửu Lê bị liên quân các tộc bị loài người hủy diệt thì Tộc Nguyệt sẽ như thế nào? Chẳng lẽ họ muốn đứng ở mặt đối lập với tất cả các dân tộc khác sao? Nếu quả thật chính là như vậy, dùng thực lực một tộc của họ thì... Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cảm giác được có chút bi ai, nhưng mà đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Trên thế giới này, vốn là khôn sống mống chết, chỉ có dân tộc càng thích ứng cái thế giới này mới có thể sinh tồn tốt được. Trái lại kết cục cuối cùng cũng chỉ có đi về hướng hủy diệt. Tộc Cửu Lê tuy rằng cường thế, nhưng bọn hắn tràn ngập đặc tính hủy diệt tất nhiên trở thành công địch của những nhân loại khác, đám người đó tất nhiên là phải đi hướng diệt vong, mà Tộc Nguyệt cao ngạo đến không cùng những nhân loại dân tộc khác giao hảo. Đợi đến lúc uy hiếp cái cực lớn từ Tộc Cửu Lê biến mất, tình cảnh của bọn hắn chỉ sợ cũng sẽ không giống như bây giờ rồi. Nửa giờ đi qua, ngay cả người có tính cách dịu dàng như Văn Đình đều có chút chờ không kiên nhẫn. Lúc này, Nguyệt Tinh mới từ trong rừng cây đi ra, mang theo vẻ mặt áy náy nàng rất nhanh đi tới trước mặt Tề Nhạc nói: - Thật sự thực xin lỗi, để cho các vị đợi lâu. Tôi biết rõ anh rất hy vọng trong tộc có thể xử lý vấn đề của Cain, vì thế tôi đem chuyện của hắn cẩn thận hồi báo cho thiếu tộc trưởng mới trì hoãn lâu như vậy, thật sự có lỗi. Thiếu tộc trưởng lập tức sẽ đi ra. Nàng vừa nói tới chỗ này, Tề Nhạc đột nhiên cảm giác được một cỗ sóng năng lượng ba động mãnh liệt, một tiếng gầm rú trầm thấp vang lên, trong rừng cây lập tức nổi lên một hồi gió mát, đây nhìn qua không phải là lực lượng của thiên nhiên mà là một loại năng lượng đặc thù tạo nên. Một đầu bạch hổ cực lớn nhìn có vẻ cường tráng hơn những con hổ bình thường khác chậm rãi đi tới, cao chừng 1m5, dài chừng bốn mét, cái đầu hổ cực lớn ngẩng lên cao. Da lông màu trắng và đường vân màu đen nhìn cực kỳ uy mãnh. Bộ lông toàn thân không có một chút tạp sắc, một đôi mắt hổ sáng ngời hữu thần. Bất quá, bạch hổ còn không cách nào hấp dẫn lực chú ý của Tề Nhạc, làm cho Tề Nhạc kinh ngạc là trên lưng bạch hổ có một thiếu nữ. Cũng là quần áo màu trắng, nhưng nàng khác với những Tộc Nguyệt nhân khác. Một đầu tóc xanh rối tung sau lưng, theo gió phiêu động, da thịt trắng nõn mà óng ánh không có có một chút tì vết. Sắc mặt có chút lạnh như băng, một đôi mắt trong suốt tản ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn ba người Tề Nhạc. Đây là một mỹ nữ không thua kém gì Văn Đình. Ngay cả khí chất đều có chút tương tự khi Tề Nhạc lần thứ nhất nhìn thấy Văn Đình, chỉ có điều thiếu nữ trước mắt lạnh lùng hơn Văn Đình rất nhiều. Cưỡi bạch trên lưng hổ, nhìn vào càng làm tăng thêm vẻ đẹp hoang dại của nàng. Vô ý thức, Tề Nhạc lầu bầu nói: - Thu thủy vi thần ngọc vi cốt, một mỹ nữ Tộc Nguyệt thật xinh đẹp. ( Ánh mắt có thần, dáng đẹp như ngọc) Văn Đình cùng Tuyết Nữ lúc này đã trở lại bên cạnh Tề Nhạc, điều lạ là lần này Văn Đình cũng không có ghen ghét, trái lại thưởng thức nhìn mỹ nữ Tộc Nguyệt nhìn trước mắt, thấp giọng hướng Tề Nhạc nói: - Nàng thật sự rất đẹp ah! Vẻ đẹp không có có một chút khuyết điểm, đây là thiếu tộc trưởng của Tộc Nguyệt a. Nguyệt Tinh cung kính nói: - Đúng vậy, vị này chính là thiếu tộc trưởng của Tộc Nguyệt chúng tôi, đồng thời cũng đệ nhất mỹ nữ của là nhân loại. Thiếu tộc trưởng tên là Nguyệt Dạ. Nguyệt Dạ cưỡi bạch hổ hướng ba người Tề Nhạc bên này từ từ đến. Ánh mắt bạch hổ thủy chung nhìn chăm chú trên người Tề Nhạc, trước đó khí tức cường đại mà Tề Nhạc cảm giác được là từ trên người nó. Tề Nhạc mỉm cười, trong mắt toát ra một tia tinh quang nhàn nhạt. Sau một phút ngắn ngủi kinh ngạc, thần thái của hắn đã khôi phục bình thường. Hắn nhớ tới lời nói của Y Nhược đối với mình, thủ hộ thần thú của Tộc Nguyệt đúng là bạch hổ. Bất quá, hẳn không phải là đầu bạch hổ trước mắt này, bởi vì khí tức năng lượng tuy rằng không kém nhưng so với Huyền Vũ Long Giang cùng Thanh Long Kim Nghê lúc trước mình đã từng thấy thì có chênh lệch rất nhiều. Rất nhanh, bạch hổ đã đi tới chỗ cách ba người Tề Nhạc khoảng ba mét thì ngừng lại, Nguyệt Dạ trên lưng hổ một mực đánh giá Tề Nhạc, trong ánh mắt của nàng rõ ràng có chút thất vọng, hiển nhiên đối với tướng mạo bình thường của Tề Nhạc không có hứng thú, nàng lạnh nhạt nói: - Ngươi chính là người thừa kế của Hoàng Đế bệ hạ - Tề Nhạc đến từ Tộc Thổ sao? Nhìn Nguyệt Dạ vẫn cưỡi trên lưng hổ, trong lòng của Tề Nhạc không khỏi xuất hiện một tia phản cảm, nàng cưỡi trên lưng hổ nói chuyện với mình. Vốn là một loại không tôn trọng, coi như mình không phải là người thừa kế của Hoàng Đế, với tư cách một nhân loại của dân tộc khác, chẳng lẽ nàng thì không hiểu được cái gì gọi là cấp bậc lễ nghĩa sao? Tính cách của Tề Nhạc luôn luôn là ngươi kính ta một xích(0,33m), ta nhường ngươi một trượng, nhưng mà nếu gặp phải người cao cao tại thượng như vậy, hắn cũng là sẽ không khách khí. Nếu như không phải bởi vì đối phương là mỹ nữ thì lúc này sắc mặt hắn càng khó coi hơn. Cười nhạt một tiếng, Tề Nhạc nói: - Người thừa kế của Hoàng Đế thì không dám nhận, bất quá tôi xác thực chính là Tề Nhạc. Xin chào cô, Nguyệt Dạ tiểu thư Tộc Nguyệt. Nguyệt Dạ nhìn Tề Nhạc từ trên xuống dưới rồi thò tay vỗ vỗ trên lưng bạch hổ nói: - Hắn quả thực là Tề Nhạc sao? Cái đầu lâu cực lớn của Bạch hổ giật giật, con ngươi nhìn chăm chú Tề Nhạc phát ra một tiếng gào thét trầm thấp. Nguyệt Dạ gật nhẹ đầu nói: - Bạch hổ của ta nói trên người của ngươi không có khí tức của cường giả, có thể giải thích cho ta biết được không?