Tề Nhạc sững sờ, nói:
- Mẹ, lời mẹ nói là có ý gì?
Y Nhược nói:
- Sau khi con tiến vào mộ Hiên Viên mộ, mẹ có liên hệ với vương của thần thú, hơn nữa còn nói tình huống của con cho hắn biết. Hắn nói cho mẹ biết, sau khi con xuất hiện, Kỳ Lân Châu cùng Kỳ Lân kính trên người của hắn đã biến mất. Mà một Kỳ Lân khác trên người có Kỳ Lân Xích cũng đồng dạng biến mất. Nói cách khác, thời điểm con đi tới thời đại này, tuy chỉ là ngẫu nhiên.
- Nhưng mà sau khi con tới đây, Không Gian Pháp Tắc ảnh hưởng, mà Kỳ Lân bát trân chỉ có thể có một kiện, lúc con xuất hiện thì Kỳ Lân bát trân trên người của mọi người không còn. Mà sau khi con rời đi, ai cũng không biết Kỳ Lân bát trân có xuất hiện lần nữa hay không. Theo chúng ta phán đoán, chỉ sợ là không xuất hiện. Nếu không, lịch sử lại xuất hiện biến hóa.
- Đây chính là suy đoán thôi, nhưng mẹ nghĩ Kỳ Lân bát trân sẽ là như vậy. Chỉ sợ Hiên Viên kiếm cũng là như thế, chờ sau khi con rời khỏi thời đại này, Hiên Viên kiếm cũng biến mất trong thời đại của chúng ta, mà thẳng đến thời đại của con mới có thể xuất hiện trên người con, con đã hiểu ý của mẹ chứ?
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Con hiểu rồi, Hiên Viên kiếm đã nhận chủ nên con không có biện pháp gì. Dù sao các người cũng nhìn thấy. Hiện tại nó không nghe lời của con. Về phần Kỳ Lân bát trân, chúng ta đều là Kỳ Lân nhất tộc, nếu như có thể con nguyện ý trả lại cho các người. Cho dù trở lại thời đại của con không có Kỳ Lân bát trân, cũng không có gì.
Sau khi thực lực đạt tới sáu vân, Tề Nhạc biết rõ năng lực của mình đạt tới đỉnh phong rồi, cho dù không có Kỳ Lân bát trân phụ trợ cũng chẳng suy yếu quá nhiều. Mà thời đại đó của mình, Kỳ Lân sáu vân có thể ứng phó tất cả, huống chi có Hoàng Đế trợ giúp, năng lực thực chiến của hắn tăng lên trên phạm vi lớn, đối với những bảo vật này không còn quá nhiều hứng thú.
Y Nhược nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Đứa nhỏ ngốc, mẹ nói những chuyện này cũng không phải vì bảo con lưu Kỳ Lân trân bảo lại. Kỳ Lân nhất tộc chúng ta đồng khí liên chi, tuy thời đại khác nhau. Nhưng mà, chúng ta cũng không có tiếc rẻ Kỳ Lân trân bảo ah! Mẹ nói những lời này chỉ muốn nói cho con biết phàm những thứ gì con mang khỏi thế giới này sẽ không có đạo lý tái xuất hiện.
Tề Nhạc nghe có chút hồ đồ, nói:
- Mẹ, ngài cứ việc nói thẳng đi. Chẳng lẽ, ngài muốn cho con mang theo thứ gì của thế giới này sao? Đưa tới thế giới của con?
Y Nhược gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, đúng là như thế. Nhưng không biết con có nguyện ý hay không.
Tề Nhạc ngẫm lại, nói:
- Mẹ, nếu như con đoán không sai, ngài muốn con mang đi chắc chắc là đồ vật trọng yếu, ít nhất là phi thường trọng yếu vào thời đại này, có thể nói cho con biết là cái gì hay không?
Y Nhược nói:
- Đương nhiên là cho con biết rồi. Mẹ muốn con mang đi kỳ thật là...
Miệng nàng máy động, tuy dưới tình huống chung quanh có năng lượng phong bế.
Nhưng nàng vẫn dùng phương pháp truyền âm nói cho Tề Nhạc nghe.
Nghe Y Nhược nói, toàn thân Tề Nhạc rung mạnh.
- Cái gì? Ngài, ngài bảo con mang nó đi? Cái này, điều này sao có thể?
Y Nhược cười khổ nói:
- Chính vì khó khăn và nguy hiểm cho nên mẹ phi thường do dự, con là con của mẹ, mẹ không thể không cân nhắc sự an toàn của con, đồng thời mẹ không hy vọng nhiễu loạn thời đại của con. Nhưng mà vì thần thú nhất tộc, mẹ không thể không yêu cầu con như vậy. Hài tử, con thấy...
Vừa nói, bờ môi Y Nhược lại máy động, cẩn thận nói gì đó với Tề Nhạc.
Nghe Y Nhược nói, cảm xúc của Tề Nhạc bình phục lại, ánh mắt của hắn cũng từ từ trở nên lạnh băng, nhìn qua Y Nhược, dường như không còn thân thiết như trước.
- Mẹ, ngài có thể nói cho con biết, các ngươi dựa vào cái gì mà nắm chắc thành công như vậy? Mang nó đi, nếu như mang tới tai nạn cho thời đại của con thì thế nào?
Y Nhược có chút bất đắc dĩ nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Không biết, có thể sau khi con mang nó đi, trước tiên thời đại này sẽ thanh bình trong thời gian ngắn, xác nhận không còn căng thẳng, sau khi trở lại thời đại của con có lẽ sẽ gây nhiễu loạn. Đây chỉ là thỉnh cầu của thần thú. Chính vì tính nguy hiểm của nó, cho nên mẹ mới do dự không dám nói với con ngay. Chuyện này mẹ không có nói với vương của thần thú, chỉ có mẹ và Long Giang nghĩ cách mà thôi, hôm nay mẹ gọi con tới nơi này, chính là nghe ý kiến của con. Nếu như con không chịu thì chuyện này xem như xong. Mẹ tuyệt đối không ép con làm cái gì.
Tề Nhạc trầm ngâm tự hỏi, ánh mắt của hắn không có nhìn qua Y Nhược, trong mắt lộ ra hào quang do dự và phức tạp.
Thật lâu, Tề Nhạc chậm rãi ngẩng đầu, nói:
- Mẹ, đây là hy vọng duy nhất của thần thú sao? Nếu như con mang nó đi, thần thú thật sự có thể đông sơn tái khởi?
Y Nhược kiên định gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chỉ cần có thể mang nó đi, như vậy, thần thú sẽ có hy vọng đông sơn tái khởi, không, có lẽ là khẳng định, là nhất định có thể đông sơn tái khởi. Nó là mấu chốt trong mấu chốt.
Trầm mặc, cả gian phòng lâm vào trầm mặc, biểu lộ của Y Nhược có chút ảm đạm, còn mang theo vài phần áy náy, mà Tề Nhạc thì không ngừng suy tư, ánh mắt của hắn mặc dù có chút do dự, nhưng mà nhiều hơn chính là thần sắc phức tạp.
Ánh mắt Tề Nhạc dần dần khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Thẳng thắn mà nói, tuy chuyện này là một hồi đánh bạc, nhưng là tỷ lệ thành công cũng hơn chín phần. Mẹ, con đồng ý.
Quang mang trong mắt Y Nhược sáng rực, tuy sâu trong lòng của nàng hy vọng đứa con mới nhận không lâu này đồng ý với thỉnh cầu của nàng, nhưng mà, thời điểm Tề Nhạc thật sự đồng ý, trong nội tâm nàng áy náy càng sâu hơn.
- Hài tử, con...
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Dù sao, nếu như lúc trước không có ngài cùng Long Giang tiền bối, con và Đình Đình, Tuyết Nữ đã sớm chết rồi. Cho dù là vì báo đáp ân cứu mạng, con cũng không có lý do không đồng ý, huống chi khả năng thành công tới chín phần. Con nguyện ý đánh bạc một lần.
Nhìn qua Tề Nhạc, Y Nhược giống như nhìn thấy người vĩ đại nhất. Nàng rất rõ ràng, Tề Nhạc hiện tại đã giống như thần thú cùng đám hung thú, đều là kẻ có tính mạng dài dằng dặc. Mặc dù nói nguy hiểm chỉ có một thành, nhưng mà dù là thần thú cường đại cũng không dám bốc lên nguy hiểm như vậy. Dù sao, kết quả thất bại chỉ có một. Mà Tề Nhạc sau khi tự hỏi trong ngắn ngủi lại đồng ý.
Loại này ý chí cùng dũng khí này. Nàng tự hỏi không thể so sánh. Trong tuyệt cảnh có lẽ ai cũng có dũng khí liều chết đánh cược một lần, nhưng mà sau khi biết trước một chuyện phải chết lại có thể thong dong đáp ứng thì không có thần thú nào làm được.
Tề Nhạc lựa chọn đã nói rõ hắn là người có tính cách giống Y Nhược.
Tề Nhạc đi đến trước mặt giữ chặt tay Y Nhược. Mỉm cười, nói:
- Mẹ, nếu như thành công tất cả không cần nhiều lời. Nhưng mà nếu như thất bại, con chỉ hy vọng mẹ có thể trợ giúp Đình Đình các nàng trở lại thế giới thuộc về chúng con, được chứ?