Phá nước lên mặt sông, mọi người đồng thời nhảy lên bờ ở bên cạnh, không đợi Tề Nhạc nói chuyện. Văn Đình đã nhào vào lồng ngực của hắn.
- Anh là đồ bại hoại, hù chết em rồi.
Tề Nhạc cũng không biết xảy ra chuyện gì, hướng Y Nhược đưa ánh mắt hỏi thăm. Sau khi nghe Y Nhược giải thích hắn mới biết được, thì ra thời điểm mộ Hiên Viên phát sinh biến hóa, cả tổng bộ Tộc Thổ sinh ra địa chấn lớn, dùng cảm giác nhạy cảm của Long Giang cùng Y Nhược lập tức phát hiện chấn động này tới từ dưới mặt đất, liên tưởng đến mộ Hiên Viên, lập tức mang theo hai nữ nhân cùng đi.
- Khi bọn họ đi tới cửa mộ Hiên Viên lại vừa vặn nhìn thấy mộ Hiên Viên đã đóng cửa, trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người khẩn trương. Thời điểm tìm kiếm dưới đáy nước, nhìn xem còn lối vào khác hay không. Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên xuất hiện năng lượng chấn động của Tề Nhạc bị Long Giang phát hiện, lúc này mới khiến bọn họ chuyển buồn thành vui.
Nhẹ khẽ vuốt vuốt mái tóc dài mềm mại của Văn Đình, Tề Nhạc lại vỗ vỗ vai của nàng, mỉm cười nói:
- Tốt rồi, chẳng phải anh trở về rồi sao? Đừng quên, Kỳ Lân chúng ta chính là điềm lành, không dễ dàng chết như vậy đâu.
Văn Đình nâng người lên, đưa nắm đấm nhỏ lên thị uy với Tề Nhạc. Hừ một tiếng. Nói:
- Lần sau lại làm em lo lắng, em sẽ...
Tề Nhạc nhìn qua Hiên Viên kiếm. Tâm tình rất tốt, nghe vậy cười trêu nói:
- Em sẽ cái gì?
Gương mặt Văn Đình đỏ lên, sau đó đánh một quyền vào bụng Tề Nhạc, nói:
- Em sẽ đánh anh không thể tự mình sinh hoạt.
Tề Nhạc phối hợp làm ra bộ dáng đau khổ, cười xấu xa nói:
- Vậy thì tốt, về sau sẽ dựa vào em hầu hạ anh. Có mỹ nữ hầu hạ, sinh hoạt không tự mình làm thì có là cái gì chứ.
Y Nhược đi đến bên người Tề Nhạc, nhìn hắn từ trên xuống dưới, trong lòng thất kinh, mặc dù chỉ một tháng không gặp, nhưng Tề Nhạc hiện tại, cảm giác đã không giống như lúc nàng mới gặp hắn, lúc này đây, khí tức bình thản hơn rất nhiều, trên người cũng không có khí tức Kỳ Lân, nhưng thời điểm ánh mắt lưu chuyển ngẫu nhiên, lại trở nên phi thường lăng lệ ác liệt, giống như lợi kiếm phóng ra ngoài.
- Mẹ, làm mẹ lo lắng rồi.
Nhìn thấy ánh mắt ân cần của Y Nhược, Tề Nhạc lập tức toát ánh mắt ôn hòa. Nhìn thấy Y Nhược làm hắn liên tưởng tới một màn trong ảo cảnh Hiên Viên, tuy hắn biết rõ chẳng qua đây là ảo cảnh, lại ẩn ẩn cảm giác được, đó từng là những chuyện xảy ra với mình. Hắn hoàn toàn không hiểu cảm giác đó, nhưng sâu trong lòng Tề Nhạc lại phát hiện, nhiều năm trước tới nay hắn không ôm hy vọng tìm kiếm được cha mẹ của mình nữa đã lung lay. Phải mau chóng trở về, chỉ cần có thể trở lại thời đại của mình, nói không chừng còn có thể tìm được cha mẹ thân sinh của mình, đó là chuyện tươi đẹp cỡ nào.
Mỉm cười, hào quang trong mắt Tề Nhạc xuất hiện một tia nhàn nhạt, có lẽ là do hắn suy tư tìm kiếm cha mẹ của mình như thế nào, lúc này ánh mắt của hắn phi thường lợi hại, ngay cả Y Nhược đạt tới Kỳ Lân đỉnh phong cũng phải chấn kinh.
- Tề Nhạc, chẳng lẽ con đã...
Y Nhược vô ý thức mà hỏi thăm.
Tề Nhạc mỉm cười, nhìn Y Nhược gật đầu.
Y Nhược lui ra phía sau hai bước, gương mặt vốn trở nên trắng bệch, khóe miệng có chút run rẩy, thậm chí toàn thân đang run lên, đôi mắt của nàng mở to nhìn qua Tề Nhạc, giống như muốn ăn hắn vậy, ngay sau đó, sắc mặt của nàng bởi vì kích động mà tái nhợt hơn trước, rung giọng nói:
- Chuyện này, đây là thật sao? Long Giang, Long Giang...
Long Giang vội vàng đi tới bên người Y Nhược, đở lấy cánh tay của nàng, đồng dạng hoảng sợ nhìn qua Tề Nhạc, đừng nói là Y Nhược, ngay cả hắn cũng không tin nổi đây là sự thật. Tuy nhiên bọn họ có vài phần hy vọng với Tề Nhạc, nhưng dù sao Hoàng Đế thật sự quá cường đại.
Hơn nữa Hoàng Đế cũng chỉ là cửa ải thứ hai của Hiên Viên kiếm mà thôi, cho nên, bọn họ không ôm hy vọng quá lớn vào Tề Nhạc, chỉ tận lực làm việc mà thôi, nhưng luc bọn họ nhìn thấy thần sắc khẳng định của Tề Nhạc, tâm tình lập tức kích động tột đỉnh, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì cho phải.
Văn Đình cùng Tuyết Nữ cũng biết Tề Nhạc nhận Y Nhược làm mẹ, nhưng cũng không rõ Tề Nhạc ở trong mộ Hiên Viên làm cái gì, Y Nhược lúc ấy chỉ nói cho bọn họ biết, Tề Nhạc chỉ ở lại đó tu luyện một thời gian nắn mà thôi, lúc này nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Y Nhược cùng Long Giang cũng xuất hiện ánh mắt nghi hoặc nhìn qua Tề Nhạc.
Tề Nhạc nhìn thấy ánh mắt của bốn người, hắn liền mỉm cười, kiên định gật gật đầu, nói:
- Là thực, mẹ à, con đã thành công. Có lẽ là cơ duyên a, nhưng mà con thật sự thành công rồi.
Y Nhược che miệng mình lại, nước mắt không thể khống chế chảy xuống, hai mắt đỏ bừng nhìn qua Tề Nhạc, nức nở nói:
- Thành công, vậy mà thành công, Hiên Viên kiếm lại xuất thế lần nữa, trách không được, trách không được vừa rồi có địa chấn, trách không được mẹ cảm giác bầu trời hôm nay không giống lúc trước. Mùa xuân của thần thú, mùa xuân của nhân loại tới rồi.
Tề Nhạc tiến lên giữ chặt tay Y Nhược, nói:
- Mẹ, ngài đừng nên cao hứng quá sớm. Tuy con đã có được nó, nhưng muốn chính thức phát huy uy lực quá khó khăn. Còn cần trải qua tu luyện không ngừng mới được.
Y Nhược trở tay bắt lấy cánh tay Tề Nhạc, dùng sức lắc lắc đầu, kích động nói:
- Không, hài tử, con không rõ. Đó cũng không phải chuyện đơn giản đạt được thần khí đâu! Con phải biết rằng, Hiên Viên kiếm xuất thế, ý nghĩa chính là cơ hội đã tới rồi. Hiện tại mẹ càng ngày càng tin phán đoán của mình. Hài tử, con đúng là phúc tinh do ông trời phái xuống, phái tới cứu vớt thần thú a! Quá tốt, chuyện này thật sự quá tốt. Có Hiên Viên kiếm ở đây, mẹ nghĩ vương của hung thú sẽ không dám làm càn.
Có lẽ nàng quá xem nhẹ những lời vừa nói của Tề Nhạc, kích động lôi kéo tay Tề Nhạc. Đúng lúc này, năng lượng trên người Tề Nhạc đột nhiên chấn động liền biến mất, hào quang màu trắng hiện ra ngoài, trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động, buông tay Y Nhược ra, lui ra sau mười mét, trong mắt chợt lóe sáng, một đạo bạch sắc hào quang đã từ trong Kỳ Lân Châu bắn ra ngoài, quang mang trong mắt hiện ra, Bạch Giao cực lớn đã xuất hiện.
Bạch Giao lúc này hoàn toàn khác với khi trở thành sai khiến của Tề Nhạc, hào quang trên lân phiến của nó lúc này sáng bóng, ngay cả đôi mắt của nó cũng tràn ngập sinh cơ bừng bừng.
- Chủ nhân, tôi tỉnh lại rồi.
Bạch Giao cũng không giống như Thâm Hải Minh Xà căn bản không khách khí với Tề Nhạc, nàng nhìn thấy Tề Nhạc, lập tức cúi đầu của mình xuống, cung kính hành lễ với Tề Nhạc.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Bạch nương tử, rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi, nếu cô còn chưa chịu tỉnh lại rồi, chỉ sợ Minh Xà đại ca dốc sức liều mạng với tôi rồi. Tất cả mọi người là người một nhà, không cần đa lễ như vậy.
Bạch Giao gật gật đầu, từ trong ánh mắt của nàng thấy được vài phần quẫn bách, hiển nhiên là do Tề Nhạc vừa nhắc tới Thâm Hải Minh Xà.