- Nói đến đây, tôi đã giới thiệu thập đại thần khí xong rồi, tôi chỉ biết rõ như vậy, có thể nói, chúng ta phát hiện bất cứ kiện thượng cổ thần khí nào. Cũng có chỗ tốt cực lớn, nhưng mà, Côn Lôn kính mới là mục tiêu chính thức của chúng ta. Tôi cho rằng, việc cấp bách, chúng ta phải thích ứng trong bất cứ hoàn cảnh nào, lấy bảo đảm an toàn làm điều kiện tiên quyết, tận khả năng đi tìm kiếm. - Tề Nhạc, nơi này không giống thế giới vốn có của chúng ta, chỉ sợ không cần anh đi tìm hung thú, hung thú sẽ tự động đi tới thăm chúng ta. Anh hiện giờ chỉ có năng lực chiến đấu một giờ. Trước thích ứng nơi này. Tranh thủ sớm ngày khôi phục thực lực, liên hệ với thần thú. Tốt nhất là liên hệ với Kỳ Lân nhất tộc, đây mới là con đường chúng ta nên đi. Không có thần thú trợ giúp, đừng nói là tìm được Côn Lôn kính trở về, cho dù là tính mạng cũng không bảo đảm. Tề Nhạc gật gật đầu, nói: - Tôi hiểu, hiện tại hoàn cảnh này quá lạ lẫm với chúng ta, chỉ có đồng tâm hiệp lực, mới có thể nắm chặt một tia hy vọng yếu ớt này. Tốt, Giải Trĩ đại ca, Minh Xà đại ca, các người nên trở về đi. Khi có chuyện tôi sẽ tìm hai vị. Giải Trĩ nói: - Tôi khẳng định phải trở về, về phần Minh Xà tiền bối, không bằng lưu lại nơi này mới tốt. Có lẽ thực lực của Minh Xà tiền bối có trợ giúp, tuy thực lực bây giờ không cao lắm. Nhưng mà, dù sao thì tiền bối cũng có trụ cột cường đại. Đi vào thời kỳ viễn cổ cự thú với chúng ta mà nói là chuyện vô cùng đáng buồn, nhưng đồng dạng cũng là nơi tốt, chẳng lẽ anh không cảm giác được, vào thời đại này, năng lượng trong không khí còn nồng đậm hơn xa thời đại chúng ta sao? Tu luyện ở đây có hiệu quả làm chơi ăn thật. Hơn nữa, Minh Xà tiền bối chỉ cần tìm nơi có nước là được, có lẽ đây là phương pháp khôi phục tốt nhất của hắn. Thâm Hải Minh Xà nói: - Được rồi, tôi lưu lại bên ngoài, nhưng mà, Tề Nhạc ah! Hiện tại tôi và anh là nhất thể. Nếu như chúng ta giết hung thú, anh phải phân một phần cho tôi. Tề Nhạc sững sờ, nói: - Có ý gì? Thâm Hải Minh Xà cười hắc hắc, nói: - Tuy tôi không cách nào học được năng lực của Kỳ Lân. Nhưng kỹ năng thôn phệ anh vừa học không tồi, tuy tôi chưa hoàn toàn nắm giữ được, nhưng cũng học được chút ít da lông. Tề Nhạc kinh ngạc nói: - Nói như vậy, anh cũng có thể hấp thu năng lượng? Thâm Hải Minh Xà lắc đầu, nói: - Không phải có thể hấp thu toàn bộ. Nhưng mà, chỉ cần là hung thú thủy thuộc tính, tôi có thể thôn phệ như anh. Tề Nhạc cho tới bây giờ cũng không có tức giận, mỉm cười, nói: - Chuyện này không thành vấn đề, chỉ cần chúng ta giết hung thú thủy thuộc tính sẽ cho anh thôn phệ. Đôi mắt Thâm Hải Minh Xà lóe sáng lên, cười hắc hắc, nói: - Nếu là như vậy, chỉ cần vận khí không quá kém, nói không chừng, không qua bao lâu nữa, tôi có thể đạt được trình độ trước kia. Hiện tại đột nhiên tôi cảm thấy, trở lại thời đại này cũng không tệ. Quang ảnh lóe lên, Giải Trĩ đã quay về cơ thể Tề Nhạc, lúc này Tề Nhạc mới cảm giác được thân thể của mình tiêu hao không ít năng lượng, vội vàng giải trừ hợp thể với Văn Đình. Ánh sáng màu đỏ sáng lên, hư ảnh Văn Đình huyễn hóa ra khi dung hợp với Tề Nhạc cũng biến thành thật thể, mà cánh tay phải của Tề Nhạc lại biến mất lần nữa. Văn Đình nói: - Chúng ta nghỉ ngơi trong một lát, lúc trước tôi đã đi ra ngoài quan sát đơn giản một chút. Ở gần đây không có nguy hiểm tồn tại. Tề Nhạc, bây giờ anh nên hấp thu viên nội đan kia trước. Sau đó chúng ta nên suy nghĩ nên hành động thế nào. Tề Nhạc gật gật đầu, cùng Văn Đình ở chung một chỗ tới bây giờ, Thâm Hải Minh Xà hiển nhiên tâm tình không tệ, chủ động đảm nhiệm công việc hộ pháp. Tề Nhạc cùng Văn Đình đi vào trong động nhìn qua Tuyết Nữ, lúc này hắn nhớ lại, lần này tới đây không chỉ của hắn và Văn Đình hai người. Nhìn qua Tuyết Nữ, hắn lại đau đầu, giết nàng sao? Mình không hạ thủ được. Dù sao, Tuyết Nữ có một linh hồn gọi mình là cha. Thế nhưng mà, nếu như không phải nguyên nhân Tuyết Nữ, mình và Văn Đình cũng không vì một kích cuối cùng của Lục Lân Liệt Thụ Tích đánh vào Luân Hồi quả đưa đến thời đại này, lại nói tiếp, nàng là đầu sỏ gây nên. Thời điểm Tề Nhạc rời đi thì con mắt Tuyết Nữ nhắm lại, lúc này lại mở ra, hàn quang trong mắt nàng hiện giờ yếu đi, hơn nữa chính là mờ mịt. Nhìn qua Tề Nhạc, thậm chí trong đáy mắt xuất hiện sợ hãi thật sâu. Tề Nhạc tức giận nói: - Mỹ nữ, lần này thỏa mãn cô rồi. Vừa rồi chúng ta ở ngoài nói chuyện chắc cô cũng nghe được. Hiện tại chúng ta đang ở thời kỳ viễn cổ cự thú mấy vạn năm trước. Không phải cô muốn giết tôi sao? Đừng nói là cô, chúng ta cũng không thể quay về. Nếu như không phải vì cô đánh lén tôi, nói không chừng chúng ta bây giờ đã bắt đầu du lịch cả nước, cô hận tôi đúng không? Tôi bây giờ thật sự cũng rất giận cô đấy. Nghĩ tới Tuyết Nữ hai lần đánh lén, trong nội tâm Tề Nhạc tức giận không chỗ phát tiết. Văn Đình nhẹ nhàng đụng Tề Nhạc một cái, đi đến bên cạnh Tuyết Nữ, ôn nhu nói: - Cô đừng trách anh ta. Hiện giờ, tâm tình mọi người không được tốt. Nhưng chuyện này đã phát sinh, chúng ta lại trách cô cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào. Tôi nghĩ, cô cũng không nguyện ý ở thời đại này vĩnh viễn đâu. Cho nên, hiện tại chúng ta nên nắm chắc cơ hội duy nhất quay về, nhất định phải đồng tâm hiệp lực mới được. Tề Nhạc nói đúng, từ khi bắt đầu tới giờ, chúng ta căn bản không có địch ý với cô. Có lẽ, trước kia cô từng bị kích thích mạnh gì đó, mới có suy nghĩ bất cận nhân tình như vậy, nhưng trong tình huống hiện giờ, chúng ta không có lựa chọn khác. Tuyết Nữ nhìn Văn Đình, trong mắt toát ra hào quang do dự, sau một lúc lâu, nàng chậm rãi mở miệng nói: - Tốt, tôi hợp tác với các người. Tề Nhạc cũng đi đến bên người Tuyết Nữ, ngồi xổm người xuống, nói: - Thế nhưng mà, hiện tại chúng tôi sao tin cô được? Tuyết Nữ hừ lạnh một tiếng: - Mạng này do các người nhặt được, nếu như các người không tin tôi, vậy giết tôi đi. Tề Nhạc bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói: - Tôi không có lựa chọn. Đình Đình. Hắn nháy mắt với Đình Đình. Văn Đình mỉm cười, phách vài cái lên người của Tuyết Nữ, năng lượng hỏa diễm nóng rực tiếp vào thân thể Tuyết Nữ, làm cho nàng nhíu mày, nhưng mà, cấm chế Văn Đình lưu lại trên người của nàng biến mất. Văn Đình vươn tay về phía Tuyết Nữ, mỉm cười nói: - Từ giờ trở đi, quan hệ của chúng ta là hợp tác. Chúng ta làm quen chút ít, tôi là Văn Đình, hắn là Tề Nhạc. Cô có thể hiểu chúng tôi là bạn của Viêm Hoàng Hồn. Tuyết Nữ thò tay sờ nhẹ lên tay Văn Đình một cái, chậm rãi đứng người lên, cũng không nhìn Tề Nhạc, nói: - Từ giờ trở đi, tôi đi theo các người. Nói xong, nàng lại ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.