Tay phải chậm rãi nâng lên, năng lượng lại ngưng kết trong lòng bàn tay, kỹ năng thôn phệ đã sắp phát động, chỉ cần Lục Lân Liệt Thụ Tích sắp chết thì hắn sẽ thu nạp linh khí trong người nó, Tề Nhạc đi tới gần nó. Thời điểm Tề Nhạc cho rằng không có tý sơ hở nào, đột nhiên, một cổ hàn ý lạnh như băng từ hậu tâm nhanh như thiểm điện truyền đến. Toàn thân Tề Nhạc cứng đờ, thời khắc vạn phần nguy cấp, hắn đã quay người lại, chỉ có thể đem mu tay trái đưa ra ngoài, dùng sừng của Lục Lân Liệt Thụ Tích ngăn cản công kích sau lưng. Đinh một tiếng vang nhỏ, Tề Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, một cổ khí lưu rét lạnh bao phủ thân thể của hắn, huyết dịch theo đó ngưng kết lại, tuy cổ hàn ý này bị năng lượng của hắn hóa giải, nhưng kinh mạch đã bị chấn động mạnh, hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Quay người lại, nhìn qua Tuyết Nữ ngây ngốc trong góc, Tề Nhạc sợ hãi nói: - Cô..., làm sao có thể? Tuyết Nữ từ trong kinh ngạc khôi phục lại, nhìn sừng trong tay Tề Nhạc, lạnh nhạt nói: - Tôi không thể không thừa nhận, vận khí của anh thật tốt. Nếu như không phải cái sừng màu bạc này, chỉ sợ anh không chết cũng trọng thương. Trước khi đánh lén, nàng ngưng tụ toàn bộ năng lực bản thân, dưới tình thế bắt buộc, nhưng không nghĩ chấn động vừa rồi gây tổn thương tới kinh mạch của Tề Nhạc. Tề Nhạc vô ý thức hiểu được, Tuyết Nữ lại trong quá trình mình giao thủ với Lục Lân Liệt Thụ Tích lại biến trở về Băng Sơn Tuyết Nữ, không có khả năng ah! Trước kia trên xe Văn Đình vừa mới cho nàng nhìn thấy lửa. Nhưng tại sao lại biến trở về nhanh như vậy? Hiển nhiên Tuyết Nữ cũng nhìn ra nghi hoặc của Tề Nhạc, lạnh lùng nói: - Dùng lửa khiến tôi mất đi chính mình. Chuyện này đã dần trở nên không có khả năng. Từ khi tiếp xúc với các người, tôi dần dần có cảm giác một linh hồn khác. Tuy tôi không thể khống chế, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng. Tôi cho các người biết nguyên nhân. Không phải các người huấn luyện Tuyết Nữ gọi anh là ba ba dần dần thích ứng với lửa sẽ không sợ hãi sao? - Thế nhưng mà, các người quên một chuyện, tôi và nàng, dù sao cũng cùng một thân thể. Thời điểm nàng thích ứng với lửa, tôi cũng không ngừng thích ứng. Bởi vậy, sau khi tôi tỉnh táo một thời gian ngắn. Thẳng đến một lần các người cho tôi nhìn thấy lửa cuối cùng, tôi đã hoàn toàn thích ứng rồi. Cho nên, hiện tại tôi chính là tôi, không bao giờ còn biến thành tiểu cô nương chỉ làm anh đáng thương nữa. Tề Nhạc tuyệt đối không ngờ, mình gian khổ chiến thắng Lục Lân Liệt Thụ Tích, thời điểm muốn hưởng thụ thành quả thắng lợi lại xuất hiện biến hóa. Năng lượng trong cơ thể bị tiêu hao lớn, Tuyết Nữ bị thương lúc trước, nhưng hiện giờ mình có thể chống lại nàng không? - Tuyết Nữ cô nương, cô có thể giải thích cho tôi rõ không. Nếu cô đã nhìn thấy tôi và linh hồn trước, ân, tạm thời xưng là linh hồn khác. Thời điểm tôi trao đổi cùng nàng, nhất định sẽ hiểu tôi không có ác ý với các người. Từ trình độ nào mà nói, tôi chỉ trợ giúp các người mà thôi. - Đủ rồi. Băng Sơn Tuyết Nữ quát lạnh một tiếng. - Anh không cần nói những lời này với tôi. Các người giam giữ tôi nhiều ngày như thế, cũng đã đáng chết, huống chi, anh còn xâm phạm thân thể của tôi. Kết cục của anh hôm nay chỉ có một, chính là cái chết. - Ách..., Tuyết Nữ, cho dù cô giết tôi, cũng muốn nói rõ ràng a. Tôi là chính nhân quân tử (lời này ngay cả hắn cũng không quá tin tưởng), lúc nào xâm phạm qua ngươi thân thể? Gương mặt của Tuyết Nữ có màu xanh lá pha lẫn màu xanh da trời cũng hơi đỏ lên, âm thanh lạnh lùng nói: - Thời điểm linh hồn tôi điều khiển thân thể, anh dám nói không ôm tôi sao? Anh làm bẩn thân thể thánh khiết của tôi. - Không đúng a, Tuyết Nữ, thật sự oan uổng cho tôi quá. Chính là cô chủ động ôm tôi a. Tề Nhạc nhìn nàng, vừa yêu vừa hận. Cũng là một người, tại sao khác biệt như vậy? Đừng nói hiện giờ năng lượng trong người hắn không đủ, cho dù năng lượng sung túc, hắn không có khả năng ra tay với Tuyết Nữ từng gọi mình là ba ba a. Nhìn thấy khí tức băng lãnh của Tuyết Nữ không ngừng mạnh lên, Tề Nhạc biết rõ, là thời điểm mình ra tay, dù sao. Thời gian hợp thể không còn bao lâu nữa. Thời điểm Tề Nhạc chuẩn bị ra tay, đột nhiên ánh mắt Tuyết Nữ nhìn qua phía sau hắn, trong mắt to xuất hiện hào quang kinh ngạc. Trong nội tâm Tề Nhạc cười thầm, định dùng chiến thuật tâm lý với mình sao? Chờ mình quay đầu lại rồi đột ngột ra tay công kích, nghĩ khá lắm. Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, đột nhiên Tề Nhạc nghĩ tơi cái gì đó, rốt cuộc bất chấp Tuyết Nữ có dùng chiến thuật tây lý hay không, quay người lại. Thân thể tràn ngập huyết dịch màu xanh lá nhào mạnh tới, ác phong đập vào mặt. Đã tiếp cận thân thể Tề Nhạc, đồng thời, gió lạnh sau lưng hiện ra, Tuyết Nữ cũng thừa dịp này phát động công kích với Tề Nhạc. - Làm sao bây giờ? Trong nháy mắt điện quang hiện ra, Tề Nhạc đã làm ra phản ứng, ngân giác như thiểm điện hiện ra trên tay trái, đồng thời đưa mu bàn tay trái ra phía sau. Kỳ Lân Kính hiện ra, che chắn đại bộ phận thân thể, đồng thời, dùng sừng bạc trong tay của mình đâm vào người Lục Lân Liệt Thụ Tích phát động công kích sau cùng. Nhưng mà, đột nhiên thân thể Lục Lân Liệt Thụ Tích trước mặt trầm xuống, khoảng cách Tề Nhạc chỉ còn vài mét liền rơi xuống, cái sừng bạc Tề Nhạc đâm vào không khí, thời điểm Tề Nhạc cho rằng Lục Lân Liệt Thụ Tích trầm xuống là đã chết, hắn giật mình nhìn thấy. Miệng rộng Lục Lân Liệt Thụ Tích đã mở ra, cắn mạnh vào thân cây, sau lưng cái đuôi quất tới như thiểm điện. Cái đuôi của Lục Lân Liệt Thụ Tích không phải đâm vào Tề Nhạc, mà đâm vào trái cây màu xanh lá trên nhánh cây. Đúng là hung thú giảo hoạt, vào thời khắc này, Tề Nhạc có chút nhụt trí. Nhưng mà, tình huống thật sự không cho phép hắn ngăn cản Lục Lân Liệt Thụ Tích. Trong âm thanh nổ vang ầm ầm, khí tức lạnh như băng còn mạnh hơn vài phần bắn ra, năng lượng khổng lồ chấn cốt cách toàn thân Tề Nhạc như vỡ vụn, cho dù có Kỳ Lân Kính, dưới tình huống không đủ năng lượng chèo chống, cũng không cách nào ngăn cản toàn bộ năng lượng oanh kích. Tề Nhạc kêu thảm một tiếng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Đúng lúc này, cái đuôi to lớn của Lục Lân Liệt Thụ Tích nghiền nát quả trái cây màu xanh lá, Lục Lân Liệt Thụ Tích đánh xong kích này. Tánh mạng của nó cũng biến mất. Nhưng mà, Tề Nhạc nhìn qua cái đầu to lớn của nó. Hình như nhìn thấy nó đang tươi cười. Tay của Tuyết Nữ lại đánh lên trên Kỳ Lân Kính của Tề Nhạc, Tề Nhạc phun ra một ngụm máu tươi, thời điểm máu tươi của Tề Nhạc phun vào không trung, mà Tuyết Nữ chuẩn bị bổ sung thêm một chưởng. Đột nhiên dị biến xảy ra, mà căn nguyên của dị biến, chính là quả trái cây màu xanh lá bị nghiền nát kia. Toàn bộ không gian chung quanh trong nháy mắt lâm vào bất động, ngay cả ngụm máu tươi của Tề Nhạc phun ra cũng không ngoại lệ. Tay của Tuyết Nữ ngừng giữa không trung, thân thể Tề Nhạc bảo trì tư thế nghiêng về phía trước, Lục Lân Liệt Thụ Tích vốn tử vong cũng bảo trì tư thế bất động. Mà chỗ quả trái cây màu xanh lá kia, bắn ra một đạo hào quang màu xanh cực mạnh.