Trời đã dần dần tối đen rồi, Văn Đình và Tề Nhạc vẫn im im lặng lặng tu luyện, trên người Văn Đình hiện lên Kỳ Lân Ẩn. Chính như Tề Nhạc nói, Kỳ Lân Ẩn không chút bài xích nàng, hoàn toàn che dấu năng lượng nàng phát ra. Mà trên người Tề Nhạc cũng không thể phát ra khí tức, cho nên cả gian phòng đều vô cùng yên tĩnh. Tuyết Nữ một mực nằm ở trên giường, cuộn mình ngủ say bỗng nhiên nhúc nhích, thân thể đang cuộn lại dần dần giãn ra, trên người tản mát ra một cỗ khí tức nhàn nhạt lạnh như băng. Lông mi dài của nàng bỗng có chút nhúc nhích, ngay sau đó, con mắt chậm rãi mở ra. Cho dù trong phòng tối đen nhưng đôi mắt như lam bảo thạch của nàng vẫn tản mát ra quang mang chói mắt sáng rực. Nàng có chút mờ mịt nhìn chung quanh, bởi vì Văn Đình có Kỳ Lân Ẩn trên người, lại ở trong đêm tối nên Tuyết Nữ cũng không chú ý tới nàng. Ánh mắt Tuyết Nữ trực tiếp nhìn lên người Tề Nhạc. Lúc này, tuy tướng mạo Tuyết Nữ không chút biến hóa, thân thể cũng bình thường như cũ nhưng ánh mắt của nàng đã thay đổi, vẻ ngây thơ chất phác trước khi ngủ đã biến mất, tròng mắt thâm thủy lạnh như băng tản ra hàn quang nhàn nhạt. Nàng vô ý thức nhìn một chút vào lòng bàn tay mình, trong mắt toát ra một tia hào quang suy tư, ánh mắt nhìn về phía Tề Nhạc dần dần nổi lên một tia sát khí. - Chết đi. Tuyết Nữ đột nhiên hét lớn một tiếng, tung một chưởng mãnh liệt về phía Tề Nhạc. Nhưng tiếc là không có dòng nước lạnh như trong tưởng tượng xuất hiện, bàn tay của nàng chỉ mang theo một tia gió mát nhàn nhạt. Bất quá, tiếng hét lớn này của Tuyết Nữ lại khiến Tề Nhạc và Văn Đình giật mình. Trước khi tu luyện, hai người sợ Tuyết Nữ xảy ra vấn đề nên cố ý lưu lại một bộ phận cảm giác tinh thần ở ngoài thân, đột nhiên nghe được thanh âm của Tuyết Nữ, hai người lập tức ngừng tu luyện. Bản thân Tề Nhạc không có Vân Lực cho nên có thể dễ dàng ngừng lại, mở hai mắt ra. Tuyết Nữ có chút ngốc trệ nhìn bàn tay mình, lại mở to mắt nhìn nhìn Tề Nhạc, nộ quát một tiếng, từ trên giường mãnh liệt nhảy xuống, nhào tới Tề Nhạc. - Tuyết Nữ, con làm gì vậy? Tề Nhạc càng hoảng sợ, vội vàng vươn tay ôm Tuyết Nữ đang nhào tới phía trước vào trong ngực, e sợ tổn thương đến "con gái" của mình. Bất quá, Tuyết Nữ lại không chút khách khí, trong lúc nhất thời điên cuồng công kích về phía Tề Nhạc. So với cô bé ôn nhu đáng thương lúc trước thì nàng bây giờ là một người hoàn toàn khác, giống như một con mèo hoang điên cuồng. Lúc này Văn Đình cũng đã tu luyện hoàn thành một Chu Thiên, mở hai mắt ra, thấy Tuyết Nữ đang đánh Tề Nhạc, vội vàng khẽ vươn tay, bắt lấy cánh tay Tuyết Nữ, dùng năng lượng trong cơ thể mình phong bế năng lực hành động của nàng. Tề Nhạc bị Tuyết Nữ đánh có chút không rõ, nhìn sát khí lạnh như băng tràn ngập trong ánh mắt Tuyết nữ, nghi ngờ nói: - Tuyết Nữ, con làm sao vậy? Ta là cha con đây! - Ngươi là cha ai? Thanh âm Tuyết Nữ phảng phất như đến từ địa ngục, hàn ý tựa hồ như thực chất. Tề Nhạc ngây ngẩn cả người, Văn Đình cũng ngây ngẩn. Hai người nhìn Tuyết Nữ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói thế nào cho phải. Văn Đình dò hỏi: - Tuyết Nữ, con không biết chúng ta sao? Tuyết Nữ hừ lạnh một tiếng, nói: - Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi đến nơi này? Tôi muốn giết các người. - Xong rồi xong rồi, Đình Đình, xem ra hiện giờ cô ấy đã khôi phục lại tính tình bình thường rồi. Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ nói, không biết vì cái gì mà nhìn Tuyết Nữ khôi phục lại bản tính của mình thì trong lòng hắn lại có chút cảm giác mất mát. Văn Đình nhẹ gật đầu, hướng Tuyết Nữ nói: - Tuyết Nữ, cô có phải người của Viêm Hoàng hồn không? Tuyết Nữ sững sờ, nói: - Làm sao cô biết tôi là người Viêm Hoàng hồn? Tề Nhạc nói: - Chúng tôi đương nhiên biết rõ, cô cẩn thận nghĩ lại xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Tuyết Nữ do dự một chút, ánh mắt toát ra hào quang suy tư, lầu bầu nói: - Buổi sáng tôi giống như thấy phải thứ tôi ghét nhất, sau đó cái gì cũng không biết rồi. Chẳng lẽ, chẳng lẽ hôm nay tôi lại... Tề Nhạc khẳng định nói: - Đúng vậy, hôm nay cô lại bạo tẩu, là chúng tôi cứu cô, vốn muốn đưa cô trở lại Viêm Hoàng hồn nhưng cô cứ lôi kéo gọi tôi là cha, sau khi người Viêm Hoàng hồn đến, nhìn thấy cô không muốn rời xa tôi thì liền quyết định tạm thời để cô ở lại đây. - Anh nói bậy. Tuyết Nữ trợn mắt nhìn Tề Nhạc, nói: - Tôi, tôi làm sao có thể gọi anh là cha? Tề Nhạc bất đắc dĩ nói: - Tôi chỉ nói sự thật. Tuyết Nữ, hiện giờ cô cũng tỉnh táo lại rồi, có thể nói cho tôi biết đến tột cùng là cô gặp chuyện gì hay không? Nói không chừng tôi có thể giúp cô. Trong mắt Tuyết Nữ lóe lên hào quang thống khổ rồi sau đó biến mất, nhìn Tề Nhạc hằm hằm, nói: - Tôi không muốn nghe anh nói dối. Lập tức thả tôi ra. Tôi không cần bất kỳ ai quản chuyện của tôi. Hiện giờ Tề Nhạc đã hiểu vì sao Sát Hồn nói Tuyết Nữ biết cười giống như lúc cây vạn tuế ra hoa rồi. Nhìn bộ dạng tức giận của cô ấy bây giờ thì dù là lúc Hải Như Nguyệt tức giận cũng không cách nào bằng được, cái kia phát ra từ trong rét lạnh thực chất, cơ hồ bất luận kẻ nào cũng chỉ có thể đứng từ xa a. Bất quá, Tuyết Nữ lúc này lại có vài phần hương vị lạnh như băng. Văn Đình nói: - Tuyết Nữ, trước tiên cô có thể bình tĩnh một chút được không? Tôi có thể chứng minh lời Tề Nhạc nói là sự thật. Hôm nay sau khi cô rời khỏi tổng bộ Viêm Hoàng hồn, cải biến hiện tượng thiên văn, về sau bị chúng tôi phát hiện lúc chúng tôi đang tu luyện, chúng ta còn chiến đấu trong chốc lát, về sau Tề Nhạc phong bế kinh mạch thân thể cô. Sau đó tâm tình của cô hơi ổn lại một chút, bắt đầu gọi Tề Nhạc là cha. Sự thật chính là như vậy, cô cẩn thận suy nghĩ lại có lẽ sẽ nhớ a. Nghe xong lời Văn Đình nói, Tuyết Nữ chẳng những không có ý tứ suy nghĩ mà ánh mắt càng trở nên lạnh đi, trong ánh mắt lạnh như băng đó còn mang theo hàn khí mãnh liệt. - Tôi nói thả tôi ra! Chỉ mấy chữ đơn giản mà Tề Nhạc nổi da gà khắp người, mà nhiệt độ trong phòng tựa hồ cũng hạ thấp rất nhiều. Tề Nhạc nhìn về phía Văn Đình, nói: - Làm sao bây giờ? Nếu không thì chúng ta kêu bọn Thiên Hồn đến, khiến bọn hắn đưa Tuyết Nữ trở về. Văn Đình do dự một chút, nói: - Giờ cũng đã khuya rồi, cho dù muốn đưa cô ấy trở về thì cũng đợi sáng mai a. Tề Nhạc cười khổ nói: - Em không nhìn thấy bộ dáng như muốn ăn thịt chúng ta của nàng sao? Ánh mắt lạnh như băng của Tuyết Nữ nhìn hai người, hàn khí trên người tựa hồ càng ngày càng đậm hơn. Đột nhiên Tề Nhạc khẽ động trong nội tâm, nói: - Anh có biện pháp rồi. Văn Đình kinh ngạc, nói: - Biện pháp gì? Tề Nhạc nói: - Dựa theo hết thảy những gì chúng ta nhìn thấy hôm nay thì sau khi Tuyết Nữ nhìn thấy lửa thì sẽ bạo tẩu. Kỳ thật lúc bạo tẩu là lúc cô ấy phi thường sợ hãi trong nội tâm, cũng sẽ biến thành Tuyết Nữ gọi anh là cha kia. Hiện giờ cô ấy tràn đầy địch ý với chúng ta, không bằng chúng ta khiến cô ấy lại bạo tẩu một hồi, có lẽ còn có thể tìm được chút ít căn nguyên gây ra tình huống này. Dù sao thì năng lượng của cô ấy cũng đã bị chúng ta phong bế, chắc có lẽ không xảy ra vấn đề gì.