Lục Thương Băng im lặng, nhìn Tề Nhạc thật sâu, đỏ mặt, chậm rãi cúi đầu. Choáng, trong đầu Tề Nhạc liền xuất hiện chữ này, rõ ràng cũng giống Như Nguyệt, chẳng lẽ nàng cũng muốn BJ cho mình sao? Nhìn thân đồng phục cảnh sát của Lục Thương Băng, trong nội tâm Tề Nhạc liền nổi lên cảm giác khác thường. Hắn phỏng đoán vô cùng chính xác, nhưng cũng không hoàn toàn. Khi tiểu JJ bị Lục Thương Băng ngậm vào miệng, một hồi cảm giác đau đớn cũng không tính mãnh liệt lập tức nổ tung tràn ngập khắp JJ, cảm giác đau đớn cũng không mãnh liệt, nhưng lại tràn đầy tính kích thích, thân thể Tề Nhạc bị phong bế các ngón tay cũng không nhịn được run rẩy một chút. Trong nháy mắt này, Tề Nhạc rốt cục minh bạch Lục Thương Băng vừa rồi cho vào miệng là vật gì. Đó là kẹo đường Khiêu Khiêu a! Một loại đường kẹo đặc thù, ăn vào trong miệng, sẽ dưới tác dụng của sô-đa tản ra cảm giác kích thích, hơn nữa có thể tiếp tục một đoạn không ngắn mà thời gian. Cách làm hiện giờ của Lục Thương Băng có tên là Sa Mạc Phong Bạo. Thử hỏi, dưới song trọng kích thích của cái lưỡi mềm mại và đường kẹo Khiêu Khiêu, có nam nhân nào mà không điên cuồng đây? Nếu so với Thủy tinh chi luyến mà Như Nguyệt thi triển, kích thích của Sa Mạc Phong Bạo càng thêm cường liệt hơn nhiều, mặc dù không có cảm giác mềm mại như Thủy tinh chi luyến nhưng lại có một loại phong tình khác. Không chính thức cảm giác qua loại kích thích này thì không cách nào tưởng tượng ra được Sa Mạc Phong Bạo có hiệu quả gì đâu, trong kích thích kịch liệt, mỗi một động tác rất nhỏ của Lục Thương Băng cũng khiến thân thể Tề Nhạc run rẩy kịch liệt một chút, lỗ chân lông trên người hoàn toàn mở ra, mặt của hắn đã đỏ lên rồi. Hạ thân mãnh liệt cảm thụ kích thích. Động tác của Lục Thương Băng từ trì hoãn dần trở nên nhanh hơn, mà tác dụng của đường kẹo Khiêu Khiêu lúc này cũng đã lên đến đỉnh, đồ đồng phục hấp dẫn cộng thêm Sa Mạc Phong Bạo ah! Tề Nhạc cho dù phương diện này có cường thịnh trở lại, dưới loại kích thích liên hoàn này cũng không cách nào chịu nổi. Khi tác dụng của đường kẹo khiêu khiêu hoàn toàn biến mất, phía dưới của hắn dưới kích thích lúc trước giờ đã trở nên rất nhạy cảm. Động tác của Thương Băng rõ ràng đã thuần thục hơn lúc ở trên mái nhà một chút, nhắm hai mắt, khuôn mặt đỏ bừng dùng các loại động tác xảo diệu để kích thích Tề Nhạc. Thân thể Tề Nhạc càng lúc càng run rẩy, thời gian nửa giờ đã qua, căn bản không cần hắn tận lực muốn ra sớm, thân thể cũng đã không thể thừa nhận nổi kích thích không ngừng thế nữa. Ở phương diện này Tề Nhạc quả thật đã thế thừa được truyền thống quang vinh của Kỳ Lân, đây đã lần xuất tinh thứ ba trong ngày rồi, nhưng nhưng như cũ có chất có lượng, không hề ít hơn hai lần trước là bao. Bàn tay nhỏ bé của Thương Băng từ trên di động xuống, miệng nhỏ của nàng đã không cách nào chứa được toàn bộ tinh hoa, có chút đã từ khóe miệng nhỏ xuống đất. Thẳng đến khi chút tinh hoa cuối cùng của Tề Nhạc cũng bị vắt sạch Thương Băng mới từ rời khỏi người hắn, nhả tinh hoa trong miệng qua một bên, thuận tay điểm hai cái lên người Tề Nhạc để giải trừ cấm chế. Tề Nhạc nhìn Thương Băng thở từng ngụm từng ngụm hổn hển, trạng thái đỉnh phong mãnh liệt trước kia còn chưa hoàn toàn giải trừ, phóng thích nguyên vẹn cũng khiến lòng của hắn theo đó mà run rẩy. Đây chính là đồ đồng phục hấp dẫn cộng thêm Sa Mạc Phong Bạo ah! - Nhìn cái gì vậy? Thương Băng liếc Tề Nhạc liếc, từ trong túi quần móc ra khăn tay lau miệng nhỏ của mình. Tề Nhạc cười hắc hắc nói: - Anh đang nhìn ngàn vạn tử tôn xói mòn của ta ah! - Phi, trước kia còn nói không muốn, vừa rồi anh lại hưng phấn như vậy. Thương Băng trợn trắng mắt liếc Tề Nhạc. Tề Nhạc cười khổ nói: - Anh là nam nhân bình thường, thân thể này cũng không bị tư tưởng của anh khống chế, Thương Băng, em cần gì phải thế? Anh nhất định sẽ trở lại. Ánh mắt Thương Băng trở nên nhu hòa rất nhiều: - Trong lòng em, đối với anh vĩnh viễn đều thua thiệt cả. Trước đó lần thứ nhất, trong lúc anh cực lạc đỉnh phong, em suýt nữa đã đưa anh xuống địa ngục, cái này coi như em đền bù tổn thất cho anh đi. Anh trước tiên mặc y phục vào đã rồi nói sau. Tề Nhạc đứng người lên, hắn một tay mặc quần thật sự có chút khó khăn, Thương Băng tựa như một thê tử ôn nhu chuyển đến trước người hắn, giúp hắn mặc lại quần, thấp giọng hỏi: - Anh có lạnh không? Tề Nhạc lắc đầu: - Sao lại lạnh, anh đang nóng khủng khiếp đây. Thương Băng mở hai tay ra, ôm sát eo Tề Nhạc, dán khuôn mặt mình lên vành tai hắn: - Đừng quên em, thật sự, đừng quên em. - Đồ ngốc, em là người thứ nhất khiến anh cảm nhận được tư vị nữ nhân, sao anh có thể quên được. - Thật sao? - Đương nhiên. Tề Nhạc vuốt ve nàng tóc dài như gợn sóng của nàng, ngửi ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, Thương Băng bề ngoài lạnh lùng có vài phần giống với Như Nguyệt, nội tâm của các nàng đều nóng bỏng như vậy! - Em phải đi, em còn có nhiệm vụ phải đi chấp hành. Anh đi đi, đây là số điện thoại của em, đợi sau khi anh trở lại, nhất định phải gọi điện thoại cho em đấy. Vừa nói, Thương Băng tiện tay cắt xuống một khối vỏ cây trên cây, ngón tay run rẩy, để lại một chuỗi dãy số trên đó, sau đó cẩn thận để vào trong túi áo Tề Nhạc. - Nhất định, chỉ cần anh trở về, nhất định sẽ nói em trước. Anh đoán chừng phải đi chừng bảy tháng. Lần này, là hy vọng duy nhất của anh, anh nhất định sẽ toàn lực khôi phục thực lực của mình. Anh sẽ nháy máy cho em, lưu số anh lại đi, nếu có người của Hắc Ám Quốc Hội đến tìm em gây phiền toái, em cứ gọi điện thoại cho anh, nếu như anh không kịp thời xử lý thì em cứ tới biệt thự Long Vực ở phụ cận phi trường, bằng hữu của anh đều ở đó, có bọn họ, Hắc Ám Quốc Hội cũng không dám làm xằng đâu. Thương Băng nhẹ gật đầu, đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên, hai người đồng thời nhìn lại bên đường, chỉ thấy cỗ xe cảnh sát cùng loại với Thương Băng ngừng lại. Cửa xe trước tiên mở ra, một người từ trong đó nhảy ra ngoài. Đó là một gã nam tử anh tuấn, nhìn qua chừng 27, 28 tuổi, cao chừng 1m8, bờ vai của hắn rất rộng lớn, tóc ngắn trên đầu như cương châm, đường cong trên mặt phi thường tươi sáng rõ nét, nhìn qua hẳn là người loại hình sắt đá. Cơ bắp bên dưới đồng phục cảnh sát hoàn toàn nổi lên, vừa đứng ở đó đã mang đến cho người một loại cảm giác không bình thường. Hắn ánh mắt lợi hại, vừa xuống xe đã nhìn về phía Tề Nhạc và Lục Thương Băng đang ôm nhau, hào quang trong mắt liền trở nên lo lắng. - Thương Băng. Nam tử nhảy người một cái đến cạnh rừng cây, hắn cũng mặc bộ đồ cảnh sát, chức vị tựa hồ cao hơn Thương Băng một chút. Thương Băng liếc nhìn Tề Nhạc, Tề Nhạc nói: - Là đồng sự em sao? Thương Băng nhẹ gật đầu, nói: - Anh ta hiện giờ cũng là bạn trai của em. - À? Bạn trai? Tề Nhạc kinh ngạc buông lỏng cánh tay ôm Thương Băng ra. - Anh ta là ai. Tên cảnh sát to con ánh mắt lạnh lùng nhìn Tề Nhạc, nắm đấm đã siết chặt lại, trên người tản ra khí tức bất thiện.