- Được!
Tề Nhạc đáp ứng một tiếng, sau đó nhấc thân thể nàng lên cao một chút, để đầu của nàng dựa vào lồng ngực mình để thoải mái hơn. Kim hồng sắc năng lượng chung quanh thân thể của Tề Nhạc rõ ràng so với vừa rồi giảm bớt nhiều hơn. Cảm giác năng lượng kích thích trong cơ thể Tề Nhạc, Vân Lực từ từ vận chuyển. Văn Đình tựa vào người hắn, cảm giác không khỏe từ năng lượng bản thân biến hóa đã dần dần giảm bớt.
Trong mắt Văn Đình toát ra thần quang xa xưa, tâm thần phảng phất như đang nhớ lại:
- Tề Nhạc, anh biết em là lúc nào biết được anh là Kỳ Lân không?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Chẳng lẽ là anh vừa mới tiến Thanh Bắc, em đã biết sao? Nhưng mà khi đó Kỳ Lân Vân Lực của anh mới thành chưa có bao nhiêu khí tức mà.
Văn Đình mỉm cười nói:
- Hà đường nguyệt sắc thủy phiêu phiêu (Hồ sen, ánh trăng, nước bồng bềnh.)
- Ah! Ngày đó anh cảm giác nhân ảnh theo dõi mình đó là em?
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn Văn Đình, câu nói đầu tiên đơn giản của Văn Đình để cho hắn nhớ tới tình cảnh mình vui đùa ầm ĩ tại sân trường Thanh Bắc. Khi đó, hắn đã từng cảm giác có người giám thị. Không nghĩ tới chính là Văn Đình.
Văn Đình hừ một tiếng, nói:
- Khi đó em biết ngay anh là tên vô lại rồi. Rõ ràng cùng nữ hài tử người ta nói chuyện cười đùa.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Nam nhân không xấu, nữ nhân không thương nha. Em cũng không phải trở thành bạn gái của anh sao? ? Đình Đình, em nói tiếp a. Anh nghe Sùng Thánh đại sư nói Cự Thú Hoạt Xá Lợi xuất hiện có một điều kiện tiên quyết, anh rất muốn biết thân thế của em.
Khí tức bi thương tràn ngập tầng cao nhất của Thiên Tầm tháp, Văn Đình trầm mặc một hồi, nói:
- Lấy Kỳ Lân Ẩn của anh cho em xem một chút được chứ?
Kỳ Lân Ẩn? Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn Văn Đình trong ngực mình. Tay phải tìm tòi một lát, quang mang Kỳ Lân Châu nhấp nháy, Kỳ Lân Ẩn màu đỏ sậm bỗng nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Thân thể mềm mại của Văn Đình chấn động, từ trong ngực Tề Nhạc giãy dụa ngồi dậy nhìn Kỳ Lân Ẩn màu đỏ sậm trước mặt. Cảm thụ được năng lượng đang tán dật, nước mắt không thể khống chế mà theo hai gò má chảy xuôi.
Chứng kiến nước mắt của Văn Đình chảy ra, trong đầu Tề Nhạc lóe lên linh quang, tựa hồ bắt được mấy thứ gì đó rồi lại không dám khẳng định.
Văn Đình duỗi hai tay trắng nõn ra, cẩn thận từng li từng tí, phảng phất bưng lấy Kỳ Lân Ẩn như là bảo bối trân quý nhất trên thế giới này. Khi nước mắt trên mặt nàng nhỏ vào Kỳ Lân Ẩn, đột nhiên Kỳ Lân Ẩn tản mát ra một cỗ khí tức cực kỳ mãnh liệt. Cho dù là Tề Nhạc lúc trước đạt được nó cũng không có cảm nhận được năng lượng khí tức khổng lồ như vậy.
Tề Nhạc một mực cũng biết ở bên trong Kỳ Lân Ẩn chứa cái gì, đồng dạng đều có được năng lượng rất mạnh. Hắn cũng tin tưởng theo Vân Lực của mình gia tăng có thể dần dần phát huy ra uy lực chân chính của Kỳ Lân Bát Trân. Nhưng mà hắn vẫn không biết cường độ năng lượng của Kỳ Lân Bát Trân đến tột cùng có thể đạt tới trình độ nào. Lúc này, khi Kỳ Lân Ẩn ba động xuất hiện năng lượng kịch liệt trong tay Văn Đình thì hắn mới hiểu được, nguyên lai Kỳ Lân Ẩn lại có thể phát ra năng lượng khổng lồ như vậy. Phải biết, Kỳ Lân Ẩn có bài danh cuối trong Ky Lân Bát Trân.
- Ba ba, ba ba. Con rốt cục lại gặp được người rồi. Tuy rằng con đã sớm biết người đang ở trên người hắn, nhưng mà, con lại thủy chung không có cơ hội nhìn thấy người. Ba ba, con muốn chứng kiến bộ dáng của người ah! Người biết không, người biết không?
Tề Nhạc mãnh liệt đứng lên:
- Em nói cái gì thế? Chẳng lẽ.... Chẳng lẽ em là hài tử của vị tiền bối Kỳ Lân cùng hồ ly kia?
Ngay trong nháy mắt này, liên tưởng tới những gì mà mình phán đoán. Tề Nhạc rốt cuộc hiểu rõ. Hắn còn tỏ tường nhớ rõ lúc trước Giải Trĩ giảng thuật cho mình về mỗi một chi tiết trong câu chuyện Kỳ Lân Ẩn. Khi vị tiền bối Kỳ Lân cuối cùng bằng vào chung cực Kỳ Lân Tí hủy diệt phần đông địch nhân, trước khi chết bảo vệ thê tử làm hắn vừa yêu vừa hận.
Vì chuộc tội, đem năng lượng trên da của mình luyện chế thành một trong Kỳ Lân Bát Trân.
Lúc ấy, hung thú Cửu Vĩ Hỏa Hồ yên lặng rời đi. Mà khi đó, nàng có lẽ đã có thai. Kỳ Lân tiền bối sở dĩ bất luận như thế nào cũng phải bảo vệ lấy nàng. Ngoại trừ đối với nàng còn yêu thương vô cùng, chỉ sợ còn có yêu cả con của chính mình. Mà Hỏa Hồ lựa chọn ly khai, chỉ sợ cũng biết mình đã mang thai.
Lúc trước kết cục làm chính mình có chút không cách nào lý giải cục, tại thời khắc này lập tức rộng mở. Nhìn Văn Đình trước mắt, vành mắt của Tề Nhạc đỏ lên. Trên người nữ nhân này đã xảy ra bao nhiêu bất hạnh ah! Bất luận là cha mẹ của nàng, hay là Cự Thú Hoạt Xá Lợi đều bị người ta sinh ra cả giác thương hại.
- Anh biết chuyện của cha mẹ em?
Văn Đình nghẹn ngào hỏi.
Tề Nhạc nhẹ nhàng gật nhẹ đầu:
- Anh biết đại khái một ít, Đình Đình, trách không được em nói em chính là Hỏa Lân Hồ, nguyên lai, em không ngờ là nữ nhi của bọn hắn. Vậy mẹ của em đâu rồi? Nàng. . .
Văn Đình ảm đạm rơi lệ nói:
- Đúng vậy a, anh là người thừa kế của Thần Thú Vương, lại như thế nào không biết chuyện trọng đại trong gia tộc Thần Thú Vương. Anh cho rằng là mẹ của em sai sao? Còn là ba ba của em bởi vì tham luyến nữ sắc mà làm phiền hà tộc nhân của mình.
Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:
- Những chuyện đã qua, làm gì còn nói tới ai đúng ai sai. Huống chi, bản thân hai người thật tâm yêu nhau. Tuy rằng mẹ của em là có mục đích mà đến, nhưng mà nàng dù sao cũng có chân tình của mình. Dù cho cái giá phải trả quá lớn, đối với hung thú hay thần thú đều có đả kích cực lớn.
Âm thanh bi thương của Văn Đình vang lên:
- Đúng a! Trả giá quá lớn, có lẽ, anh sẽ cho rằng ba ba của em nhận lấy thống khổ lớn nhất thế gian nữ nhân yêu mến nhất phản bội hắn, thân nhân bị cừu địch giết chết. Ai có thể lại biết rõ mẹ của em nhận lấy thống khổ lớn cỡ nào? ? Ít nhất, ba ba không biết rõ tình hình cùng mẹ ở với nhau trải qua sinh hoạt hạnh phúc khoái hoạt. Nhưng mà, mẹ khi đó mỗi ngày thừa nhận dày vò vô cùng.
- Anh có thể tưởng tượng sao? Khi yêu một người rồi lại không thể không lừa gạt hắn, che dấu hết thảy những điều dối trá là dạng cảm giác gì? Từ lúc em tiếp nhận sứ mạng này từ mẹ, cũng chưa có một ngày chân chính khoái hoạt đấy, nàng yêu ba ba của em càng sâu thì loại thống khổ này cũng trở nên càng mãnh liệt.
Quang mang bên trên Kỳ Lân Ẩn trở nên càng thêm cường thịnh, đồng thời khí tức khổng lồ kia bắt đầu xuất hiện ba động kịch liệt. Ở bên trong năng lượng ba động, tầng cao nhất Thiên Tầm tháp mang theo thanh âm nức nở nghẹn ngào nhàn nhạt tựa hồ muốn thổ lộ mọi điều.