Tề Nhạc gật gật đầu, nói: - Những chuyện này tạm thời anh không quan tâm tới. Đêm qua nghe trộm bọn họ nói chuyện, hiện tại nhất làm anh phức tạp nhất chính là mục đích đám người phương tây đi tới địa bàn của chúng ta, có thể hấp dẫn Hắc Ám Quốc Hội, giáo đình, thủ hộ giả Hy Lạp cùng đi, có thể thấy được lực hấp dẫn mạnh cỡ nào. Như Nguyệt, tin tức của em tốt hơn anh, trong nước có cái gì đáng giá cho em hoài nghi hay không? Như Nguyệt lắc đầu, nói: - Nếu có chuyện đáng cho em hoài nghi xảy ra, như vậy bốn đại gia tộc nhất định sẽ thông tri. Địa bàn của bốn đại gia tộc trải dài từ nam chí bắc, chỉ cần có đại sự phát sinh, chỉ sợ rất thoát khỏi tai mắt của họ. Nhưng đến bây giờ, trừ hôm trước có thượng cổ hung thú xuất hiện ở phía nam ra, bọn họ không truyền tới tin tức nào khác. Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói: - Anh thấy bốn đại gia tộc vẫn bảo trì dã tâm của mình, cũng không phải chân chánh thần phục chúng ta. Chỉ không muốn đối nghịch với chúng ta mà thôi, ngày đó uy thế bị chúng ta chấn nhiếp cho nên miễn cưỡng nghe theo. Nhưng bọn họ đang suy nghĩ cái gì trong bụng, chúng ta không rõ ràng được. Nếu như những gia hỏa phương tây này tới vì bảo bối vô giá, như vậy, chẳng lẽ bốn đại gia tộc không có tâm tư ngấp nghé bảo bối hay sao? Cho nên mỗi khi bọn họ báo cáo cái gì, cũng không có nghĩa bọn họ cái gì cũng nói. Xem ra, anh phải tìm cơ hội tới Kinh Thành Trầm gia một lần, nhìn xem có thể moi ra được tin tức tốt gì hay không. Hải Như Nguyệt mỉm cười, nói: - Tề Nhạc, anh bây giờ càng giống lãnh đạo rồi đấy. Anh phân tích rất chính xác, em cũng nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại cục diện thủ hộ giả phương đông chúng ta vừa mới xác lập, không nên gây chuyện với bốn đại gia tộc thì tốt hơn. Chờ chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta trở nên mạnh hơn, không sợ bọn họ không nghe lệnh chúng ta. Ánh mắt Tề Nhạc hơi lập lòe, nói: - Bốn đại gia tộc tích lũy thực lực nhiều năm như thế không thể xem thường, nhưng ít nhất bọn họ cũng là thủ hộ giả phương đông như chúng ta, hiện dưới loại tình huống này, lựa chọn nhất trí đối ngoại đó là tốt nhất. Như Nguyệt, lát nữa em truyền tin tức cho bốn đại gia tộc, nói cho bọn họ biết đám phương tây đã tới địa bàn của chúng ta, bảo bọn họ giám thị mật thiết. Bất luận xuất phát từ góc độ lợi ích gia tộc, hay là vì thủ hộ phương đông, bọn họ cũng không cự tuyệt. Đi thôi, chúng ta đi tìm đại sư, xem đại sư có biết gì về mục đích của đám người phương tây hay không. Vừa nói, Tề Nhạc từ rời khỏi giường, mặc quần áo tử tế muốn đi ra ngoài. - Tề Nhạc. Gương mặt Hải Như Nguyệt đỏ bừng gọi hắn, nhìn qua cửa sổ và bĩu môi. Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ nói: - Còn phải đi cửa sổ ah! Dù sao mọi người sớm muộn cũng biết. Như Nguyệt hơi sẳn giọng: - Không, hiện tại còn không phải lúc, ít nhất phải chờ anh nói rõ cho Minh Minh nghe đã chứ. Nếu không em sẽ thành người nào, mọi người sẽ cho rằng em cướp anh từ tay Minh Minh đấy. Tề Nhạc cười hắc hắc, nói: - Không, không phải em đoạt anh, là anh đoạt em mới đúng. Nếu mọi người nghị luận thì cứ bảo anh cưỡng gian em là được. Dù sao anh vốn là côn đồ lưu manh nha. Vừa nói, hắn ha ha cười cười, thả người mà lên, theo cửa sổ chỗ nhảy ra ngoài. Hải Như Nguyệt có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, xem ra sức nặng của nàng trong lòng côn đồ này càng nặng hơn rồi. Thời điểm Tề Nhạc đi vào cửa chính biệt thự, mới phát hiện mình nhảy ra khỏi cửa sổ là vẽ vời cho thêm chuyện. Lúc này đã là chín giờ sáng, những người khác đã tới trường, đi làm, chỉ có Trát Cách Lỗ một mình đang ngồi trong đại sảnh xem báo, thấy Tề Nhạc từ bên ngoài đi tới, khóe miệng xuất nụ cười hiểu ý, nhìn hắn gật đầu chào. Tề Nhạc biết rõ mình có khả năng giấu diếm mọi người chứ không thể giấu được Trát Cách Lỗ, có chút xấu hổ ho khan một tiếng, nói: - Đại sư, ngài thật rảnh rỗi ah! Trát Cách Lỗ mỉm cười nói: - Tôi dậy sớm mỗi ngày, sáu giờ đã bắt đầu khóa sớm, tám giờ ăn cơm, hiện tại có thể không rãnh rỗi sao? Buổi sáng hôm nay anh và Như Nguyệt đều không xuống dùng cơm, mọi người có hỏi nhiều lần. Tề Nhạc, mấy ngày nay anh tốt nhất nên cùng tu luyện với Như Nguyệt đi, các ngươi đều mới phá đồng thân, tinh khí của mỗi người đều chảy vào thân thể đối phương, chỉ có sớm thông qua tu luyện mới có thể tiêu hóa được những tinh khí này, có trợ giúp không nhỏ cho tu luyện của các người. Tề Nhạc ho khan một tiếng, nói: - Đại sư, ngài không cần phải nói rõ như vậy a. Những người khác có biết hay không? Trát Cách Lỗ cười một tiếng, nói: - Cho dù không thể xác định, đoán chừng bọn họ cũng đoán được vài phần. Ngày hôm qua Như Nguyệt nổi giận đùng đùng mang anh đi, sau khi trở về lại biến thành người khác, đổi lại là anh, anh sẽ nghĩ như thế nào? Tề Nhạc bất đắc dĩ nói: - Không sao cả, mọi người nghĩ ra sao cũng được. Đại sư, tôi có việc muốn nói với ngài. Hắn đem những lời nói với Như Nguyệt vào buổi sáng kể lại, sau đó nói rõ phân tích của mình và Như Nguyệt cho Trát Cách Lỗ nghe một lần. Trong quá trình hắn tự thuật, Như Nguyệt cũng mặc quần áo và đi xuống lầu. Hiển nhiên nàng không có ý định đi làm vào hôm nay, cố ý mặc cáo váy cổ cao màu trắng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền, dây chuyền có một khỏa hồng bảo thạch xinh đẹp, có hình trái tim. Trên bờ vai mang một áo choàng da chồn màu bạc, chất liệu chính là chồn nước, chung quanh có lông chồn màu trắng điểm xuyến, tóc dài tự nhiên cột thành hình đuôi ngựa. Trong cao quý tao nhã, còn mang theo vài phần sức sống của tuổi trẻ, Tề Nhạc đang nói chuyện với Trát Cách Lỗ, ánh mắt không có rời khỏi thân thể của nàng. - Mưa gió sắp đến phong mãn lâu, các người phán đoán rất chuẩn xác. Nếu anh từ chỗ thủ hộ giả Hy Lạp nghe được đây là kết quả chiêm tinh thuật của giáo hoàng giáo đình, vậy thì chắc không sai đâu. Đáng tiếc, phật tông chúng tôi không am hiểu tiên tri, chỉ đoán được một ít hung cát. Bởi vậy, tôi không cách nào đoán được sẽ có bảo vật gì. Tề Nhạc cau mày, nói: - Vậy phải làm sao bây giờ? Đám người phương tây này chắc chắn không bao giờ nói mục đích cho chúng ta biết, tôi nghĩ, chân chính biết rõ bí mật này chỉ có thể là người đầu não, thật sự không được, chúng ta phải nghĩ biện pháp bắt mấy người, sau đó tiến hành thẩm vấn, moi bí mật trong miệng đám người này. Như Nguyệt lắc đầu nói: - Biện pháp này không được. Chắc anh cũng biết rõ lai lịch của đám người phương tây này. Hắc Ám Quốc Hội, khi người của bọn họ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chỉ cần không phải đặc biệt cao cấp, chỉ sợ trên người đều có cấm chế tồn tại, cho dù anh bắt được thủ lĩnh của họ, muốn hỏi ra cái gì cũng ít có khả năng. Giáo đình thì càng không cần nói tới, đối với người tin vào tín ngưỡng tôn giáo, nếu như chịu nói bí mật cho anh biết, vậy tương đương với việc kẻ đó phản bội tín ngưỡng, so với giết người này còn thống khổ hơn. Về phần thủ hộ giả Hy Lạp, chúng ta không có nắm chắc bắt được người ta a, huống chi người ta dùng danh nghĩa quốc gia đi tới chỗ chúng ta, làm sao có thể dễ dàng động thủ được chứ?