Sáng sớm, trong lúc Hải Như Nguyệt mơ màng tỉnh táo lại thì hơi ngượng ngừng vì mình đang nằm trong ngực của Tề Nhạc, Tề Nhạc nhắm hai mắt, khí tức trên người của hắn như nam châm hấp dẫn nàng, thân thể hơi động đậy một chút, tuy nhiên hạ thân vẫn không khỏe như trước, nhưng so với này hôm qua thì tốt hơn nhiều. Hồi tưởng lại cảnh trong thạch huyệt, ánh mắt của nàng hơi mê ly, nàng biết rõ, cả đời này nàng không có khả năng quên được chuyện vào chiều hôm qua.
Nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực kiên cố của Tề Nhạc, tuy cơ bắp của hắn không khoa trương, nhưng dưới làn da cổ đồng khỏe mạnh này là lực lượng bạo tạc mạnh mẽ, Kỳ Lân Châu trên cổ thủy chung biến hóa hào quang nhàn nhạt, khí tức bốn loại năng lượng biến hóa làm cho Hải Như Nguyệt cảm giác được vân lực của Thăng Long Quyết chấn động theo, đây là chuyện tốt.
Tuy trước kia nàng luôn có mâu thuẫn với Tề Nhạc, nhưng không thể phủ nhận là, từ khi Tề Nhạc xuất hiện, tốc độ tu luyện Thăng Long Quyết của nàng còn nhanh hơn trước kia rất nhiều, sự thật chứng minh, khí tức trên người Kỳ Lân mang lại chỗ tốt thật lớn cho những Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác.
Đột nhiên trên mông có bàn tay lớn tác quái, Tề Nhạc vẫn nhắm mắt, nói:
- Bảo bối, nếu em còn tác quái nữa, anh sẽ không khách khí đâu.
Vừa nói, khóe miệng của hắn hiện ra nụ cười quái dị, làm cho tâm hồn thiếu nữ của Như Nguyệt nhảy lên.
- Anh tỉnh khi nào?
Hải Như Nguyệt dừng vuốt ve lồng ngực Tề Nhạc lại. Tuy tình cảnh ngày hôm qua trong thạch huyệt khiến cho nàng cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng cảm giác kia đúng là quá mạnh mẽ, cho dù nàng kế thừa huyết mạch của long, cũng rất khó tiếp nhận mưa móc liên tục từ Tề Nhạc.
Tề Nhạc mở hai mắt ra, lập tức, hắn làm cho Hải Như Nguyệt có cảm giác hắn như biến thành người khác, trong đôi mắt của hắn toát ra hào quang sáng ngời, đây không phải là khí thế mạnh mẽ, nhưng lại có tính xuyên thấu rất mạnh.
- Thời điểm người nào đó trêu chọc anh thì anh đã tỉnh rồi.
Tề Nhạc cười một tiếng, vuốt ve bờ mông săn chắc to lớn của Hải Như Nguyệt, cảm giác tràn ngập co giãn làm hắn thở ra một hơi, chăm chú ôm mỹ nữ tuyệt sắc vào ngực.
Hải Như Nguyệt cũng không có giãy dụa, nàng tựa đầu vào ngực Tề Nhạc, thấp giọng nói:
- Thu hoạch đêm qua như thế nào?
Tề Nhạc ngạc nhiên nói:
- Em biết anh đi ra ngoài?
Hải Như Nguyệt mỉm cười, nói:
- Nếu như ngay cả việc anh đi ra ngoài em cũng không biết, em cũng không cần làm chiến sĩ cầm tinh long. Nếu thân thể của em cho phép thì em đã đi theo anh rồi. Về sau khi anh trở về, trên người có hương khí nhàn nhạt, chắc là gặp được nữ nhân. Nhưng mà, anh có thể nói cho em biết trước, ngày hôm qua anh điện thoại cho ai vậy?
Đối với Hải Như Nguyệt Tề Nhạc không có giấu diếm, hắn tự thuật lại cuộc trò chuyện với Mạnh Bắc lại cho nàng nghe, nghe xong lời của Tề Nhạc, Hải Như Nguyệt gật gật đầu, nói:
- Thánh Hỏa Giáo em từng nghe nói trước kia. Tuy tập đoàn Long Vực không liên quan tới hắc đạo, nhưng em cũng biết Thánh Hỏa Giáo phi thường nổi danh. Theo em được biết, ở trong nước có hai bang phái lớn vượt qua các tỉnh, trong đó phương bắc có Thánh Hỏa Giáo. Mà phía nam chính là Quý Thủy Giáo. Sản nghiệp chính của Thánh Hỏa Giáo chủ yêu là đầu cơ trục lợi từ súng ống đạn dược, nghe nói bọn họ thậm chí có liên hệ với các tổ chức khủng bố, ở nước ngoài cũng có danh tiếng lớn, thực lực cực kỳ hùng hậu.
- Mà lão đại Thánh Hỏa Giáo hình như là hai người, nhưng cụ thể là người nào thì em không biết. Dù sao, Thánh Hỏa Giáo khống chế cả khu phía bắc Trường Giang. Bọn họ cũng chỉ là hắc đạo, không xung đột gì với chúng ta, cho nên em không có đi điều tra qua. Cùng so sánh với Thánh Hỏa Giáo, Quý Thủy Giáo đáng giận hơn rất nhiều, bởi vì sản nghiệp chủ yếu của bọn chúng là thuốc phiện, em nghĩ, chỉ cần là người bình thường, sẽ có cảm giác chán ghét với thuốc phiện.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Nói như vậy Thánh Hỏa Giáo vẫn còn tốt hơn đôi chút. Vừa vặn buổi trưa hôm nay anh sẽ đi gặp lão đại của bọn họ, xem là người nào, có lẽ thông qua trao đổi sẽ có được vài thứ hữu dụng. Anh nghĩ, những bang phái hắc đạo này nhất định là có được tình báo to lớn. Từ ngày hôm qua bọn họ có thể trong hai tiếng giúp anh tìm được tình báo về Lâm Nhất Phàm có thể thấy rõ điểm này. Nếu có thể được bọn họ trợ giúp, sau này chúng ta điều tra chuyện ở phương bắc không thành vấn đề.
Hải Như Nguyệt mỉm cười, nhẹ nhàng gật gật đầu, với tư cách Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cường đại, đương nhiên nàng không đặt hắc bang này vào trong mắt, nói:
- Vậy được rồi, giữa trưa em đi cùng anh, được không?
Tề Nhạc có chút ngây người, gần đây Hải Như Nguyệt cường thế lại dùng giọng điệu hỏi thăm ý kiến của mình, hơn nữa trong đó còn bao hàm vài phần làm nũng và khẩn cầu, xem ra, nàng quả nhiên là biến đổi rồi. Trách không được trước kia mình thường xuyên nghe nói, nữ nhân trao lần đầu tiên cho nam nhân, như vậy, nàng cả đời cũng không có khả năng quên nam nhân này, loại cảm giác này thật thật thoải mái ah!
- Đương nhiên là được rồi, chúng ta buổi trưa đi gặp người Thánh Hỏa Giáo, sau đó chờ đợi Cơ Đức liên lạc. Thời điểm Minh Minh gặp mặt Lâm Nhất Phàm anh nhất định phải ở bên cạnh. Thủ hộ giả Hy Lạp quá cường đại, đêm qua anh đụng phải kẻ yếu nhất, cuối cùng bằng vào Bản Chúc Tương Dị Hóa mới có thể thoát khỏi truy đuổi của đối phương. Như Nguyệt, em nên phân tích giúp anh một chút, nhìn xem lần này thủ hộ giả Hy Lạp rốt cuộc kế thừa lực lượng thần cách gì, tại sao lại quỷ dị như thế.
Lập tức, Tề Nhạc đem chuyện đêm qua trong khách sạn Hilton nói qua một lần. Tự thuật lại trận chiến với Tác Tác rất rõ ràng, ngay cả cảm giác sau khi thừa nhận công kích của đối phương cũng nói ra.
Nghe được Tề Nhạc nói thế, Hải Như Nguyệt lâm vào trong trầm tư, Tề Nhạc cúi đầu nhìn gương mặt hồng nhuận phơn phớt của nàng, nhịn không được đưa mặt hôn một cái, bởi vì gương mặt của nàng khiến cho hắn mê say.
Hải Như Nguyệt đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy có đồ vật thô ráp đụng vào bụng dưới của mình, vô ý thức dùng tay bắt lấy thứ đồ vật cứng rắn đi, lập tức cảm thấy lòng bàn tay nóng rực, vật kia giật nhẹ hai cái.
- Ah! Tề Nhạc, anh...
Giật mình tỉnh lại, Hải Như Nguyệt lập tức ý thức được đó là vật gì, ngượng ngùng đỏ mặt tới tận mang tai.
- Đừng, hôm nay còn rất nhiều chính sự cần làm, không nên ồn ào được chứ?
Tề Nhạc bị Hải Như Nguyệt nắm tiểu đệ, cảm giác thật sự rất sảng khoái, ủy khuất nói:
- Chuyện này em không nên trách anh, ai bảo lực hấp dẫn của em lớn như vậy? Thì ra kế thừa huyết mạch không phải cái gì cũng tốt, anh nhịn vậy.
Như Nguyệt nhìn qua bộ dáng đáng thương của hắn, nhịn không được bật cười, cầm chặt tiểu đệ cứng rắn của hắn cọ xát hai cái.
- Được rồi, sau khi Minh Minh trở về, dù sao anh đã sớm có ý xấu với nàng, em nghĩ, hai chúng ta có lẽ có thể...