- Không, em không muốn về, em như vậy thì anh bảo em làm sao dám gặp người ta! Minh Minh tối nay sẽ tới biệt thự, nếu như bị nàng trông thấy... Tề Nhạc than nhẹ một tiếng, nói: - Nàng sớm muộn gì cũng biết, đều là anh không tốt, anh nói chuyện này với Minh Minh là được. Hào quang màu lam nhạt hiện ra, hình thành một vòng xoáy nước bao phủ hai người bên bên trong, ngay sau đó, hồng sắc quang hiện ra chung quanh vòng xoáy nước màu lam, ánh lửa nhàn nhạt bao quanh nước, có tác dụng tăng nhiệt độ nước. Thân ảnh trong nước kêu hừ hừ. - Chán ghét, anh cho rằng đang giặt quần áo sao? Còn là vòng xoáy nữa. - Hắc hắc, như vậy mới tắm nhanh hơn. Hai mươi phút sau, thời điểm Tề Nhạc và Hải Như Nguyệt mặc quần áo xong liền đứng bên cạnh thạch huyệt. Hải Như Nguyệt vẫn lộ vẻ mệt mỏi như trước, rúc vào vai của Tề Nhạc, Tề Nhạc ôm hông của nàng, giữ cho nàng không ngã. - Như Nguyệt, nếu không chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm nhé? Tề Nhạc ân cần nói. Hải Như Nguyệt lắc đầu, nói: - Không, chúng ta nên quay về. Nếu một đêm không về, mọi người sẽ lo lắng. Hiện tại em tốt hơn rất nhiều, có long lực điều dưỡng, không mệt mỏi như vừa rồi, nhưng mà, em hiện giờ đi lại hơi khó khăn. Tề Nhạc cười quái dị một tiếng. - Đều tại anh cả, anh sẽ ôm em bay về, trực tiếp đưa em về phòng là được. Quang ảnh lập loè, Tề Nhạc ôm lấy thân thể mềm mại của Hải Như Nguyệt bay lên trời, vân lực của hắn hiện giờ đã khôi phục hoàn toàn, không biết vì cái gì, ôm Như Nguyệt cùng bay thế này, cảm giác sợ độ cao của hắn giảm đi rất nhiều. Phá lệ bay lên không trung tầm trăm mét, bởi vì sắc trời đã tối lại, năng lượng hộ thể của hắn từ bạc chuyển sang đen, che chở thân thể của hắn. Lúc hai người quay về biệt thự Long Vực đã là tám giờ tối, Tề Nhạc rất khó khăn mang Hải Như Nguyệt lặng lẽ đưa vào phòng bằng cửa sổ, sau đó hắn nghênh ngang đi vào từ cửa chính. Thể xác và tinh thần của hắn hiện giờ rất thoải mái, hưng phấn nói không nên lời, Như Nguyệt trao lần đầu tiên cho hắn, hắn chính thức có được mỹ nữ tuyệt sắc như Như Nguyệt rồi, bất luận nhìn từ góc độ nào, đều đủ khiến hắn tự hào. Nghĩ tới thân thể mềm mại động lòng người của Như Nguyệt trong thạch huyệt, tâm của hắn hưng phấn nói không nên lời. - Ách, sao lại có nhiều người như vậy! Tề Nhạc vừa vào cửa liền kinh ngạc phát hiện trong cửa có rất nhiều người, trừ Minh Minh trong dự liệu không có tới ra, Điền Thử, Mạc Địch, Tiểu Ất, Từ Đông, Trát Cách Lỗ đại sư, cùng với Cơ Đức cũng ở đây. Yến Tiểu Ất vừa nhìn thấy Tề Nhạc nhanh như tên bắn lao tới, thò tay xoa bóp mặt Tề Nhạc. - Lão đại, anh thật sự còn sống trở về. Em còn cho rằng anh đã bị Như Nguyệt tiền dâm hậu sát, tái gian tái sát đấy. - Kháo, sờ cái gì mà sờ, anh không có hứng thú với đàn ông. Như Nguyệt ôn nhu như vậy, sao có thể dùng sức mạnh với anh chứ? Tề Nhạc đẩy tay của Tiểu Ất ra, đường làm quan rộng mở đi tới ghế sô pha đặt mông ngồi xuống. Từ Đông nhìn bộ dáng của hắn liền hỏi: - Tề Nhạc, Như Nguyệt đâu? Anh không về cùng nàng sao? Tuy hắn cũng biết thực lực của Hải Như Nguyệt rất mạnh, nhưng ban đầu ở núi Thiên Hương đỉnh Quỷ Kiến Sầu lại bị thực lực của Tề Nhạc làm khiếp sợ, thủ đoạn công kích của Tề Nhạc quá mạnh mẽ, muốn nói trong mọi người ai có khả năng chiến thắng Như Nguyệt nhất, khẳng định là hắn chứ không phải ai khác. Từ Đông biết rõ Tề Nhạc gần đây có bất mãn trong lòng với Hải Như Nguyệt, chỉ sợ hắn xúc động nhất thời, làm sai cái gì đó. Tề Nhạc làm ra vẻ kinh ngạc, nói: - Như Nguyệt? Chẳng phải Như Nguyệt đã sớm trở về rồi sao? Có lẽ nàng đang ở trong phòng đấy. Từ Đông cau mày nói: - Nói bậy, chúng tôi luôn ở trong đại sảnh này, căn bản là không thấy nàng quay về. Tề Nhạc, anh đã xảy ra chuyện gì với Như Nguyệt rồi, nếu anh làm sai cái gì, hiện tại đền bù còn kịp. Chúng ta đều là chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, tất cả mọi người là đồng bạn thân thiết, tuy tính tình của Như Nguyệt không tốt, nhưng nàng vẫn quan tâm tới anh nhất, anh cũng không nên... Tề Nhạc chen ngang lời Từ Đông nói. - Anh xem tôi là loại người gì? Như Nguyệt rất tốt với tôi thì tôi biết rõ. Nhưng mà, nàng đã trở về rồi! Anh xem, không phải nàng đang đi xuống đấy sao? Ánh mắt mọi người nhìn qua bậc thang, chỉ thấy Hải Như Nguyệt không biết lúc nào đã xuất hiện trên thang lầu, lúc này, nàng mặc chiếc quần bò nhàn nhạt, nét lạnh như băng ngày xưa không thấy, tóc dài vén lên đỉnh đầu, nhìn nàng có vài phần khác lạ, hào quang trong mắt nhu hòa như nước, nhìn Tề Nhạc, mới nhìn mọi người nói: - Đúng là tôi sớm trở lại rồi. Tôi cùng Tề Nhạc không có gì, để mọi người lo lắng rồi. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Hải Như Nguyệt, cơ hồ đồng thời quay đầu lại, đem ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc, Tề Nhạc cười hắc hắc, nói: - Các vị nhìn tôi làm gì? Như Nguyệt ah! Chúng ta công tác một ngày, cô cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi trước đi. Như Nguyệt dịu dàng ngoan ngoãn gật gật đầu, mỉm cười với Tề Nhạc, mủi chân điểm xuống đất, phiêu nhiên đi lên lầu, bởi vì nàng bằng vào long lực nhảy lên, cho nên mọi người ở đây không có phát hiện thân thể nàng có gì không bình thường. Nhưng mà, nụ cười ôn nhu cuối cùng của Như Nguyệt đã làm mọi người phát mộng, ai có thể nghĩ Phách Vương Long lạnh lùng như băng lại có lúc ôn nhu như vậy chứ? - Lão đại, anh, rốt cuộc anh làm gì Hải Như Nguyệt vậy? Tại sao nàng như biến thành người khác. Tiểu Ất có chút cà lăm nói ra. Tề Nhạc đắc ý nói: - Thiên cơ bất khả lộ. Ah, đúng rồi, Minh Minh đâu? Chẳng phải nàng nói tối nay sẽ về sao? Cơ Đức luôn im lặng ho khan một tiếng, nói: - Sư phụ, Minh Minh về nhà, tôi có ý chạy tới đây, có chút việc muốn nói cho mọi người. Trước khi ngài chưa về, tôi chưa có nói. Nhìn thấy biểu lộ của Cơ Đức có chút mất tự nhiên, tâm tình Tề Nhạc trầm xuống, vội vàng hỏi: - Như thế nào? Có phải xảy ra chuyện đúng không? Cơ Đức gật gật đầu, nói: - Người bên Hy Lạp đã tới. - Cái gì? Tề Nhạc chợt đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn qua Cơ Đức. - Không phải lần trước anh có nói, hôn ước của Minh Minh vẫn còn hai năm sao? Từ Đông kinh ngạc nói: - Hôn ước? Lão đại, Minh Minh có hôn ước lúc nào, vậy anh và nàng... Cơ Đức cười khổ một tiếng, nói: - Mọi người hãy nghe tôi nói a. Lập tức, hắn kể đơn giản chuyện hôn ước một lần, nhìn thấy sắc mặt khó coi của mọi người, tiếp tục nói: - Vốn hôn ước sẽ hoàn thành khi Minh Minh hai mươi tuổi, nhưng mà, hiện tại con trai tổng thống Hy Lạp vừa vặn tới quốc gia chúng ta, hắn cố ý tới thăm Minh Minh. Cho nên, Minh Minh bị lão gia tử gọi về nhà. Sư phụ, tôi muốn nói cho ngài một tiếng, thừa dịp ngài và Minh Minh còn chưa đạt tới mức độ quá sâu, nên buông xuống đi. Vì lợi ích quốc gia, cũng vì tốt cho ngài. - Nói bậy, vì lợi ích quốc gia thì ép Minh Minh đi lấy chồng xa sao, lúc trước Minh Minh đáp ứng hôn ước nàng mới bao nhiêu tuổi? Khi đó nàng có năng lực tự chủ sao? Tề Nhạc tức giận gào thét.