Đông Hoàng tức giận nói:
- Ngươi cho rằng mình là ai? Thần thức của ta đang bị tổn hại, trừ phi là thủy hỏa hai vị đại thần... . Ah, ngươi, đây là lực lượng gì?
Vẻ giận dữ đột nhiên biến mất, ngược lại biến thành kinh ngạc, lục sắc quang mang nhu hòa tràn ngập sinh cơ đã từ trong tay Tề Nhạc phóng thích ra ngoài, đem thân thể của hắn bao phủ ở bên trong.
Kính Trung Tiên cũng trở nên ngốc trệ, ngẩng đầu nhìn qua Tề Nhạc. Trong mắt tràn ngập hào quang cảm kích.
Tự Nhiên Chi Nguyên chính là năng lượng trung dung nhất trong thiên địa, trải qua nhiều lần biến chất đã đạt tới trình độ trước nay chưa từng có, chỉ cần tính mạng lạc ấn của Tề Nhạc vẫn còn thì Tự Nhiên Chi Nguyên sẽ có hiệu quả không gì sánh kịp, hắn nhanh chóng thể hiện rõ điều này cho Đông Hoàng thấy.
Tự Nhiên Chi Nguyên nhu hòa đầu tiên phong bế vết thương trước và sau ngực của Đông Hoàng. Năng lượng nhu hòa không ngừng xâm nhập thân thể Đông Hoàng, tuy Tề Nhạc cũng không biết kinh mạch của Đông Hoàng là dạng gì, nhưng hắn nhnah chóng tìm được thần thức của Đông Hoàng, đó là cổ năng lượng đặc thù hình cầu, tràn ngập khí tức linh hồn. Lúc này đã xuất hiện một lổ hổng, và năng lượng khổng lồ không ngừng tuôn ra ngoài. Tề Nhạc dùng Tự Nhiên Chi Nguyên ngăn cản lỗ hổng này lại. Năng lượng tràn ngập sinh cơ đã khép chặt miệng vết thương này, thần thức của Đông Hoàng nhanh chóng khôi phục.
Đông Hoàng không nói thêm gì nữa, dưới kích thích năng lượng của Tề Nhạc thì hai mắt hắn nhắm lại, hắn điều chỉnh thần thức phối hợp với Tề Nhạc.
Tề Nhạc phát hiện thần thức của Đông Hoàng cực kỳ khổng lồ, thậm chí so với tất cả năng lượng của hắn cộng lại còn lớn hơn nhiều. Nhìn qua viên cầu bằng nắm tay này nhưng thời điểm năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên dung hợp trong đó thì lỗ hổng giống như vực sâu không đáy, không ngừng cắn nuốt năng lượng.
Năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên từ từ khép miệng vết thương lại.
Mất rồi lại được, Tự Nhiên Chi Nguyên không ngừng phát ra, tinh thần lực lại không ngừng lớn mạnh lên, thì ra đặc tinh năng lượng của Tề Nhạc có thể hấp thu phần tử năng lượng vừa chữa thương thì không ngừng tăng lên, nếu không đổi một người khác tới chắc chắn sẽ bị Đông Hoàng hút khô. Nhưng mà chưa hẳn là có tác dụng gì.
Tự Nhiên Chi Nguyên đúng là thần kỳ, thời gian không quá dài thần thức của Đông Hoàng đã bắt đầu thu liễm lại, mà từ dòng chảy của thần thức lại bị linh hồn lực của Tề Nhạc hấp thu vào trong.
Rốt cục năng lượng màu xanh đã chữa trị hoàn tất cho viên cầu màu vàng kia, Tề Nhạc chỉ cảm thấy một cổ năng lượng khổng lồ truyền tới đem năng lượng của mình đẩy ra khỏi cơ thể Đông Hoàng, đồng thời những năng lượng này tràn ngập thân thể của hắn, hướng vào trong người của hắn chen chúc mà tới, vừa rồi tiêu hao năng lượng đã khôi phục trong nháy mắt, không cần phải nói cũng biết Đông Hoàng hồi báo.
Vết thương trước và sau ngực của Đông Hoàng sau khi thần thức khôi phục thì lấy mắt thường có thể phân biệt khép lại, không lâu sau cũng đã hoàn toàn lành lặn, chí ít không có dấu vết nào, ngay cả y phục của hắn cũng tự động khôi phục lại, biến trở về bộ dáng vốn có. Trừ sắc mặt có chút tái nhợt thì hắn không khác gì lúc Tề Nhạc vừa mới tới đây. Khí tức sinh mệnh không còn trôi qua, mọi thứ bình thường.
Tề Nhạc cùng Đông Hoàng cơ hồ là đồng thời mở mắt ra, ánh mắt của Tề Nhạc rất tinh khiết, mà ánh mắt của Đông Hoàng có chút phức tạp.
- Tại sao phải giúp ta?
Đông Hoàng vô ý thức hỏi.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Bởi vì tôi có việc cần anh giúp, sao có thể để anh chết đây? Thẳng thắn mà nói tôi không thích anh, tôi nghĩ anh cũng như vậy. Nếu như tôi thấy chết mà không cứu thì vừa rồi tôi lĩnh ngộ nhân giả chi tâm còn có ý gì? Tôi nên làm thì đã làm xong, nếu anh có bản lĩnh thì tự mình nói phục Kính Trung Tiên tiền bối a.
Đông Hoàng gật gật đầu, nói:
- Bất luận như thế nào phần nhân tình này tôi nhớ kỹ, Đông Hoàng ta cho tới bây giờ không muốn thiếu nợ ai cái gì. tôi sẽ trả lại, rất nhanh thôi, a Tiên.
Vừa nói ánh mắt của hắn đã nhìn qua Kính Trung Tiên.
Sắc mặt Kính Trung Tiên nhìn qua Đông Hoàng còn tái nhợt hơn vài phần, buồn phiền biến thành vui vẻ xác thực đúng là khó làm cho người ta thừa nhận, cho dù là nàng lúc này tâm tình cũng cực kỳ phức tạp, nhìn qua Đông Hoàng nàng thậm chí không biết nên đối mặt thế nào.
- A Tiên, vừa rồi Tề Nhạc nói là thực sao? Em nguyện y tha thứ cho anh? Tuy hiện tại anh sống lại, nếu em nguyện ý thì cái mạng của anh sẽ giao cho em, muốn lấy lúc nào cũng được.
Vừa nói Đông Hoàng vươn tay đem bàn tay trắng nõn của Kính Trung Tiên cầm chặt, một bộ bộ dáng say mê.
Trên mặt tái nhợt của Kính Trung Tiên nhiều hơn mấy phần đỏ ửng, cúi đầu không nhìn qua Đông Hoàng.
- Em mới không tha thứ cho anh. Chuyện của em bỏ qua, các người muốn thế nào cũng được.
Hào quang lóe lên không đợi Đông Hoàng kịp phản ứng thì nàng đã hóa thành một đám năng lượng phiêu nhiên tiến vào trong người Tề Nhạc. Lúc này Ấn Linh tuy quay về trong Không Động Ấn, nhưng bản thể Không Động Ấn vẫn ở trên người Tề Nhạc, Tuyết Nữ đang ở trong Không Động Ấn thì Kính Trung Tiên tự nhiên cũng quay về rồi.
Ngốc trệ nhìn qua nơi Kính Trung Tiên biến mất, Đông Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- A Tiên, em rốt cuộc tha thứ cho anh hay không tha thứ đây? Chúng ta vừa mới gặp mặt mà em đã xa cách anh rồi. Em bảo anh nên làm cái gì đây?
Ấn Linh đi đến bên người Tề Nhạc, nói:
- Đông Hoàng ah Đông Hoàng, xem ra chí khí lúc trước của anh thật sự đã bị phai mờ. Quan tâm sẽ bị loạn, nói một chút cũng không sai. Nếu như nàng không tha thứ cho anh thì đã giết anh rồi.
Đông Hoàng kinh hỉ nói:
- Ấn huynh, anh nói là thật?
Ấn Linh tức giận nhìn qua hắn, nói:
- Giả.
Đông Hoàng cười làm lành nói:
- Vừa rồi là tôi không tốt, kính xin Ân huynh tha thứ. Nhiều năm như vậy tôi cũng mong chờ ngày này tới, a Tiên. Lúc trước Bạch Khởi tới đây thì anh vốn muốn phụ thể vào hắn rời khỏi phong ấn, đáng tiếc sát khí tên Bạch Khởi quá nặng, nếu như anh trợ giúp thì lực phá hoại của hắn không nhỏ hơn Thần Giới phá hoại nhân giới trước kia
- Cho nên anh không thể không nhốt hắn ở nơi này. Lần này Tề Nhạc đến thì anh muốn thăm dò một chút, nhìn xem có thể bám vào người của hắn rời khỏi đây không. Thế nhưng mà các người vừa xuất hiện tôi mới phát hiện thì ra bên ngoài đã có năm thần khí rồi, dù cho cho dù hiện giờ tôi rời khỏi cũng không có khả năng. Khá tốt, a Tiên ở ngay trên người của Tề Nhạc, thế là chúng ta cũng gặp mặt.
Ấn Linh kinh ngạc nói:
- Anh cũng có thể rời khỏi phong ấn của mình sao? Lúc trước phong ấn của hai vị thủy hỏa thần với anh là mạnh nhất. Hơn nữa với tư cách đứng đầu thập đại thần khí hình như anh cũng không thể nhận chủ a.
Đông Hoàng cười hắc hắc, nói:
- Cái gọi là trên có chính sách dưới có đối sách, cách làm của thủy hỏa thần là như thế, nhưng mà tôi cũng có ý nghĩ của mình, là phụ thuộc mà không phải nhận chủ. Ảo diệu trong đó Ẩn huynh có hiểu hay không? Tề Nhạc, vừa rồi anh có nói cần tôi hỗ trợ, rốt cuộc là chuyện gì?