Thân thể hai ngươi đứng cách nhau chừng trăm mét, nhưng mà sau một khắc không gian như sinh ra biên hóa, bọn họ đối mặt với nhau. Quang mang hai màu đen bạc vờn quanh tay của hắn, khí tức của Tề Nhạc trở nên phi thường ôn hòa, nhưng mà trên người của hắn nhiều hơn một loại khí chất mà trước kia không có, sát khí vô kiên bất tồi. Nắm đắm trước mặt của hắn dừng lại, không có tiến lên. Mà Tề Nhạc cũng không có ý định tiến tới gần, hai người, không, hai Thân cấp vẫn đối mặt với nhau, nhìn nhau khoảng cách gần. - Vì cái gì? Cho dù vũ khí của anh cũng không ngăn cản được sát khí của tôi. Vì cái gì nắm đấm của anh lại có thể? Bạch Khởi lạnh lùng hỏi thăm. Tề Nhạc nói: - Tiền bối, ngài còn không rõ sao? Đây chính là tôi ngộ đạo. Thời điểm tôi bắt đầu đốn ngộ thì tôi đã vượt qua một cảnh giới mới rồi, như vậy bất cứ địch nhân nào ở trước mặt của tôi cũng không cách nào chiến thắng tôi. Cho dù ngài có là Sát Thần. Hào quang màu đỏ trong mắt Bạch Khởi dần dần rút đi, Sát Thần kiếm trong tay của hắn phát ra âm thanh rung động lòng người, sau một khắc thân kiếm hóa thành huyết quang bay ra, đầu vai của Bạch Khởi hơi lúc lắc một cái, hắn cười nói: - Vượt qua, quả nhiên anh đã vượt qua tôi rồi. Xem ra tiềm lực nhân loại của chúng ta là vô hạn ah! Có lẽ có một ngày nào đó sẽ có người khác tới đây sẽ vượt qua anh, đáng tiếc a. - Đáng tiếc cái gì? Tề Nhạc hỏi. Bạch Khởi thản nhiên nói: - Đáng tiếc tuy anh vượt qua tôi nhưng anh không có khả năng vượt qua nó, kết quả của anh chính là ở lại chỗ này tiếp nhận vị trí của tôi, chờ đợi người tiếp theo. Tề Nhạc lắc đầu, nói: - Không, tôi không biết. Kết cục của tôi chỉ có hai khả năng, nhưng mà ở lại chỗ này không có trong hai khả năng đó. Bạch Khởi nói: - Anh cho rằng khi đã tới đây thì vận mệnh vẫn nằm trong tay của mình sao? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi thật sự nguyện ý ở lại nơi này sao? Tề Nhạc nở nụ cười vui vẻ, nói: - Tiền bối. Vì cái gì ngài không nghĩ tới, chính vì ngài ở lại nơi này cho nên trong sát khí của mình có sơ hở, cho nên ngài mới bị tôi đánh bại. - Sơ hở, anh nói sát khí của tôi có sơ hở? Nếu như tôi không có sơ hở thì vừa rồi không thua anh. Có lẽ, anh đã nói đúng. Bạch Khởi đờ đẫn nói ra. Tề Nhạc lắc đầu, nói: - Không, anh lại sai rồi. - Ah? Tôi lại sai? Sai ở nơi nào? Tề Nhạc nói: - Cho dù sát khí của anh không có sơ hở thì kết quả cuối cùng cũng không thay đổi, thời khắc tôi đốn ngộ ngài đã không còn khả năng chiến thắng tôi. Bởi vì Bạch Khởi kích động nên khí lưu trên người mạnh hơn, ánh mắt của hắn lại biến thành đỏ như máu, hiển nhiên là vì Tề Nhạc khinh miệt mà tức giận. Nhưng mà hắn nhìn thấy trong mắt Tề Nhạc là chân thành, ánh mắt Tề Nhạc là trong suốt cũng không có nửa phần khinh thường, có chính là thương cảm và tôn kính. - Tôi thật sự sai sao? Có thể nói cho tôi biết tôi sai ở chỗ nào không? Bạch Khởi ngốc trệ hỏi. Tề Nhạc nói: - Anh sai ở chỗ đã chọn sai phương hướng. Bạch Khởi sững sờ, nói: - Phương hướng, phương hướng gì? Cái gì mới được gọi là phương hướng? Đột nhiên hắn điên cuồng cười ha hả, tay phải của hắn men theo quỹ tích cường đại đánh ra, nhưng mà không có đánh về phía Tề Nhạc mà là chụp vào đỉnh đầu của mình. Cho dù là Tề Nhạc vào lúc này cũng không có khả năng ngăn cản. Huyết quang từ đỉnh đầu của Bạch Khởi chảy xuống tận chân, áo giáp trên người của hắn biến mất, toàn thân cao thấp của hắn biến thành huyết quang và biến mất. Tề Nhạc cười khổ nói: - Tiền bối, vì sao lại khổ như vậy? Bạch Khởi giống như được giải thoát, cười nói: - Đây là kết cục tốt nhất của tôi, đột nhiên tôi hiểu anh đã nói đúng, có lẽ tôi thật sự đi nhầm hướng rồi. Tôi được xưng là Sát Thần, từ khi bắt đầu tới khi chấm dứt mà tôi không giết được thần, như vậy không phải phụ lòng danh tiếng của mình sao? Tôi không giết được anh thì dứt khoát giết chính mình. Sát Thần, Sát Thần, rốt cuộc tôi đã giết được thần, tự giết bản thân của mình. Trong mắt của hắn toát ra bi thương nhàn nhạt, Tề Nhạc than nhẹ một tiếng chậm rãi đi qua bên người của Bạch Khởi, hắn biết rõ Bạch Khởi đã không còn khả năng lưu lại thế giới này. Bạch Khởi không có động, toàn thân của hắn bao trùm trong huyết quang không nhúc nhích, đột nhiên hắn lớn tiếng hỏi: - Tiểu tử, có thể nói cho tôi biết anh ngộ ra cái gì không? Tề Nhạc dừng bước lại, nhưng mà hắn không quay đầu. - Nhân giả vô địch. Thân ảnh của Tề Nhạc biến mất, lúc này nơi đây chỉ còn lại một đám huyết quang kia. - Nhân giả vô địch, nhân giả vô địch, đây chính là hắn ngộ ra, là con đường của hắn sao? Ha ha, ha ha ha ha ha ha. Huyết quang tiêu tán, nhiệm vụ thống soái mười vạn thiên binh thiên tướng phô thiên cái địa đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Cảm thụ được khí tức sinh mệnh kia biến mất Tề Nhạc lại dừng bước lần nữa. Ngửa đầu nhìn lên trời thì thào tự nhủ: - Sao phải khổ vậy chứ? Nhân tâm tại sao là thứ chấp nhất như thế, nếu cởi mở hơn một chút không được sao? Lui một bước trời cao biển rộng ah! Dừng bước lại Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn lên trời, hai mắt của hắn thông đấu, vào thời điểm Sát Thần Bạch Khởi phát động công kích đầu tiên với hắn thì trong nháy mắt Kỳ Lân Huyễn bị hủy diệt thì hắn ngộ. Nếu như nói hắn trước kia chỉ có năng lượng khổng lồ, như vậy hắn hiện tại chính là lĩnh ngộ cách sử dụng năng lượng khổng lồ này. Trước kia thời điểm Tề Nhạc sử dụng xích kim khải của mình thì hắn có cảm giác là lạ, lẽ ra hắn có bốn loại vân lực, so với dĩ vãng thì nhiều hơn các Kỳ Lân bình thường, cường độ gia tăng năng lượng tự nhiên phải cường đại hơn Kỳ Lân khác rất nhiều. Nhưng mà mỗi khi hắn thông qua năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên tiến hành chuyển hóa dung hợp thì năng lượng bổn nguyên Kỳ Lân của hắn đồng thời tăng lên. Tuy sau khi tất cả vân lực dung hợp sẽ tăng uy lực lên một chút nhưng mà hắn cũng cảm giác được mức độ tăng lên kém xa vài loại vân lực tổ hợp, càng không nói tới chất biến. Khi đối mặt với công kích của Sát Thần Bạch Khởi thì hắn hiểu được cũng không phải vân lực hỗn hợp thì uy lực hạ thấp, mà cách sử dụng của hắn xảy ra vấn đề. Tuy năng lượng ngưng tụ tới mức độ nhất định thì bản thân của con người là năng lượng thể cực lớn, nhưng mà cách phóng thích năng lượng lại là vấn đề lớn, Tề Nhạc không biết Ngưu Ma Vương có ngộ ra hay không, nhưng Bạch Khởi khẳng định có, bằng vào sát khí hắn có thể làm cho năng lượng của mình biến thành vũ khí, năng lượng chém ra cũng không phải trực tiếp phóng thích mà là hình thành lực sát thương chân thật tiến hành tấn công đối thủ. Năng lượng thậm chí có thể thu hồi. Bạch Khởi vốn có chính là sát khí khổng lồ, mà bản thân Tề Nhạc có cái gì đây? Vào thời khắc đó đau đớn từ cánh tay và sát khí trùng kích thân thể thì đột nhiên Tề Nhạc lại nghĩ đến Hiên Viên kiếm, Hiên Viên hồn đã từng nói qua với hắn là Hiên Viên kiếm chính là nhân giả chi kiếm, nhân giả vô địch.