- Đơn giản mà nói, Như Nguyệt tỷ thời điểm phá tan bình cảnh chín vân là khó khăn nhất, nhưng mà, về sau em cùng Từ Đông, có trợ giúp của nàng thuận lợi nhiều hơn, dùng cái này suy ra, tiếp tục như vậy tốc độ mọi người tăng lên tới chín vân sẽ trở nên càng lúc càng nhanh. Tề Nhạc kinh hỉ nhìn Minh Minh nói: - Vậy mọi người hiện tại tại sao phải lựa chọn Quan Tĩnh ? Từ thực lực bản thân của hắn thì hẳn là yếu nhất trong mọi người, tốc độ giúp hắn tăng lên chắc sẽ chậm nhất. Minh đã minh bạch Tề Nhạc nói gì, nàng nói: - Còn không phải là vì muốn trợ giúp anh khi chiến đấu sắp tới sao? Anh không được quên, Quan Tĩnh không chỉ là Sinh Tiếu Trư Chiến Sĩ, đồng thời, hắn cũng kế thừa một bộ phận năng lực của thần thú Huyền Vũ, mà em và Như Nguyệt tỷ cùng Từ Đông phân biệt kế thừa huyết mạch của Chu Tước, Thanh Long, bạch hổ, cộng thêm Quan Tĩnh Huyền Vũ trư thì chính là thượng cổ Tứ đại Thánh Thú. - Ấn linh tiền bối nói cho mọi người biết, khi Tứ thánh thú tụ tập cùng một chỗ có thể một mình phóng xuất ra một lĩnh vực cường đại, tuy rằng không cách nào cùng Sinh Tiếu Thủ Hộ Lĩnh Vực của chúng ta so sánh với, nhưng cũng cực kỳ đáng sợ đó. Tới lúc đó, phương thức chiến đấu của chiến đấu có thể có càng nhiều lựa chọn, cũng có thể đối mặt địch nhân một cách dễ dàng hơn. Tề Nhạc bừng tỉnh đại ngộ: - Thì ra là thế, may mắn có ấn linh tiền bối nhắc nhở, nếu không chúng ta thật không biết huyết mạch Tứ thánh thú còn có thể sử dụng như vậy. Minh Minh hì hì cười nói: - Anh chưa nghe nói nhà có người già như có bảo vật sao? Nghe Minh Minh nói xong, trong lòng Tề Nhạc đột nhiên khẽ động, đúng a! Ấn linh cùng Hiên Viên Hồn đều là linh hồn trong thập đại thần khí có thể nói là tánh mạng trí tuệ sinh tồn lâu nhất trên cái thế giới này. Vân Lực của mình hiện tại đã tăng lên tới bình cảnh, không thể tiếp tục đột phá. Mà mình bây giờ không biết tu luyện thế nào nữa mới tốt, có lẽ, ấn linh sẽ có biện pháp. Đáng tiếc hiện tại hắn cũng không có thời gian đi hỏi thăm ấn linh, trong lòng âm thầm quyết định, đợi xử lý xong chuyện của Xi Vưu thì trước khi trở lại Tây Phương nhất định phải hướng ấn linh hỏi thăm một chút xem sao. Minh Minh bị Tề Nhạc thu vào bên trong Không Động Ấn, sắp đối mặt Xi Vưu, tuy rằng thực lực của Minh Minh đã rất khả quan, nhưng Xi Vưu có được Bàn Cổ Phủ cũng không phải dễ đối phó như vậy. Một khi phát hiện tại chính mình không có Hiên Viên Kiếm, nhiệm vụ chủ yếu đối phó Xi Vưu vẫn nên giao cho lão Ngưu là được rồi. Một bên phi hành, Tề Nhạc có chút không tin đem tinh thần lực của mình toàn bộ mở ra, ngưng tụ trong một phạm vi nhất định cảm thụ khí tức của Xi Vưu, hắn không tin, Xi Vưu có thể bằng vào năng lượng cùng tinh thần lực che dấu không một chút sơ sót. Khoảng cách tới địa điểm theo lời Cơ thượng tướng đã càng ngày càng gần, phạm vi ngưng tụ tinh thần lực của Tề Nhạc càng lúc càng nhỏ. Nhưng mà, làm hắn giật mình chính là vẫn không thể phát hiện khí tức của Xi Vưu. Chẳng lẽ, hắn thật sự đột phá, hoàn toàn đã vượt qua cấp độ của mình sao? Không. Tề Nhạc tuyệt đối không tin. Bất quá, mặc dù không có tìm kiếm được khí tức của Xi Vưu nhưng Tề Nhạc đã tìm được vị trí chuẩn xác. Bởi vì tinh thần lực của hắn cảm giác được rõ ràng cao thủ của Viêm Hoàng Hồn cùng tứ đại gia tộc đang ở đó. Đám người một mực ngăn cản Xi Vưu thì nhất định Xi Vưu đang ở nơi đó. Thân thể lập tức gia tốc, khoảng cách vài chục km đối với Tề Nhạc mà nói chẳng qua là trong nháy mắt công phu mà thôi. Rất xa, hắn đã nghe được tiếng gầm cường hoành kịch liệt khiến cho dãy núi chung quanh bị run rẩy. Bởi vì do cửu tinh liên châu tác dụng mà cho Địa Cầu hoàn toàn biến thành một thế giới hắc ám, vì thế từ Tề Nhạc hiện tại có thể thấy rõ ràng đại lượng các loại màu sắc quang mang đang không ngừng phóng thích ra, hiển nhiên là Viêm Hoàng Hồn cùng tứ đại gia tộc đang áp dụng chiến thuật du đấu chống lại Xi Vưu. Càng lúc càng tới gần thì đã chứng minh phán đoán của Tề Nhạc. Đúng vậy, Xi Vưu đang bị vây trong dãy núi, Bàn Cổ Phủ cực lớn trong tay hắn mang theo thần sắc dữ tợn, nhưng mà ánh mắt của hắn lại rất trầm tĩnh mà lạnh như băng. Hắn lúc này hoàn toàn hiện ra bản thể, chỉ là làm Tề Nhạc giật mình chính là tinh thần lực của hắn vẫn không tìm thấy khí tức của Xi Vưu. Xi Vưu đứng ở nơi đó không hề có một tia khí tức năng lượng nào phóng thích, nếu như không phải thân thể cao tới 10m kia quá bắt mắt thì chỉ sợ sẽ rất dễ bị lầm tưởng thành người bình thường. Siêu cấp cường giả lại có thể đem khí tức hoàn toàn che dấu, làm cho Tề Nhạc có chút khó có thể tin, nhất là khi hắn cảm giác được năng lượng của Xi Vưu tựa hồ còn cường đại hơn cả chính mình thì loại cảm giác này càng thêm trở nên mãnh liệt. Quang mang nhàn nhạt lập loè, Bàn Cổ Phủ trong tay Xi Vưu nhẹ nhàng vung lên, lập tức một đạo hôi bạch sắc quang mang phiêu nhiên mà ra, xa xa một đạo quang ảnh màu sắc rực rỡ lập tức biến mất. Tất cả năng lượng công kích chỉ cần đến trước mặt hắn thì ngay cả tổn thương cũng không có đã biến mất trong vô hình. Phảng phất chung quanh thân thể của Xi Vưu có một vòng năng lượng vô hình bảo hộ hắn, nhưng mà có năng lượng vô hình tồn tại thì tại sao lại không có khí tức năng lượng? Tình huống kỳ dị trên người Xi Vưu không khỏi làm cho Tề Nhạc xuất hiện sự cảnh giác, lúc này hắn tự nhiên không thể đợi được nữa, nếu không tổn thất bên mình sẽ càng lớn hơn. Lân giáp màu đen lặng yên không một tiếng động bao trùm trên người của Tề Nhạc, thân hình lóe lên, hắn đã bay vọt qua đánh về phía Xi Vưu. Thần sắc Xi Vưu vẫn luôn bình thản bỗng cảm giác được khí tức của Tề Nhạc lập tức sắc mặt đại biến, Bàn Cổ Phủ trong tay trực tiếp vung lên. Một cỗ tinh thần chấn động cường hoành vô cùng lập tức đánh tới phương hướng của Tề Nhạc cùng với công kích năng lượng của Bàn Cổ Phủ bổ ra. Trong mắt Tề Nhạc thần quang điện xạ, thân thể vọt tới trước ngạnh sanh cường hành cải biến phương hướng giữa không trung bay vòng sang một bên, , đồng thời tay phải chém ra, trả lại cho Xi Vưu một đạo quang mang màu xanh. Hào quang năng lượng song phương phóng thích chiếu rọi, Xi Vưu lập tức thấy được bộ dạng của Tề Nhạc. Kỳ thật dù cho không cần con mắt nhìn, khí tức năng lượng trên người Tề Nhạc phát ra hắn cũng cực kỳ quen thuộc rồi. - Là ngươi? Ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Xi Vưu đột nhiên chứng kiến Tề Nhạc, trong lòng của hắn kinh ngạc không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, khí thế đột nhiên rơi vào hạ phong. Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Tề Nhạc, trong lúc nhất thời thì thào tựa như có chút sợ hãi. Tề Nhạc tự nhiên biết rõ Xi Vưu sợ hãi không phải mình, mặc dù mình đã từng có được Hiên Viên Kiếm, nhưng thực lực thủy chung không cường đại bằng Xi Vưu. Người mà hắn chính thức sợ hãi hẳn là Ngưu Ma Vương mới đúng.