Tiểu Lâu liếc mắt nhìn đồng hồ bạc trên tay, nói: - Còn khoảng hai giờ nữa, gần đây tôi không có thói quen tới muộn, nếu như thuận tiện thì hiện giờ chúng ta có thể đi được chứ? Tề Nhạc gật gật đầu, nói: - Được rồi. Tôi lười biếng thời gian dài như vậy thì lần này cũng nên làm chút việc cho công ty. Chúng ta đi thôi. Hai người đi ra khỏi biệt thự và xe Tiểu Lâu đã ngừng lại trong sân, bởi vì Tề Nhạc chuẩn bị tham gia buổi chiêu đãi ký giả nên xong thì lập tức đi ngay, cho nên hắn không cần lái xe, trực tiếp ngồi lên xe thể thao màu đỏ của Tiểu Lâu là được. Khí chất Tiểu Lâu là thanh nhã thoát tục hoàn toàn đối lập với xe thể thao màu đỏ của nàng, thử hỏi một vị thục nữ điều khiển một chiếc xe thể thao có động cơ gầm rú như dã thú thì loại cảm giác này khiến cảm xúc của người ta bị kích thích nha, mà lúc này Tề Nhạc đã cảm nhận được loại kích thích này thật sâu rồi. Xe đã lăn bánh rời đi, phong cách điều khiển của Tiểu Lâu rất vững vàng, cũng không có táo bạo như Như Nguyệt, cũng không chuyên nghiệp như Tề Nhạc, xe thể thao vững vàng chạy nhanh vào đường phụ gần sân bay đi về trung tâm thành phố. - Tề Nhạc, có chuyện tôi cần anh hỗ trợ. Tiểu Lâu vừa lái xe vừa nói. - Ah? Chuyện gì, cô nói đi. Tất cả mọi người là người một nhà thì không cần khách khí. Tiểu Lâu nói: - Sau khi quay về thì tôi gần đây rất bận rộn, mới thu một cái đĩa mới chuẩn bị phát hành trong thời gian gần. Cũng do công ty tôi vừa thành lập phát hành. Nhưng mà sau khi tôi quay về thì cảm thấy mình không còn đặc biệt hứng thú với chuyện này, hơn nữa thời điểm tôi ca hát nếu như ở trong phòng thu âm thì rất khó tìm được cảm giác ở thời kỳ viễn cổ cự thú. Hình như tất cả đã không giống như trước đây. Cho dù tôi làm xong quảng cáo cho tập đoàn Kỳ Lân thì trong thời gian ngắn tôi cũng không làm thêm chuyện gì. Xã giao là thứ tôi không thích nhất nên tôi muốn nhờ anh đưa tôi về thời kỳ viễn cổ cự thú. Chỉ có ở đó tôi mới cảm nhận được linh cảm của mình, chỉ có ở đó mới cho tôi cảm nhận được khí tức tự nhiên vô biên vô hạn. Nhìn qua ánh mắt của Tiểu Lâu thì Tề Nhạc cười lên, vị đại minh tinh này đúng là người súng bái tự nhiên a! Nhưng mà nàng sùng bái tự nhiên với Tề Nhạc mà nói càng thêm thân cận, dù sao bản thân của hắn chính là Tự Nhiên Chi Nguyên đấy. - Thực xin lỗi Tiểu Lâu, yêu cầu này của cô ít nhất trong thời gian ngắn tôi không thực hiện được. Tôi nghĩ cô cũng biết chỉ khi có Tuyết Nữ thì chúng ta mới có thể quay về thời kỳ viễn cổ cự thú được, nhưng mà hiện giờ nàng đang làm việc vô cùng trọng yếu nên trong ngắn hạn không quay về được. Cảm giác thất vọng dật vu ngôn biểu (*tình cảm bộc lộ trong lời nói), ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc, trong ánh mắt của Tiểu Lâu đúng là ảm đạm hơn nhiều lắm. Đúng vậy, thời đại này nàng cảm thấy không quan trọng, nàng đã sớm say mê thời kỳ viễn cổ cự thú và quang cảnh tràn ngập khí tức tự nhiên kia rồi, nơi đó ở địa cầu hiện giờ không thể nào tìm được. - Vậy Tuyết Nữ lúc nào mới quay về đây? Có thể về sớm hơn được không? Hỏi những lời này ngay cả Tiểu Lâu cũng có cảm giác ngượng ngùng, cảm thấy mình hơi đường đột. Tề Nhạc nói: - Chỉ sợ làm cô thất vọng rồi. Thẳng thắn mà nói, Tiểu Lâu cô nương, thời kỳ viễn cổ cự thú tuy rất tốt nhưng dù sao không thuộc thời đại của chúng ta, nếu như chúng ta tham dự quá nhiều chuyện ở đó thì chỉ sợ sẽ sinh ra ảnh hưởng cực lớn với thế giới này, chuyện này tôi tuyệt đối không muốn nhìn thấy, cho nên sau này trừ phi có việc cực kỳ trọng yếu cho nên tôi sẽ không dẫn người đi tới thời đại đó. Mà cô cũng nên biết thời kỳ viễn cổ cự thú cũng không phải an toàn đâu, nếu mình cô ở đó gặp phải nguy hiểm gì thì sao tôi có thể ăn nói với Hãn Mã đại ca đây? Tiểu Lâu nghe xong lời này sắc mặt lập tức biến đổi, nói: - Thế nhưng mà, lần trước... Tề Nhạc chen ngang lời nàng nói: - Tình huống lần trước thì không giống, khi đó vì đối kháng Tộc Cửu Lê nên liên quân nhân loại tập trung lại với nhau, thậm chí còn có thần thú cường đại ở nơi đó nên an toàn của cô không cần lo lắng. Nhưng mà hiện giờ nguy cơ Tộc Cửu Lê đã giải quyết nên liên quân nhân loại tán đi, bọn họ trở về sinh hoạt thuộc về mình rồi. Tốc độ xe chậm lại, Tiểu Lâu ảm đạm nói: - Thực sự không thể đi vào thời kỳ đó sao? Cho dù hàng năm đi mấy ngày cũng được mà! Xem như đi du lịch đi. Có được không? Tề Nhạc, chỉ cần anh mang tôi tới nơi đó thì chuyện gì tôi cũng đáp ứng anh. Nói xong cầu này mặc dù Tiểu Lâu không có cảm giác đặc thù gì nhưng Tề Nhạc lại cảm giác được một tia khác thường. Điều kiện gì cũng đáp ứng? Đây là ý gì? Đương nhiên hắn hiểu Tiểu Lâu nói là chuyện quảng cáo của nàng cho tập đoàn Kỳ Lân sau này, nhưng mà nàng nói như vậy Tề Nhạc khó tránh khỏi nghĩ lệch đi. Tiểu Lâu nói xong câu này thì kịp thời phản ứng, khuôn mặt đỏ lên thấp giọng nói: - Thực xin lỗi, tôi không có ý này. Anh đừng hiểu lầm. Nhìn qua Tề Nhạc thì thấy Tề Nhạc lúc này cũng đang nhìn nàng, cảm giác mập mờ lén lút hiện ra trong xe. Không biết vì cái gì mà Tề Nhạc lúc trước dùng tiền của mình mua lại chiếc nhẫn cho Như Nguyệt lại lặng lẽ hiện ra trong suy nghĩ của Tiểu Lâu, hiện giờ nàng còn nhớ rõ ràng cảm xúc ghen ghét xuất hiện lần đầu tiên trong đời của nàng. Mà nam nhân trước mặt này từ khi vừa bắt đầu đã lưu lại ký ức rất sâu trong tâm trí của nàng. Hơn nữa lần gặp nhau trong thang máy và tràng cảnh khó xử kia đã làm Tiểu Lâu bối rối thật lâu, nàng không cách nào quên được những chuyện xảy ra giữa mình và Tề Nhạc, nhưng mà nàng cũng biết Tề Nhạc đã có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, chính mình và hắn chắc chắn sẽ không có kết quả gì. Chỉ có đem nàng trở về thời kỳ viễn cổ cự thú thì nàng mới có thể tạm thời buông bỏ những suy nghĩ nay qua một bên, trong thực chất con người của nàng vẫn có kiêu ngạo của mình, tuy trong lòng nàng bóng dáng của Tề Nhạc không có khả năng phai mờ nhưng mà nàng không có khả năng cùng nữ nhân khác hưởng chung một nam nhân, đó là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Thời kỳ viễn cổ cự thú đối với Tiểu Lâu mà nói chính là nơi hoài niệm nhất. Cho nên sau khi tới nàng lại không muốn quay về, nhưng mà sau lần trở về đó lại phát hiện nơi đó lưu lại ấn ký thật sâu trong lòng của nàng, thậm chí thời khắc nào cũng thiêu đốt nội tâm của nàng. Nàng thường xuyên sinh cảm giác hoảng hốt. Lý trí phong ấn nhưng có lẽ không bền chắc. Thời điểm mỗi lần cảm nhận được khí chất vương giả trên người Tề Nhạc thì cảm giác này càng trở nên mãnh liệt hơn trước kia. - Tiểu Lâu. Tề Nhạc gọi tỉnh Tiểu Lâu trong hồi ức. - A? Tiểu Lâu vô ý thức nhìn qua Tề Nhạ, khá tốt bản năng điều khiển của nàng không tệ cho nên vẫn điều khiển xe được.