Chỉ có điều sau khi tỷ thí chấm dứt chỉ còn lại Hắc Tương tộc hai cánh cũng chỉ có rải rác mấy người mà thôi. Sân bãi lại cải biến, sân bãi tỷ thí lại giảm đi một nửa, nhưng diện tích mỗi sân lại lớn hơn nhiều, càng tiến vào sau cùng thì thực lực càng mạnh, cho nên sân bãi lớn mới đủ cho bọn họ phát huy. Đứng trong đám người sắc mặt Tề Nhạc toát ra nụ cười nhàn nhạt, hôm nay hắn tới không phải là kén rể, nhưng mà mục đích lại là kén rể, ít nhất hắn quyết không cho phép bất luận kẻ nào nhúng chàm vào nữ nhân của mình. Tề Nhạc lúc này vận khí không tệ, gặp được đối thủ hai cánh như mình, vì không muốn Tát Đán chú ý tới mình nên hắn dây dưa với đối thủ mười phút. Vào thời khắc mấu chốt đánh ngã đối phương. Lần này không có trí mạng, cũng không phải Tề Nhạc hảo tâm mà là vì đối thủ này đã bị hắn đặt lôi châu rồi. Những lôi châu kia chính là đại lễ Tề Nhạc giành cho Tát Đán, mà bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt dâng đại lễ. Lúc này trong sân chỉ còn lại một trăm hai mươi lăm người, mà Hắc Tương tộc hai cánh cũng chỉ còn lại có Tề Nhạc thôi. Khi bắt đầu chiến đấu kế tiếp Tát Đán hạ lệnh cho một trăm hai mươi lăm ngươi này nghỉ ngơi. Dù sao chiến đấu lúc trước cũng hao phí nhiều năng lượng của bọn họ, trừ Tề Nhạc là biến thái ra thì không có có bao nhiêu người chịu được hao tổn lớn như vậy. Mỗi người đều nắm chắc thời gian bắt đầu tu luyện, ý đồ trong thời gian ngắn nhất có thể khôi phục được nhiều năng lượng hơn nữa Tề Nhạc ngồi trong đám người, tinh thần lực cẩn thận từng li từng tí khuếch trương ra, thay thế ánh mắt của hắn quan sát tình huống chung quanh. Mặt trời màu tím vẫn mạnh như cũ, mà những sinh vật Địa Ngục đứng bên ngoài vòng hạch tâm xem cuộc chiến huyết tinh mà sớm sôi trào lên Nếu như không phải uy nghiêm của Tát Đán trong suy nghĩ của bọn chúng quá mạnh thì chỉ sợ sớm có người lao tới. Tát Đán đứng trên đài cao, ánh mắt của hắn đảo qua một trăm hai mươi lăm tên Hắc Tương tộc trẻ tuổi tài cao này, trên mặt toát ra nụ cười thỏa mãn. Hắc Tương tộc đã càng ngày lớn mạnh hơn rồi, tốc độ lớn mạnh không phải các tộc khác có khả năng sánh bằng. Chính mình chiếu cố nhiều nên các phương diện cua Hắc Tương tộc tăng lên thật nhanh. Có lẽ do bản thân xem quá nhiều điện ảnh của nhân loại nên quang điểm thẩm mỹ hiện tại đã tiếp cận nhân loại, trừ Hắc Tương tộc ra thì sinh vật Địa Ngục khác mặt da thú không khác gì dã thú cả. - Lãnh Nhi, hiện tại còn có lựa chọn cuối cùng chưa? Tát Đán nhìn qua con gái của mình hỏi thăm. Lãnh Nhi lắc đầu, nói: - Nếu phụ vương đã quyết định giúp con thì ngài quyết định tới cùng đi. Dù sao con không cách nào cải biến chủ ý, không phải sao? Ngài muốn con làm thế nào thì con sẽ làm thế đó. Lãnh Nhi nói lời này rất nhu thuận nhưng không ai nghe ra được phẫn uất trong lòng của nàng. Chuyện chung thân đại sự của nàng được quyết định qua loa như thế nàng làm sao có thể không tức giận chứ? Huống chi trong nội tâm nàng đã có người vừa ý rồi. Tát Đán giống như không nghe giọng điệu bất mãn của con gái, gật gật đầu, nói: - Đã như vầy con nên đi xuống đi. Chiến đấu nhanh chóng chấm dứt, thời điểm còn lại mười người cuối cùng phụ vương sẽ chọn một người xuất sắc nhất trong Hắc Tương tộc làm phò mã của con. Tinh thần lực của Tề Nhạc đã mở lớn hết mức, trừ lâu đài Ma Vương ra thì tinh thần lực của hắn đã trải rộng khắp thành thị này. Cho dù là ở trương ương hay các thành viên Hắc Tương tộc kia. Trong cơ thể Hắc Tương tộc nào có lôi châu thì tinh thần lự của hắn đều cảm giác dược. Mỗi một tên có lôi châu hắn đều cảm ứng rất dễ dàng. Đây là một loại cảm giác kỳ diệu, giống như trong tay cầm hơn năm ngày cái kíp nổ tùy thời tùy chỗ tạo nên một hồi tai nạn. Nhưng với Tề Nhạc mà nói thì tai nạn này còn xa mới đủ. Trong vòng hạch tâm của Địa Ngục mật độ ma khẩu rất đông, là khó có thể tưởng tượng. Nhất là càng gần lâu đài thì đã sớm kín người, nếu như có mấy quả đạn hạt nhân thì mỹ diệu cỡ nào! Khi đó chỉ sợ ngay cả Quân đoàn Nhiên Thiêu cũng bị mình đại tẩy trừ. Ít nhất có thể làm yếu thực lực của Tát Đán xuống nhiều. Nghỉ ngơi hai mươi phút chấm dứt và đại đa số người kéo thân thể mệt mỏi đứng lên, nhưng vì mục tiêu cuối cùng ánh mắt của bọn chúng lập lòe, nhưng hào quang hưng phấn vẫn không giảm, bước chân của mỗi người không ai lui lại, mỗi người đều hy vọng mình trở thành người may mắn cuối cùng. Tát Đán phất phất tay, một bên Lucifer lập tức phân phó tỷ thí bắt đầu, nhân số hiện giờ là một trăm hai mươi lăm cho nên tất cả mọi người bị phân thành hai mươi lăm tổ, mỗi một tổ đều có năm người, lần này không có tiến hành chiến đấu một người mà là tiến hành đoàn thể chiến. Mỗi một tổ năm người đều là tổ tạm thời, bọn họ phải đánh bại ít nhất là một tổ khác mới có thể tấn cấp vào vòng tiếp theo. Mà hai mươi lăm là con số lẻ sẽ trải qua rút thăm trong đó có một ít sẽ luân không. (Luân không là không cần chiến) Thời điểm này có một ít tổ đại luân không, dù sao chiến đấu cuối cùng không có mấy trận. Bốn người cùng phân vào chỗ của Tề Nhạc thì xuất hiện thần sắc tức giận và không cam lòng, trong mắt bọn chúng thì trong đội có hai cánh tương tương với vận mệnh thua cuộc. Thực lực kém nhau quá nhiều rất khó chống lại hai mươi bốn tổ kia. Nhưng mà có lẽ ông trời đã an bài một tổ này của bọn họ rút được luân không. - Trời ạ! Ma Thần vĩ đại, rốt cuộc ngài cũng chiếu cố tín đồ trung thành của mình. Quá tốt, chuyện này thật quá mỹ diệu. Một gã Hắc Tương tộc trung niên hưng phấn hò hét lên, trong tất cả mọi người thì tuổi của hắn xem ra là khá lớn. Trừ Tề Nhạc ra thì ba người khác tỏ vẻ mừng như điên, phải biết rằng bọn họ rút được luân không không đơn giản là không đấu một trận. Đồng thời trong khi các tổ khác dốc sức liều mạng tấn cấp thì thực lực sẽ giảm đi trong phạm vi lớn, đến lúc đó dĩ dật đãi lao (*dùng khỏe ứng mệt), bọn chúng có nhiều khả năng đi vào cuối cùng. Đương nhiên đây chỉ là chuyện có khả năng mà thôi. Tề Nhạc nhìn thấy tổ của mình luân không thì có chút kinh ngạc, nhìn qua mấy tên Hắc Tương tộc kia sắc mặt hưng phấn thì trong nội tâm thầm nghĩ, các ngươi cần như vậy sao? Ta càng hy vọng chiến đấu đấy! Chỉ có như vậy ta mới giết được thêm nhiều tên nữa. - Các huynh đệ, chúng ta thương lượng chiến thuật kế tiếp. Tên Hắc Tương tộc trung niên kia hiển nhiên có nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Bọn họ lúc này bị buộc trên cùng một thuyền nên mấy người khác vội vàng tụ tập lại, dù sao mười danh ngạch cuối cùng Tát Đán cũng sẽ lựa chọn ra một người, giờ này khắc này có khả năng được chọn lựa nên tín niệm hợp tác của những gia hỏa này tăng cao. Bốn người căn bản không thấy sự tồn tại của Tề Nhạc, bọn chúng ngồi cùng một chỗ nhưng nhiều một phần lực lượng thì nhiều hơn một phần thắng, trung niên nhân cuối cùng vẫn lười biếng kêu Tề Nhạc tới.