Tiểu hành tinh đã bay, các chiến sĩ trong vũ trụ còn có thể bảo trì trạng thái thanh tỉnh không có kiệt lực thì không một ai không bay về phía quang mang màu bạc đứt gãy. Người bay đầu tiên là hồng nhan tri kỷ của Tề Nhạc.
Nước mắt sẽ không xuất hiện, bởi vì các nàng không kịp khóc, một màn trước mắt đó ai cũng không nghĩ tới. Kỳ thật, Tề Nhạc hoàn toàn có thể dẫn theo toàn bộ quân đoàn Sinh Tiếu, dùng năng lượng của mọi người phụ trợ để hoàn thành Đấu Chuyển Tinh Di cuối cùng. Nhưng mà hắn không có làm như vậy. Vẫn là câu nói đó, hắn đã từng nói qua, nếu như trong quá trình chấp hành nhiệm vụ lần này trong quân đoàn Sinh Tiếu có người tử vong, như vậy hắn tuyệt đối là người thứ nhất.
Hắn bỏ qua phương pháp sử dụng năng lượng, vì bảo hộ an toàn mỗi người quân đoàn Sinh Tiếu mà hắn lựa chọn chiến đấu một mình. Tất nhiên đến cuối cùng trận này cùng tiểu hành tinh cũng chính là hai người Tề Nhạc cùng Vũ Mâu chiến đấu. Với tư cách là hạch tâm của cả kế hoạch, áp lực mà hai người thừa nhận không thể nghi ngờ là lớn nhất. Điều Vũ Mâu có thể làm là dùng hết sức để làm cho tốc độ tiểu hành tinh dừng lại, mà Tề Nhạc thì sau khi tiểu hành tinh đình chỉ phi hành sẽ chính thức làm cải biến quỹ tích quy hành của nó.
Hiện tại ai cũng sẽ không suy nghĩ Tề Nhạc thành công không có, đám người muốn làm, chỉ là tìm được tung tích hạ lạc của Sinh Tiếu Vương.
Quang mang màu vàng hấp dẫn người chú ý của mỗi một người, đám người thấy được Hiên Viên Kiếm. Đúng vậy, chính là Hiên Viên Kiếm. Lúc này Hiên Viên Kiếm vẫn đang lóe ra quang mang nhàn nhạt, chỉ có điều những kim quang này đang dần dần biến mất.
Đấu Chuyển Tinh Di tại thời khắc cuối cùng đứt gãy, đồng thời đứt gãy, còn có Hiên Viên Kiếm. Trên thế giới này, không có gì là tuyệt đối cả và Hiên Viên Kiếm cũng không ngoại lệ, nó cũng có thừa nhận cực hạn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước kia Hiên Viên Hồn hỏi thăm Tề Nhạc phải chăng muốn làm như vậy với vẻ quái dị. Cảm thụ được năng lượng ba động của Tề Nhạc ngay lúc đó, Hiên Viên Hồn kỳ thật đã biết, nếu như Tề Nhạc thật sự làm như vậy thì kết cục cuối cùng chỉ có một, đó chính là hủy diệt. Nhưng mà hắn vẫn lựa chọn ủng hộ Tề Nhạc, một người một kiếm, tại thời khắc cuối cùng, dùng thân thể của bọn hắn làm đại giá rốt cục hoàn thành một kiếm khó có thể làm phai mờ.
Hiên Viên Kiếm bị cắt thành hai đoạn trơn nhẵn, mỗi người nhìn nó, trong mắt đều toát ra một tia bi ai nồng đậm. Thân thể của Tề Nhạc biến mất không có ở bên cạnh Hiên Viên Kiếm. Mọi người đều biết, nếu như hắn còn ở đó thì sẽ không khả năng bỏ rơi đồng bạn tốt nhất của mình, cho dù là Hiên Viên Kiếm đã đứt gãy cũng tuyệt đối sẽ không.
Yên tĩnh. Trên không trung một lần nữa trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung ở hai đoạn Hiên Viên kiếm. Đại não cơ hồ đều rơi vào trạng thái trống rỗng, dù cho Giáo hoàng đã từng mong mỏi Tề Nhạc sẽ chết đi, lúc này trong lòng cũng không khỏi xuất hiện một cỗ bi ai nồng đậm. Không biết vì sao, đối với Tề Nhạc, trong lòng của hắn chỉ còn lại có tôn kính, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi tôn kính.
Hai tay của Như Nguyệt run run chậm rãi đi tới trước mặt Hiên Viên Kiếm. Lúc này Hiên Viên Kiếm không hề còn một chút kim quang, chỉ giống như một thanh thiết kiếm bị gãy, tuy nặng nhưng không có một tia linh khí. Hiên Viên Kiếm đã xong, Hiên Viên Kiếm bài danh thứ hai trong thập đại thần khí Phương Đông đã hỏng rồi.
Tề Nhạc đã đi đâu? Tề Nhạc có chết hay không? Vấn đề này có lẽ đã không cần phải nói nữa. Dù sao trong không gian vũ trụ này căn bản không có thân ảnh của hắn.
Tất cả mọi người lâm vào trầm mặc, mọi người không thốt lên nổi một lời. Giờ khắc này, đám người thậm chí không cách nào bi thương. Lấy Như Nguyệt dẫn đầu, đám hồng nhan tri kỷ của Tề Nhạc, khuôn mặt đều biến thành màu xám trắng. Quang mang trong mắt của các nàng cứng lại, mỗi người không thể làm động tác gì.
Phi thuyền hàng không vũ trụ không biết từ lúc nào trở lại bên cạnh mọi người, bụng khoang thuyền mở ra, các chiến sĩ trong vũ trụ ăn mặc quần áo phi hành gia cũng nghe được thanh âm kích động.
- Các dũng sĩ, tuy rằng tôi không biết mọi người đã làm như thế nào, nhưng mà mọi người đã trở thành anh hùng của nhân loại. Hiện tại, hoan nghênh anh hùng của chúng ta trở về.
Như Nguyệt có chút mờ mịt tự nhủ:
- Thành công sao? Tựa hồ thật sự thành công. Nhưng mà... còn anh ấy...
Đúng vậy, Tề Nhạc cuối cùng vẫn thành công, tiểu hành tinh tuy rằng không bị hủy diệt, nhưng mà quỹ đạo phi hành của nó đã chệch hướng. Từ tốc độ mà xét thì nó không đổi, chỉ là tính toán cho thấy tiểu hành tinh hiện tại sẽ cách Địa Cầu một khoảng an toàn. Hiện tại, nó căn bản sẽ không đi ngang qua địa cầu nữa, nhân loại thoát khỏi tràng nguy cơ cực lớn, mà Tề Nhạc cũng biến mất theo Đấu Chuyển Tinh Di.
Anh hùng nhân loại của chúng ta đã chết? Thật sự là Tề Nhạc đã chết sao? Không, đáp án dĩ nhiên là không thể.
Một khắc cuối cùng khi Tề Nhạc bắn ra tất cả năng lượng bản thân tích tụ thì xác thực hắn cho là mình phải chết rồi, bởi vì năng lượng trong cơ thể đồng thời bắn ra khiến mỗi một đường kinh mạch của thân thể hắn đứt gãy từng khúc và không cách nào thừa nhận năng lượng khổng lồ do nguy cơ mang tới. Năng lượng bành trướng bạo phát, thời điểm lực lượng cuối cùng biến mất thì đồng thời cũng một khắc đó thân thể hắn sẽ bạo liệt mà chết.
Lúc này Tề Nhạc không có suy nghĩ nhiều, hắn chỉ hi vọng, cái chết của mình có ý nghĩa một chút, nhưng thời gian không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều.
Thời điểm bộc phát cuối cùng, một khắc khi Hiên Viên Kiếm gãy đôi, đi não của Tề Nhạc lâm vào trống rỗng, bình tĩnh cùng đợi tử vong hàng lâm.
Nhưng mà tử vong không đến, lực hút khổng lồ bên trên tiểu hành tinh sinh ra trực tiếp hấp thân thể hắn, mà lúc này một cỗ năng lượng ôn hòa mà cường hoành lập tức bao trùm mỗi một bộ phận trên cơ thể Tề Nhạc làm hắn nhẹ nhàng xuyên qua tầng khí quyển của tiểu hành tinh. Năng lượng ba động khổng lồ tuy rằng không cách nào chữa trị kinh mạch cho Tề Nhạc, nhưng nó bảo trì trạng thái nguyên vẹn cho Tề Nhạc mà không bị phá hư. Năng lượng cuối cùng điên cuồng bộc phát đã bị lực lượng ôn hòa này xuất hiện cưỡng chế ngừng lại bảo vệ tính mạng của Tề Nhạc.
- Lần thứ hai, đây là chuyện thứ hai ta làm cho ngươi.
Thanh âm trầm thấp của Ngưu Ma Vương vang lên, trong âm thanh của hắn, tựa hồ còn bao hàm vài phần quái dị.
Tề Nhạc rất bình tĩnh, tuy rằng lúc này tất cả năng lượng trong cơ thể hắn cũng đã bởi vì Đấu Chuyển Tinh Di mà hao hết, nhưng tinh thần lực vẫn còn.
- Chuyện này coi như lần thứ hai sao? Ta có nhờ ngươi giúp đâu?
Cơ bắp trên mặt Tề Nhạc bỗng nhúc nhích, toát ra một tia mỉm cười thản nhiên.
Ngưu Ma Vương trầm giọng nói:
- Thật là như vậy sao? Vừa rồi nếu như không phải ta cuối cùng trợ giúp ngươi thì ngươi cũng chưa chắc có thể thành công cải biến phương vị tiểu hành tinh đi về phía trước, hơn nữa ta cứu được ngươi một mạng, chẳng lẽ còn không thể xem như thay ngươi làm một sự kiện? Yêu cầu của ngươi không khỏi quá mức đó.