Vòng bốn tiến hai bởi vì chỉ có 2 trận nên cũng không liên tục tiến hành mà chia làm hai buổi trong ngày. Trận đấu giữa Nhất Kiếm cùng Vận Khí Tiểu Vương Tử Shevchenko tiến hành trước vào buổi trưa. Tuy một trận này không có quá nhiều tính gay cấn, nhưng dù sao cũng là bán kết cho nên hấp dẫn không ít khán giả, có tới hơn sáu bảy vạn người vây quanh thí kiếm đài số một sôi nổi bàn tán chờ đợi. Mà tới tận lúc này Angela vẫn chưa về. Tôn Phi có chút lo lắng, cử Torres đi đế đô dò hỏi, chính hắn cũng không có tâm tình đi xem trận đấu của Nhất Kiếm của Shevchenko, lưu lại đại doanh chờ tin tức. Tôn Phi cũng không cho rằng Shevchenko có thể chiến thắng Nhất Kiếm, mà cả quyển sách đế quốc đệ nhất ngâm du thi nhân Materazzi biên soạn cũng không đánh giá cao với Shevchenko, cho nên với trận tranh tài này Tôn Phi cũng không có bao nhiêu hứng thú. Xa xa trong giáo trường trung tâm truyền tới từng tiếng kèn hiệu du dương, hào quang màu xanh lam bùng phát chung quanh thí kiếm đài số 1, kết giới Thủy Mạc Thiên Hoa xuất hiện ở giữa không trung, trong đám người truyền đến từng đợt tiếng hoan hô điên cuồng, báo hiệu trận đấu chính thức bắt đầu. Tôn Phi lúc này vẫn còn ở trong đại doanh Hương Ba hướng dẫn Inzaghi cùng 'tứ tiểu long' ám sát chi đạo. (Tứ tiểu long chỉ bốn đứa nhỏ mồ côi) Ở phía xa, Cech lúc này cũng đã tỉnh, một bên tự tập luyện khôi phục thực lực đỉnh, một bên chỉ đạo Hanh Cáp nhị tướng Drogba cùng Pearce mấy kỹ xảo lãnh binh dẫn đội. Lần này Cech hôn mê một đoạn thời gian khiến Tôn Phi ý thức được dưới trướng của mình tuy nhiều mãnh tướng không sợ chết, nhưng người có tài lãnh binh lại quá ít, Brooke đang trấn thủ Hương Ba Thành tính là một, Peter Cech là hai, mà khoái đao Robben mới quy phục gần đây biểu hiện cũng không tệ, xem như là hai rưỡi. Ngoại trừ 3 người này, những người còn lại đều hoặc là không hứng thứ với quân sự, hoặc là không hề có chuyên môn. Mấy ngày nay không có Cech trấn thủ, đại doanh Hương Ba rối loạn không ít, đêm trước thậm chí xuất hiện sai lầm lớn là nửa đêm suốt ba canh giờ không có binh lính thủ hộ canh gác, cho nên sau khi Cech thức tỉnh, Tôn Phi liền sai Hanh Cáp nhị tướng theo sát Cech để học một ít tri thức trụ cột về lãnh binh bày trận. Hai người tuy rằng vô cùng nhức đầu, nhưng quốc vương bệ hạ đã tự mình hạ lệnh, tự nhiên là cũng phải kiên trì học. - Ơ? Đã hơn mười phút mà trận đấu bên kia còn chưa kết thúc sao? Tôn Phi vô tình nhìn về phía giáo trường trung tâm đằng xa, lại vẫn là biển người tấp nập xen lẫn tiếng hoan hô cùng kêu than, chứng tỏ trận đấu không hề kết thúc nhanh như mọi người dự đoán. - Không ngờ Vận Khí Tiểu Vương Tử có thể chống cự hơn mười phút? Cũng không tệ. Tôn Phi không khỏi hơi hơi líu lưỡi. Lại mười phút nữa. - Sao? Trận đấu vẫn tiếp tục? Chuyện gì xảy ra? Tôn Phi kinh ngạc phát hiện khu thí kiếm đài đằng xa vẫn là đoàn người tấp nập, không ngừng ngày càng có thêm nhiều người chen lấn tụ tập tới. - Chẳng lẽ Nhất Kiếm lại không làm gì được Shevchenko? Tôn Phi lần này thật sự giật mình, hắn và đế quốc đệ nhất ngâm du thi nhân Materazzi lại có thể đều nhìn lầm? Nhắm mắt lại, chậm rãi phóng thích tinh thần lực của mình, Tôn Phi nhất thời phát hiện ở thí kiếm đài số 1 đằng xa có hai cỗ khí tức cường hãn cực kỳ kinh người đang đang dây dưa không ngớt, một cỗ sắc bén vô cùng giống như một chuôi kiếm khổng lồ tung hoành trong thiên địa, mà một cỗ khác lại là nặng nề như một dải núi cổ xưa trầm ổn đứng ngàn năm trên mặt đất, đồ sộ bất động. Khí tực của cự kiếm kia Tôn Phi rất quen thuộc, tự nhiên là Nhất Kiếm. Mà khí tức bất động nặng nề như núi kia thì thập phần xa lạ, cùng Nhất Kiếm dây dưa không ngớt, một chút cũng không rơi xuống hạ phong, Tôn Phi sắc mặt hơi đổi, cỗ khí tức này… Chẳng lẽ thuộc về Vận Khí Tiểu Vương Tử Shevchenko? Tôn Phi vẫy Robben, để cho hắn mang theo một khối Đế Duy Thủy Tinh đến hiện trường quan chiến, đem trận đấu ghi chép lại. Nếu Tôn Phi đoán không sai, trong trận này Nhất Kiếm đang là gặp khó khăn. Robben vừa ra khỏi đại doanh, xa xa một cỗ xe ngựa ma pháp do bốn con hỏa diễm tứ cấp ma thú Liệt Diễm thú cấp trắng tinh bốn vó lóe lên hỏa diễm kéo đi chạy như bay tới, trên xe ngựa có dấu hiệu song đầu cẩu phủ kiếm của Hương Ba Thành, chính là chiếc xe ngựa mà Tôn Phi mua tặng Angela ở Ôn Tuyền Quan. Xe ngựa chạy như bay, rất nhanh liền tiến vào đại doanh. Thấy một màn như vậy, ‘công chúa mắc nạn’ Victoria hoan hoan hỉ hỉ từ trướng thị nữ đằng xa chạy ra nghênh tiếp. Có Vương phi Angela điện hạ, nàng cũng không cần sợ ‘hắc diện thần’ Tôn Phi giáo huấn nữa rồi. Chỉ thấy trên xe ngựa, Xuân Mỵ, Hạ Thanh và Đông Thụy ba thị nữ cùng tóc vàng tiểu la lỵ Ji Ma vạch màn xe đi xuống trước, sau đó mới dìu Vương phi điện hạ vẻ mặt đỏ ửng xuống xe. - Chuyện gì đây? Tôn Phi nhíu mày, phát hiện Angela đang là say rượu. - Bệ hạ. Ba thị nữ làm lễ, Xuân Mỵ mặc một thân váy dài xanh nhạt nhanh chóng hồi đáp: - Bẩm báo bệ hạ, đêm qua trên yến hội Vương phi điện hạ uống hơi nhiều một chút, sáng sớm hôm nay lại đột xuất có các công tử quý tộc đế đô tới bái phỏng trưởng công chúa điện hạ, nên trưởng công chúa điện hạ cử hành yến hội tư nhân, Angela điện hạ… - Được rồi. Tôn Phi nhíu mày phất phất tay: - Mấy người các ngươi cũng đã bận rộn hầu hạ một đêm, về nghỉ ngơi trước đi. Ji Ma, ngươi cũng mau đi nghỉ ngơi đi, quầng mắt đen sắp thành gấu trúc đến nơi rồi kìa. Tuy rằng không biết gấu trúc là cái gì, nhưng tiểu la lỵ đích thực là mệt mỏi, lè lè cái lưỡi hồng rồi xoay người theo ba thị nữ kia đi nghỉ ngơi. Tôn Phi đưa tay ôm Angela đang mê ngủ vào trong ngực rồi đưa nàng về trướng bồng vương phi cạnh quốc vương đại trướng, nhẹ nhàng đặt nàng trên chiếc giường mềm mại, đắp chăn, lại dùng khăn lông ướt lau lau hai má cùng khóe miệng cho nàng. Nhẹ nhàng lắc đầu, Angela cũng không phải người thích rượu, bình thường cũng rất ít uống rượu, xem bộ dạng bây giờ, chỉ sợ là uống không ít, mơ mơ màng màng khiến Tôn Phi nhìn mà từng đợt đau lòng, thật không biết nàng vì sao phải uống nhiều rượu như vậy, may là còn chưa tới mức run rẩy nôn mửa. Tôn Phi điều chỉnh lại nhiệt độ qua ma pháp trận trên đỉnh trướng, rồi lần nữa đắp lại chăn cho Angela. Nhìn bộ dạng ngây thơ say ngủ của nàng, Tôn Phi không nhịn được mỉm cười, trên mặt tràn đầy yêu thương cùng sủng nịch. Tôn Phi nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, nhịn không được đưa tay vuốt mái tóc dài của vương phi tương lai, đột nhiên nhìn thấy trên đầu giường có đặt một chiếc hộp ma pháp màu đỏ vàng. Tôn Phi nao nao, đưa tay mở hộp ra nhìn, bên trong chính là ba hoá thạch hình trứng. Đây là Tôn Phi trong một đêm tuyết rơi lang thang quanh doanh khu 20 dặm mua được trong tay một lão giả bị cho là lừa đảo. Lúc ấy lão giả này nói những món này tới từ Thần Ma di chỉ gì đó, Tôn Phi dùng đại giới mua mấy thứ, trong đó có mấy cái hóa thạch hình trứng này, coi như làm lễ vật nhỏ tặng cho Angela, không thể tưởng được Angela lại coi chúng như bảo bối mà cất giữ. Hóa thạch cầm trong tay tỏa ra từng đột ấm áp, đây là nhờ chiếc hộp ma pháp hỏa thuộc tính. Tôn Phi khẽ cười, nhớ lại lúc trước từng vô ý nói ba quả trứng này có thể là trứng ma thú nào đó, nếu cơ duyên xảo hợp nói không chừng có thể nở ra một hai loài cường hãn, hẳn là Angela ghi tạc trong lòng, sau đó thiết kế cái hộp này thử ấp trứng. Đem hoá thạch thả lại hộp rồi cất vào chỗ cũ, Tôn Phi đang muốn lặng lẽ rời đi, Angela đang ngủ say lại đột nhiên vươn tay, mơ mơ màng màng bắt được tay Tôn Phi, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ: - Alexander, hic… Đừng đi mà, ta không muốn uống rượu, nhưng là… Ôm ta đi! Tôn Phi lắc đầu, để nguyên y phục nằm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm cô gái vẫn đang trong cơn say ngủ. Ôm trong lòng ôn hương nhuyễn ngọc, ngửi mùi thơm nhàn nhạt tự nhiên, nhưng trong lòng hắn lại không có chút tà niệm nào, chỉ cảm thấy vô cùng an ổn thoải mái, các loại tạp niệm vẫn như biến mất sạch, chỉ còn cảm giác bình yên chưa từng có. (Nếu là anh…. ) . . . Hai canh giờ sau. Tôn Phi mơ mơ màng màng tỉnh lại, theo bản năng đưa tay kéo, lại thấy nhẹ bẫng, cả kinh vội bừng tỉnh quay đầu nhìn, đã không thấy người ngọc bên cạnh đâu nữa. - Alexander, chàng tỉnh rồi à? Tôn Phi đang nghi hoặc thì Angela cười duyên từ ngoài tiến vào, trong tay bưng một chén cháo thơm nồng tươi cười nhìn hắn. - Ta ngủ bao lâu rồi? Tôn Phi húp xong bát cháo, liếm liếm môi, hỏi. - Đã hơn hai tiếng rồi, chỉ còn nửa giờ nữa là chàng phải tham gia trận đấu. Angela cười khanh khách nói. Lâu như vậy sao? Tôn Phi lắc đầu, trong khoảng thời gian này hắn ban ngày tham gia trận đấu, buổi tối tiến vào thế giới Diablo sát quái luyện cấp, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi không đến 3 4 giờ, thế mà vừa rồi trong trạng thái bình yên thả lỏng lại nghỉ ngơi đến hai giờ, lúc này chỉ cảm thấy tinh thần dồi dào, cả người thoải mái cực kỳ. Mỗi một lần cùng Angela cùng một chỗ, Tôn Phi đều có thể quên hết cả ưu phiền trên thế giới này mà hưởng thụ sự tĩnh lặng, loại cảm giác này bất cứ người nào cũng không thể cho hắn, có lẽ thật sự như là Tôn Phi suy đoán, cô gái xinh đẹp trước mắt này, thật là thượng thiên tặng lễ cho mình. Đang muốn hỏi Angela vì sao uống đến say khướt, bên ngoài thiếp thân thị vệ quan Torres đột nhiên lớn tiếng bẩm báo, Robben đi xem trận tranh tài giữa Nhất Kiếm và Shevchenko đã trở lại. - Cái gì? Nhất Kiếm lại… Bại? Nghe xong Robben bẩm báo, Tôn Phi kinh hãi… - Đúng thế, bệ hạ, Nhất Kiếm bị Shevchenko đánh bại, dưới sự theo dõi của hơn bảy vạn người, Shevchenko khiến Nhất Kiếm dùng hết sạch đấu khí, cuối cùng phải hôn mê ngã xuống… Robben cặn kẽ kể lại chuyện xảy ra trên thí kiếm đài, nói đến cuối, vị cao thủ khoái đao này tuy rằng mắt thấy tất cả nhưng cũng không kìm được hiện thần sắc khó có thể tin, diễn cảm quỷ dị. Tôn Phi tiếp nhận Đế Duy Thủy Tinh trong tay Robben, khẽ rót một tia ma lực vào, chỉ thấy từ trên Đế Duy Thủy Tinh phóng ra một luồng sáng ngũ sắc hình ngôi sao năm cánh thẳng tới vách trướng bồng, nhất thời giống như là chiếu phim, quá trình Nhất Kiếm cùng Vận Khí Tiểu Vương Tử Shevchenko giao thủ dần dần hiện lên.