Sau một hồi toàn lực ứng phó trận đại chiến, Tôn Phi toàn thân vô lực, cả đầu ngón tay cũng không muốn cử động, thương thế cả bên trong và bên ngoài khiến cơ thể tê dại đau xót, mỗi lần nhúc nhích như bị kim đâm, cả người đầy mồ hôi lạnh. Ngồi nghỉ ngơi một lúc, gió đêm rét lạnh thổi tới làm Tôn Phi dần dần thanh tỉnh. Hắn cố sức giãy dụa lấy từ trong không gian ra một lọ “sinh mệnh khôi phục dược tề” uống cạn, những vết thương nhỏ chằng chịt bên ngoài dần dần biến mất, cảm giác có đỡ hơn một chút. Theo thực lực Tôn Phi ngày càng cao, “sinh mệnh khôi phục dược thủy” cũng dần không còn công hiệu như trước. Bất quá điều này đã sớm được Tôn Phi nghĩ tới. Đao lý rất đơn giản, lúc còn cấp 10 người man rợ chỉ có 100 điểm giá trị sinh mệnh, còn hiện nay là 46 nó đã tăng lên quá 600, đồng dạng một lọ “sinh mệnh khôi phục dược tề” lúc nào cũng chỉ tăng 50 điểm sinh mệnh nên tác dụng đối với Tôn Phi giảm xuống. Uống hết một lọ “sinh mệnh trị liệu dược thủy”, thân thể Tôn Phi khá hơn một chút, cảm giác thoát lực mệt mỏi cũng giảm dần. Thời gian nghỉ ngơi, Tôn Phi không khỏi hồi tưởng lại trước lúc phát sinh trận chiến. Vị cường giả thần bí kia có lực lượng kinh hãi thế tục, hơn nữa nắm giữ rất nhiều loại đấu kỹ không thể tưởng tượng, “kiếm chi chiêu”, “đao chi chiêu”, “chưởng chi chiêu”, “tiễn chi chiêu”... Từng đó chiêu thức kinh khủng bị hắn tùy ý nhặt ra, bộc phát lực lượng không thể tưởng tượng. Tôn Phi trước mắt có lực lượng người man rợ đã đạt cấp 46 tương đương thất tinh sơ giai, nhưng vẫn bị áp chế, cơ hồ không có năng lực hoàn thủ, quả thực là giống như người trưởng thành và tiểu hài tử đánh nhau. Nhưng điều khiến Tôn Phi đắn đo nghĩ ngợi mãi lại không phải là vị cường giả thần bí cường hãn này. Bởi vì trong khoảnh khắc đó, quốc vương bệ hạ luôn có cảm giác mình hình như đã bỏ qua điểm trọng yếu nhất. Hắn nhíu chặt mày cố gắng nhớ lại, cố gắng bắt lấy một tia ánh sáng, suốt 30 phút hắn cứ đứng tại chỗ, làm cho đầu đau như búa bổ… Đây là do suy nghĩ kịch liệt gây ra. Một trận giá lạnh thổi qua, ngay lúc Tôn Phi thở dài muốn buông tha, trong đại não như có một tiếng ầm vang, tựa hồ tất cả trong nháy mắt hóa thành tro bụi tiêu tán, đại não một mảnh thanh minh. Oanh! Tôn Phi giãn chân mày, chợt đánh một quyền. Một lưu ly quyền ấn khổng lồ lăng không bay ra chừng mười thước, đột nhiên bị kiềm hãm, nháy mắt ảm đạm rồi rút nhỏ lại, nhưng cũng chỉ biến hóa trong nháy mắt, sau đó thế không thay đổi, đánh vào quyền ý tinh thần lac ấn loạn lưu của hai cường giả phía xa xa, trong không gian thoáng lóe lên thanh hồng nhị sắc quang diễm, từng luồng đấu khí giống như vô số cường giả vung quyền, vô cùng kinh khủng. Tôn Phi nhíu mày. Một quyền này cũng không đạt tới yêu cầu của hắn. Hắn đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ, trong đại não nhớ lại khí thế và trạng thái của cường giả thần bí kia khi thi triển chiêu thức, cái thần thái tùy tâm sở dục hạ bút thành văn phiêu dật, loại lực khống chế khó tin nổi kia… Rầm rầm rầm rầm! Một bên suy tư, một bên đánh ra từng quyền, Tôn Phi đang không ngừng trải nghiệm một loại trạng thái trước kia chưa từng đạt tới. Mãi cho đến lúc trời sắp sáng, Tôn Phi mới có được điều mình muốn. Hắn chuyển sang hình thức thích khách, lợi dung khả năng độc đáo của mình ra khỏi chiến trường. Tinh thần lực một lần nữa bi tiêu hao bảy tám phần, Tôn Phi tại chỗ tu luyện theo phương pháp trên sách kỹ năng màu tím, khôi phục một lúc, tinh thần lực lại tăng lên, lúc này mới thỏa mãn gật đầu, hóa thành một luồng khói nhẹ, xẹt qua Moro sơn mạch, hướng về doanh khu hai mươi dặm. ... Ngày mới bắt đầu, mặt trời từ từ mọc lên ở phương Đông. Doanh khu hai mươi dặm vốn nghiêm cấm đi lại vào ban đêm, sau khi mấy lần điều tra xét hỏi, cuối cùng cũng chậm rãi khôi phục vẻ phồn hoa ban đầu. Giải đấu đế quốc diễn võ tác chiến ngày mốt bắt đầu, ngoại trừ sáu nước tư thông thích khách đế quốc Spark mà bị diệt sạch, hơn 240 nước phụ thuộc khác cũng đã chuẩn bị đến bước cuối cùng, các cao thủ của những quốc gia này đều đang ngưng thần điều chỉnh trạng thái, mà trong năm mươi tòa thí kiếm đài cũng có không ít cao thủ thực lực không tầm thường ước hẹn luận bàn, thông qua phương pháp này để trước khi bước vào vòng đấu chính thức mà đột phá thực lực thêm một tầng. Quân viễn chinh Hương Ba cũng không ngoại lệ. Lịch tập luyện của thánh đấu sĩ cùng thành quản toàn bộ do Peter Cech phụ trách. Cech chẳng những thực lực tiến bộ nhanh chóng, hơn nữa còn là xuất thân quý tộc, phương diện cầm binh hơn nhiều so với “Hanh Cáp Nhị Tướng” cùng với giám ngục quan Oleguer quật khởi từ dân nghèo thì cường hãn hơn nhiều, tuyệt đối là một nhân tài ở phương diện này. Torres là thiếp thân thị vệ quan của Tôn Phi, khát khao với tăng lên thực lực của chính mình, đồng dạng hứng thú đó là Frank Lampard, cho nên hai người chỉ một lòng tu luyện nghiên cứu luận bàn với nhau, thực lực nhanh chóng tăng lên. Tôn Phi từ Moro sơn mạch trở về, cùng Angela, Ji Ma ai người ăn điểm tâm, trò truyện một lúc rồi tiếp tục ở đại trướng quốc vương bế quan, không ngừng lĩnh ngộ đột phá. Đến giữa trưa, ăn nhẹ một chút, hắn lại tiếp tục đi vào thế giới Diablo. Nữ tu sĩ Ankara cùng với đại gia bủn xỉn Cain si mê với cái thạch thất thần bí, lâm vào trạng thái điên cuồng nghiên cứu, với Tôn Phi chẳng thèm để ý tới. Quốc vương bệ hạ đành phải cùng mỹ nữ Elena bước lên hành trình, thông qua cửa truyền tống tại “Rouge Doanh Địa” đi tới màn ba “Kurast hải cảng”, dùng nhân vật người man rợ bắt đầu nhiệm vụ thứ ba. Nhiệm vụ thứ ba trong bản đồ “Kurast hải cảng” là một cảng thành thị, thuộc lãnh thổ của một quốc gia có rừng rậm và đại dương bao quanh. Phần lớn nội thành đều dùng vật liệu gỗ dựng trên mặt nước, trong thành chia làm các khu lớn nhỏ riêng biệt, trừ bỏ các thứ cố định là hòm giữ đồ cùng truyền tống trận ở ngoài, cũng có hơn chục NPC thân phận khác nhau và nhiệm vụ khác nhau. Cũng giống với bản đồ màn hai “Lut Gholein”, NPC nơi này không có trí tuệ của mình, khô khan như máy móc, không thể độc lập tư duy, chỉ có vài câu đối thoại đã được lập trình sẵn, y hệt như trò Diablo trong kiếp trước của Tôn Phi. Nói cách khác, trước mắt khi qua ba bản đồ , chỉ có “Rogue Doanh Địa” là NPC có trí tuệ của mình, có thể cùng Tôn Phi đối thoại như người sống, còn hai bản đồ “Lut Gholein” cùng “Kurast hải cảng” thì hoàn toàn giống trò chơi kiếp trước. Chỉ có chút khác biệt ở bản đồ này, đó là “Kurast hải cảng” có địa vực lớn hơn rất nhiều so với “Rogue Doanh Địa” cùng “Lut Gholein”, còn rất nhiều thứ thần bí, ác ma quái vật cấp cao, thực lực mạnh mẽ, đối với cấp 46 của Tôn Phi mà nói, cũng cần phải cẩn thận ứng phó. Nhưng cũng phải nói ở khía cạnh này đó thì đây cũng là một mặt tốt của thế giới Diablo. Theo thực lực Tôn Phi nhanh chóng tăng trưởng, thực lực đám ác ma cũng vì thế mà tăng theo, đối với Ton Phi, hoàn cảnh cùng quái vật mới thế này tràn ngập nguy hiểm, nhất định phải bảo trì tính cảnh giác để ứng phó, cứ như vậy có thể làm kinh nghiệm thực chiến của Tôn Phi tăng lên cùng lúc với thực lực. Hắn đã hiểu được thời khắc cận kề bên nguy hiểm chính là lúc rèn luyện tốt nhất cho một gã chiễn sĩ. Dùng hết 4 giờ 30 phút của ngày hôm đó, nhưng Tôn Phi vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ thứ ba, phần lớn thời gian dùng để giết quái và chạy trốn, bất quá Tôn Phi cũng đã thăng liền ba cấp, mang người man rợ thăng đến cấp 49. Đương nhiên, ngoại trừ tăng cấp, Tôn Phi còn tiêu tốn cho NPC thương nhân ở đây hết gần hai mươi vạn tiền vàng, một lần nữa mua một thân trang bị ma pháp cường hãn, Nguyên Soái Giáp phòng ngự 200, Nanh Sói Đầu Khôi phòng ngự 100, còn có quyền sáo và trọng ngoa thuộc tính không tệ. Điều đáng tiếc duy nhất là, tất cả trang bị này đều là trang bị màu lam cấp 5, so sánh với trang bị cấp 6 mà Tôn Phi xuất ra lúc trước tuy thuộc tính cùng phòng ngự không kém bao nhiêu, nhưng cấp bậc hơi thấp, tạo hình cùng độ thoải mái có chênh lệch không nhỏ, làm cho Tôn Phi có chút khó chịu. Nhưng cũng không có cách nào, trang bị cấp 6 màu cam rất khó mua được từ thương nhân, bình thường đều rớt ra từ quái, hơn nữa tỉ lệ không cao, tính chất ngẫu nhiên rất lớn, không nhất định là trang bị mà Tôn Phi cần. Chẳng qua hiện nay có sách “Ma Vương trí tuệ” nên chuyện này cũng không đáng lo. Bởi vì trong sách ghi lại kỹ thuật rèn cùng kỹ thuật thêm ma pháp vào trang bị có thể nói là thần kỹ. Nếu Cain đại gia cùng nữ tu sĩ Ankara có thể đem phiên dịch đầy đủ, dùng kiến thức này dẫn đường, tin tưởng nữ thợ rèn Fara dùng một ít thời gian học tập, nhất định có thể chế tạo ra trang bị ma pháp cấp 6 mà Tôn Phi cần, thậm chí là trang bị cấp 7, cấp 8 truyền kỳ cũng không phải là mơ mộng hão huyền. Trở về hiện thực lúc này cũng chạng vạng tối. Đúng lúc này, trong doanh địa một trước một sau kéo đến hai khách nhân thân phận tôn quý.