Bởi vì trên thân khô lâu không ngừng tản ra một cỗ khí tức mênh mông cường đại, loại khí tức này trầm trọng như núi, mãnh liệt như đại dương, lại vô tận giống như tinh không, man mác cái tang thương của năm tháng lịch sử, nó thực chất, nặng nề áp tới, đem cước bộ của cấp 40 người man rợ Tôn Phi trở nên vô cùng trầm trọng, thân ở trong đó, giống như có cả tòa thái sơn đè trên lưng, mỗi bước đi đều cực kỳ khó nhọc, cơ bắp xương cốt toàn thân phát ra những tiếng vang ba ba nhỏ... Khô lâu mầu vàng khi còn sống nhất định tồn tại như một vị thần chí cao vô thượng, thực lực phi thường thâm bất khả trác (sâu không lường được), cho dù đã chết ngàn vạn năm, nhưng một thân xương cốt vẫn còn nguyên vẹn, cỗ hơi thở còn sót lại mong manh chỉ bằng vạn trước kia, nhưng vẫn cường đại đủ khiến không ai có thể tưởng tượng nổi. Trước mặt cỗ hài cốt này, cho dù siêu cấp cường giả thần bí ngày đó truy sát mình cũng chỉ nhỏ yếu giống như chó vườn, ngói vụn mà thôi... Tôn Phi càng quan sát càng kinh hãi. -Đến tận cùng thì đây là cường giả cấp bậc gì, sau khi chết còn có thể lưu lại dị trạng khủng bố như vậy? Một Tinh cấp võ sĩ sau khi chết xương cốt mười năm mới mục, nguyệt cấp cường giả khoảng một trăm năm, nhật cấp tôn giả năm trăm năm, bộ xương cốt kim sắc mang khí tức tang thương này, ít nhất cũng đã ở đây ngoài ngàn năm, vậy vị khủng bố cường giả này khi còn sống đã xa xa vượt qua nhật cấp tôn giả? Còn một điểm nữa, khung xương chỉ cao tầm một mét ba,như một thiếu niên nhân loại, nhưng độ dày xương rõ ràng chứng tỏ người đó đã hoàn toàn trưởng thành, chẳng lữ vị cường giả này khi còn sống là một người lùn. Mê man a! Sự tồn tại bộ xương hoàng kim này quả thực là một mê man không tưởng tưởng nổi. Ánh mắt Tôn Phi rơi vào một thanh chiến phủ hai lưỡi nằm trong tay hoàng kim hài cốt. Chiến phủ này không biết dùng tài liệu gì chế tạo thành, không ngừng phát ra ánh sáng kim sắc, cán phủ ước chừng dài nửa thước, hai bên lưỡi cong cong hoàn mỹ, trên mặt khắc lên những đường vân, đồ án kỳ dị, giống như những hoa văn trên những ma pháp trận cổ xưa, các đồ án này vô cùng khăng khít, tương liên, như vân tay mà từng vòng, từng vòng lan lên trên, cho đến tận đỉnh phủ. Thân phủ chiếm hai phần ba cả chiến phủ, cán dài thẳng tắp, lưỡi sắc mỏng một đường, phần lưng lại trầm trọng như núi, chứa sáu rãnh máu rộng chừng một ngón tay út, hai đầu phủ khác hình thần điểu mở rộng hai cánh, vẽ ra hai đường cong đẹp đẽ, hai đường cong này hợp lại một chỗ, tạo thành hai lưỡi chiến phủ sát thương kinh người. Bất luận nhìn từ góc độ nào, chiến phủ đều có thể nói là một tác phẩm nghệ thuật mỹ lệ, xinh đẹp khiến kẻ khác phải ngạt thở. Cuối cùng ánh mắt hắn tập chung tại hình lục giác nhỏ nhỏ bị lõm xuống trên thân phủ. Trực giác nói cho Tôn Phi, điểm chìm xuống trên bề mặt phủ kia hẳn là được khảm nạm cái gì đó, nhưng thứ đó hẳn đã bị thất lạc, nên trước mắt, hình thái hiện tại của chiến phủ hẳn chưa phải là hình thái hoàn mỹ nhất. Đáng tiếc hắn không thể lấy được cây chiến phủ này. Bởi vì bộ xương hoàng kim vẫn không ngừng tản ra khí tức kinh người bài xích đẩy hắn ra xa xa,Tôn Phi thử một phen phát hiện cho dù tình huống hắn toàn lực liều mạng cũng chỉ có thể tới gần cách hoàng kim hai cốt mười mét, tiếp tục xông vào bên trong, toàn thân giống như bị đao cắt rìu chém, với lực lượng người man rợ, lại từng trải qua cải tạo thân thể của song khí Kỳ hàn thâm uyên cùng Địa tâm chi diễm trong hang đá dưới lòng đất Mê thành, thân thể có thể so với thiết thạch, nhưng dưới áp bức của khí tức này quả thực sắp đau đớn đến nổ tung, vô cùng nguy hiểm. Cuối cùng Tôn Phi đành phải buông tha ý định muốn tiến gần thêm, đem chú ý bắt đầu lướt qua những thứ xung quanh, cẩn thận quan sát không gian sau truyền tống môn. Đây là một cái hang ngầm dưới mặt đất, không gian không lớn, chỉ rộng khoảng hai ba trăm thước vuông, tường hai bên từ trên xuống dưới đều làm từ một loại đá vàng nhạt kỳ lạ, mặt bóng loáng, thỉnh thoảng ánh lên từng đạo quằng sáng bạc, lưu chuyển dựa theo một lộ tuyến thần bí, lúc ẩn lúc hiện, điều làm cho Tôn Phi cảm thấy ngoài ý muốn chính là, những luồng sáng bạc kia thoáng hiện lài hoàn toàn không có khí tức kinh nhân, mà lại tỏa ra khí tức phi thường yên tĩnh, nhu hòa dễ chịu. Không gian ngoại trừ cánh cổng truyền tống sau lưng Tôn Phi, vách tường đá tứ phía không hề phát hiện bất kì lồi lõm, chi tiết nào, hoàn toàn bị phong bế khép kín. Phía sau lưng Hoàng Kim khô lâu, không ngừng thoáng hiện lên những đoàn ánh sáng bạc nhàn nhạt, nó tương tự với ánh sáng phát ra trên từ bốn vách tường, Tôn Phi cẩn thận từng chút một vượt qua khí tức hoàng kim kinh khủng bao phủ xung quanh, men theo tường đá vàng đi vòng qua, hắn đã thấy được đồ vật tản ra ngân sắc quang mang đó. Một quyển sách. Một quyển sách lơ lửng giữa không trung. Điều lạ kỳ hơn là trên đó bàn tay gầy đét, đỏ như máu tươi trôi nổi theo quyển sách đó, chậm rãi giở từng trang giấy cũ kỹ. Mỗi trang giấy đã ngả vàng nguyên bản vốn không thể nhìn rõ những chữ viết bên trên, thì cứ mỗi lần được lặt, lại lóe lên không biết bao nhiêu hàng chữ chỏ bạc sáng lấp lánh, giống như Vô tự thiên thư, phi thường thần kỳ. Tôn Phi thật cẩn thận quan sát. Hắn phát hiện những chữ viết trên đó đều là những văn tự cổ của Azeroth đại lục, chữ viết của thời địa Thần ma Thánh chiến trong truyền thuyết, loại văn tự này rất khó đọc, khó hiểu, ngữ pháp cùng hình dáng ký tự có khác biệt rất lớn với chữ viết đang sử dụng hiện tại, tuy vậy nó vẫn chưa bị thất truyền, bởi vì một vì nguyên nhân Tôn Phi ở bên trong tàng thư thất của Hương Ba thành đã từng nghiên cứu một ít sách cổ về phương diện này, tuy rằng không thể nói là biết, nhưng cũng ít nhiều đủ để xem được nội dung trên quyển sách kia. -Phần đầu của quyển sách đại khái đều là các phương diện tri thức về cơ quan, cạn bẫy, kiến trúc, cùng thu thập, rèn, luyện kim... Tôn Phi ngẩn người, chỉ cảm thấy nội dung trên đó mênh mông như biển khói, vô cùng vô tận, quả thực giống như một bộ đại bách khoa toàn thư. Từng trang, từng tờ lật ra,mỗi trang không ít văn tự cùng hình vẽ minh họa về rất nhiều loại phương diện vũ khí, kiến trúc, cơ quan, cạn bẫy, phân tích trận đồ,... đều theo những ký tự, đường nét sáng bạc lấp lánh mơ hồ hiện ra... Bàn tay trong hư không đã lật đến nhưng trang cuối cùng, kết thúc những dòng học thuật tri thức chằng chịt văn tự nhỏ, trên quyển sách xuất hiện một trang với những chữ viết tương đối lớn, bất đồng ở chỗ những văn tự này không phải chậm rãi lóe lên theo ngân quang, mà trực tiếp được viết lên bằng một loại mực kỳ lạ ánh lên những tia kim sắc. “Ta Ma Vương bệ ha... gửi tặng... Ma vương chí tuệ, Ma vương trừng phạt, Ma vương chi kiếm, Ma vương ký ức, Ma vương tưởng niệm, Ma vương toán trù,... hèn hạ Thần, chiến bại, bỏ chạy, thời gian của ta sắp hết... bọn chúng lại đến... chết trận.. thủ hộ... Chúng ta chết không nhắm mắt... Ma thần vinh quang... kế thừa..." Tổng công ba bốn trăm chữ cái, Tôn Phi đọc vô cùng cật lực, đoạn văn tự này viết đứt quãng, ngữ pháp không nguyên vẹn, công thêm Tôn Phi phi thường gà mơ với chữ viết cổ, chỉ có thể nhận ra được vài tin tức này. Lật hết tờ cuối cùng, quyển sách lần nữa trở về tờ thứ nhất. Tôn Phi chứng kiến trên đó dòng chữ lớn: “Ma vương trí tuệ” Nguyên lại quyển sách này tên là Ma vương chí tuệ. Tôn Phi chứng kiến mấy dòng chữ này, trong đầu linh quang chợt lóe, trong phút chốc ý thức được, trang cuối của quyển sách viết “gửi tặng” có ý nghĩa gì rồi, cái gọi là Ma vương trí tuệ, Ma vương trừng phạt,... nguyên lại là bảo vật được một vị được xưng là Ma vương lưu lại, chỉ cần nhìn vô tận phong phú các loại tri thức bên trong Ma vương trí tuệ này cũng đã có thể biết, vị “Ma vương” tuyệt đối có thể xem là một nhân vật kinh thiên địa, quỷ thần đều phải khiếp sợ, tuy không biết rằng hắn tu vi võ đạo như như thế nào, nhưng chỉ bằng những học thức này cũng có thể coi như là đương thời đỉnh cấp hiền giả. -Nhưng không biết ngoại trừ quyển sách Ma vương trí tuệ ởđây ra, Ma vương trừng phạt, Ma ương chi kiếm, Mav ương ký ức, cùng Ma vương tưởng niệm,... gì gì đó, rốt cuộc ở nơi nào? Phải chăng cũng là nghịch thiên bảo vật? Tôn Phi phát giác chính mình tựa hồ trong lúc vô tình, đã phát hiện ra một bảo tàng kinh thiên động địa. Chỉ một quyển sách đang treo lơ lửng trong hư không kia, giá trị của nó đã siêu việt hơn xa những thứ binh khí, áo giáp chất thành núi Tôn Phi thấy được trên đại sảnh. Hắn thân ở thế giới Diablo có bẩy đại chức nghiệp, kỹ năng, kiến thức,... Lâu nay đi theo Nữ tu sĩ Ankana cùng Đại gia bủn xỉn Cain học tập rất nhiều tri thức thế giới, lại có một trong tam đại thần kỹ Học tập, ánh mắt tự nhiên không giống người bình thường, gặp được Ma vương trí tuệ, trong nháy mắt liền ý thức được mình đã gặp được một cái tuyệt thế bảo tàng, nếu có thể đem tri thức bên trong đó thực sự sản xuất, Hương Ba thành sẽ đạt được vũ lực cùng văn minh tối cao, đủ để so sánh với chín đại đế quốc cao cao tại thượng của Azeroth đại lục. ---- -Đây là thực lực của Hương Ba thành sao? Trên đài cao lâu xa xa,Quân thần trẻ tuổi Arshavin khó cóthể che dấu sự kinh hãi trong lòng mình. Sức mạnh của Hương Ba thành đã vượt xa dự tính của hắn. Chỉ mới hai mươi phút đồng hồ trước, hắn đã chứng kiến rõ ràng đã bị đơn phương đồ sát như thế nào, những dãy phố hẹp dài, kiến trúc, thiết kế địa thế đặc biệt tứ phía Đông tây nam bắc mà trước kia Huyết Đạo dong binh đoàn vẫn lấy làm tự hào, nó đã từng được xem là pháo đài kiên cố của Huyết Đạo tổng bộ, từng nhiều lần hữu kinh vô hiểm trợ giúp nhiều nguy cơ diệt đoàn trong những trận chiến với những dong binh đoàn khác của đế đô, nhưng lúc này, những kiến trúc, địa thế đó lại trở thành bẫy rập tử vong với những bại binh Huyết Đạo. Tứ phía thông đạo đều có khủng bố cao thủ của Hương Ba quân trấn thủ.