Bị Nhạc Vũ xem như tấm thuẫn thịt đem chắn phía trước, sắc mặt Hư Nhược Nguyệt trướng thành tím xanh, mắng ầm ĩ: Nhạc Vũ, ngươi là tên khốn kiếp! Không biết thẹn! Để cho nữ nhân ngăn chặn tai họa cho ngươi, còn là nam nhân gì? Uổng cho ta lúc đầu còn tưởng rằng con người ngươi cũng không tệ… Nhạc Vũ cười hắc hắc, không hề dùng pháp lực ngăn cản, chỉ lạnh lùng nói: Ít nói nhảm đi! Nơi này không đem ngươi ngăn phía trước, chẳng lẽ còn có biện pháp gì khác hay sao? Ngươi gấp như vậy, chẳng lẽ muốn cùng ôm nhau chết chung à? Trong lòng hắn cũng đang âm thầm kỳ quái, câu nói của Hư Nhược Nguyệt không hiểu là có ý gì, không phải đã phát điên, còn nghĩ rằng hắn là người tốt? Từ lúc nào Nhạc Vũ hắn lại trở thành người tốt đây? Nhưng chỉ trong nháy mắt hắn lại phân ra một chút tâm thần, bắt đầu tế ra Thư Hùng Băng Diễm Kiếm cùng Vô Hình Hàn Phách Kiếm, ngăn cản Hàn Anh Tinh Sa đánh tới. Hư Nhược Nguyệt nhất thời trầm mặc, trong lòng biết nếu Nhạc Vũ bị phân thần, bị mình quấy nhiễu tâm thần hắn, người chết đầu tiên sẽ chính là nàng! Cử chỉ đem nàng làm tấm thuẫn thịt người tuy làm người ta tức giận, nhưng thật ra cũng chỉ có làm như thế mới có thể giảm bớt được hung hiểm. Bên phía Chiến Tuyết, lúc này trong mắt nàng mang theo tia tức giận, dùng thanh kiếm chắn phía sau lưng Hư Nhược Nguyệt, sau đó ở ngay trước người nàng tạo thành một tầng Điên Đảo Âm Dương Lưu Ly Bích. Tuy hành động này nhìn qua giống như đang bảo vệ Hư Nhược Nguyệt, nhưng lại làm cho nàng có cảm giác giống như toàn thân bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm, vô cùng đau đớn, nhưng nàng chỉ có thể nhẫn nhịn không dám lên tiếng. Cũng may Chiến Tuyết cũng không phải loại nữ nhân tâm địa ác độc, chỉ thoáng giáo huấn nàng một chút thì thu hồi pháp lực. Lại tiếp tục tăng thêm một tầng cương sát trước mặt Hư Nhược Nguyệt. Sau đó không biết đã trải qua bao lâu, Hư Nhược Nguyệt chỉ cảm thấy phảng phất như đi qua suốt ngàn vạn năm, rốt cục ba người mới xuyên qua được địa phương tràn đầy Hàn Anh Tinh Sa phong bạo kia. Nhạc Vũ vô cùng to gan lớn mật, ngay trong lúc vừa lao ra, hắn chợt quay người lại dùng Biểu Lý Càn Khôn Đồ cuốn lấy hơn năm trăm viên Hàn Anh Tinh Sa, nhét vào trong trận đồ, còn dùng pháp lực mạnh mẽ trấn áp. Trong nháy mắt, cả ba người đã tiến vào một mảnh hư không. Ngay lập tức có một cỗ lực lượng cuốn lấy họ bay thẳng về phía trước. Lúc ban đầu vẫn còn hoàn hảo, nhưng chưa tới được nửa khắc, thời không loạn lưu càng ngày càng thêm cuồng liệt. Nhưng không biết vì sao khi ba người xông vào bên trong, thời không loạn lưu lại giảm dần, có đôi khi không cần dùng pháp lực đi chống đỡ. Nhạc Vũ âm thầm kinh ngạc, thử dò xét đem Hư Nhược Nguyệt chuyển ngược ra sau, ngay lập tức thời không loạn lưu liền chuyển thành cuồng bạo, mức độ so với ban đầu càng thêm dữ dội, ngay cả Vạn Mộc Phong Thần Bích cũng đung đưa kịch liệt như sắp hỏng mất, hắn có thể cảm giác được trên tầng quang bích màu xanh thừa nhận áp lực cực lớn. Nhạc Vũ nhất thời kinh hãi, vội vàng kéo Hư Nhược Nguyệt đưa ra phía trước, không ngờ thời không gió lốc lại giảm xuống rất nhanh, ánh mắt Nhạc Vũ càng thêm kinh ngạc nhìn vào Hư Nhược Nguyệt không ngừng đánh giá. Trong lòng hắn thầm nghĩ nữ nhân này đúng là người có đại vận khí, bị mình hành hạ lâu như vậy mà vẫn chưa chết được. Nữ nhân này cũng giống như Thiết Cách, đều bị hắn dễ dàng cướp đoạt đi vận khí. Thiết Cách vốn cũng thuộc dạng người có được đại vận khí. Nhưng nếu so sánh với Hư Nhược Nguyệt hình như còn chưa thể sánh bằng. Hư Nhược Nguyệt đột nhiên cảm thấy cả người rét lạnh, chợt cảm thấy giống như có điều gì không hay sắp xảy ra, liền phẫn nộ quát: Nhạc Vũ! Ngươi lại muốn tính toán ta có đúng không? Còn muốn đem ta ra để tiêu tai giải nạn? Ngươi đừng mơ tưởng! Nhạc Vũ thầm nghĩ chẳng lẽ vẻ mặt mình lại thể hiện rõ ràng đến như vậy sao? Nhanh như vậy đã bị nàng nhìn thấu, hắn không hề lúng túng, chỉ lớn tiếng cười vang, thầm nghĩ đã đến lúc này cũng không tới phiên ngươi không đồng ý! Chiến Tuyết đứng bên cạnh hắn, giờ phút này đột nhiên cũng phì cười, gương mặt rạng rỡ tươi tắn. Nhạc Vũ nhìn thấy chợt giật mình ngây ra, yên lặng nhìn Chiến Tuyết đăm đăm, khiến nàng cúi đầu thẹn thùng đỏ mặt không thôi. Hư Nhược Nguyệt vốn không biết quan hệ giữa hai người, nàng chỉ nghĩ Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết vốn là song tu đạo lữ nên mới có dáng vẻ như hiện tại, ngay lập tức xuy một tiếng, thầm mắng đúng là gian phu dâm phụ, nhưng đây chỉ là ý nghĩ trong lòng nàng mà không dám nói thẳng ra ngoài miệng. Giờ phút này thời không loạn lưu càng lúc càng cuồng bạo, dù dùng phúc duyên của Hư Nhược Nguyệt cũng không cách nào tránh né quá nhiều áp lực, Nhạc Vũ liền dứt khoát lấy ra Long Tước Phiến, sái ra Ngũ Sắc Thần Quang mở đường, ngay tức khắc tốc độ của ba người nhanh hơn lúc trước gấp mấy lần. Tinh mang trong mắt Hư Nhược Nguyệt lóe lên, yên lặng nhìn Long Tước Phiến trong tay Nhạc Vũ, chính là nhờ vào vật này mà hắn có thể dễ dàng xông vào bên trong Băng Nguyệt Tông, nàng nghĩ thầm pháp bảo này hẳn cũng là chí bảo thượng giai, có thể dùng để phá giải linh trận nếu cùng người đấu pháp. Thậm chí có rất nhiều cấm chế bên trong các tiên phủ, nếu nhờ vào vật này cũng có thể dễ dàng phá vỡ, chỉ đáng tiếc vật này đang nằm trong tay Nhạc Vũ, cho dù là Băng Liên tổ sư cũng không cách nào lấy được. Đi qua địa phương hư không loạn lưu, trước mắt Nhạc Vũ hiện ra vô số ngũ hành linh lực đang tạo thành một cơn lốc xoáy, phảng phất như đang bị hấp dẫn tụ tập cùng một chỗ, uy năng không hề thua kém Huyền Minh Thần Quang tầng mười hai của Băng Liên Tiên Tử. Nhạc Vũ vừa quan sát, chợt giật mình, giờ khắc này Diễn Thiên Châu tựa như gặp phải điều gì đang hấp dẫn, không ngừng lay động, thế giới bên trong lại nảy sinh chuyển đổi kịch liệt, ngũ hành phù triện lại sắp hàng tu chỉnh thêm một lần nữa. Lúc này hấp dẫn Nhạc Vũ nhất chính là bên trong dòng xoáy ngũ hành linh lực kia lại có cả Ngũ Hành tinh khí! Nơi này không ngờ lại có nhiều Ngũ Hành tinh khí đến như vậy! Cũng khó trách Nhạc Vũ cảm thấy kinh ngạc, khoảng cách với lúc hồng hoang sơ khai cũng đã qua mười tới hai mươi vạn năm, những Tiên Thiên Hỗn Nguyên Khí, Huyền Hoàng Khí, Ngũ Hành Tinh Khí nếu không hóa thành linh bảo cũng đã theo thời gian tiêu tán, dù còn lại một chút hiện giờ cũng đang ẩn nấp ở những địa phương vô cùng bí ẩn, trừ phi là người có được đại cơ duyên, nếu không thật sự rất khó khăn được nhìn thấy. Mà nơi này xuất hiện trước mắt Nhạc Vũ ít nhất phải lưu lại được tới không biết bao nhiêu bình ngọc, ngoài ra không biết bên trong vẫn còn hay không chưa biết được. Hắc! Nơi này có được những bảo bối như vậy, thật không trách ngay cả Băng Liên Tiên Tử kia cũng phải bị hấp dẫn. Hắn suy đoán nếu Băng Liên Tiên Tử nhìn thấy Ngũ Hành tinh khí hơn phân nửa cũng phải kinh hãi vui mừng, nhưng lại không cách nào thu thập, tuy nàng là ngũ kiếp Tán Tiên nhưng ở nơi này giỏi lắm cũng chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát, tuyệt đối không có khả năng đi vào thu thập được bảo bối. Hư Nhược Nguyệt nhìn thấy Nhạc Vũ đứng sững sờ, chợt nghĩ hắn đang sợ hãi, liền trào phúng nói: Nơi này khác hẳn bên ngoài, cho dù ngươi có vật bảo hộ thân nhưng cũng không có biện pháp đi vào, giờ phút này nếu ngươi buông tha quay về, còn có thể giữ được tính mạng. Nhạc Vũ chỉ cười thản nhiên, không quản lời nói của Hư Nhược Nguyệt, xông thẳng vào bên trong. Chỉ bất quá lần này hắn không đem nàng làm tấm chắn, mà kéo nàng ra sau, ngay trong lúc Hư Nhược Nguyệt đang mắng thầm hắn không biết sống chết, liền nhìn thấy bên trong đan điền Nhạc Vũ đột nhiên hiện ra một cỗ hấp lực hút nhiếp đoàn Ngũ Hành tinh khí, phảng phất giống như bị một lực lượng nào đó hấp dẫn, điên cuồng vọt về phía Nhạc Vũ, xông vào bên trong cơ thể hắn. Hai mắt Hư Nhược Nguyệt trợn to, nhất thời không dám tin tưởng, không ngờ ngay cả Tiên Thiên Ngũ Hành tinh khí đại danh đỉnh đỉnh mà hắn cũng dễ dàng thu lấy như thế. Mãi cho đến hôm nay trong trí óc của nàng vẫn còn nhớ rất rõ vẻ mặt thảm bại của Băng Liên Tiên Tử sau khi đi vào nơi này muốn thu thập Ngũ Hành tinh khí nhưng đành thất vọng quay trở về. Nguyên lai nàng nghĩ Nhạc Vũ không cách nào lấy được vật này, nhưng nàng nghĩ thế nào cũng không dám tưởng tượng Nhạc Vũ có thể dễ dàng thu thập như thế. Nàng chỉ cảm thấy càng lúc càng nhìn không thấu Nhạc Vũ, vừa rồi hắn mới thu Hàn Anh Tinh Sa, tiếp theo lại thu thập Tiên Thiên Ngũ Hành tinh khí, những thần thông này nàng thật sự không cách nào sánh bằng. Nhưng nếu nói Nhạc Vũ cũng là người có đại khí vận, nhưng trên đường đi nàng lại cảm thấy khí vận của hắn thật sự kém tới cực điểm. Trong lòng nàng còn đang âm thầm nghi ngờ, Hư Nhược Nguyệt lại cảm thấy vẻ mặt Nhạc Vũ ngưng đọng lại, đột nhiên lấy ra một bình ngọc không ngừng thu thập những quang mang ngũ sắc kia, trong lòng nàng nhất thời càng thêm kỳ quái, giờ phút này không ngờ Nhạc Vũ có vẻ như đang liều mạng tranh đoạt đoàn Tiên Thiên Ngũ Hành tinh khí cùng hấp lực nơi đan điền của hắn. Qua một lúc lâu, khi hắn liên tục thu thập đầy hai bình ngọc mới hài lòng ngừng lại. Hôm nay hắn thu được hai bình ngọc, nhưng bởi không gian bên trong khá lớn, vì thế số lượng nhiều hơn số lượng đã lấy được bên trong Tử Vân tiên phủ tới gấp đôi. Sở dĩ hắn không tiếp tục thu thập chính bởi vì ban đầu đoàn năng lượng ngũ sắc trong đan điền hắn chưa có phản ứng gì, nhưng phía sau bỗng nhiên lay động không ngừng, lâm vào trạng thái không chút ổn định, giống như bên trong sinh ra linh trí, đối với hành vi của Nhạc Vũ dường như không được hài lòng, hiện tại Nhạc Vũ còn chưa thực sự luyện hóa được đoàn Tiên Thiên Hỗn Nguyên Khí này, vì thế hắn đành phải ngừng lại động tác thu thập của mình. Nhưng nếu so sánh mười mấy ức linh thạch hắn vừa tiêu hao so với số lượng Ngũ Hành tinh khí hắn vừa lấy được thật sự không đáng giá nhắc tới.