Cả u minh thế giới vang vọng tiếng cười càn rỡ sắc nhọn của Hoàng Tuyền. Ngay khi lời của hắn vừa rơi xuống, toàn thân Hoàng Tuyền chân nhân liền dấy lên một tầng thủy diễm, dựng đứng cao tới trăm trượng, khiến thanh thế của cự phủ cùng ngọc châu càng tăng thêm ba thành. Mà Vong Xuyên chân nhân lại trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi lên cự tiễn, ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc, toàn bộ thân hình tụ tập vô số thủy dịch chấn động sôi trào. Giờ phút này hai người không chỉ toàn lực ứng phó, ngay cả phương pháp tự tổn hại mình cũng đồng thời sử dụng. Minh Hà lão tổ chau mày, trên mặt tuy khinh thường nhưng trong mắt lại biến thành ngưng trọng. Hắn mở hắc kỳ trong tay ra, lập tức từ bên trong Huyết Hải triệu ra càng nhiều huyết nguyên sát lực bảo hộ quanh người. Giờ khắc này Nhạc Vũ cũng không để ý tới huyết mâu tu la, tiếp tục bước tới vượt qua mười hai vạn tám ngàn dặm khoảng cách. Chỉ một thoáng toàn bộ Cửu Địa Linh Minh đại trận đều bị dẫn động. Đem cả Huyết Hải diện tích trăm ức dặm hoàn toàn vây quanh, khí thế toàn thân cũng chợt tăng lên tới đỉnh, sát khí trong đôi mắt bạo phát khiến người ngoài đều cảm thấy rét lạnh! Tuy chỉ có Chân Tiên thân nhưng giờ khắc này phảng phất như biến thành trung tâm của cửu thiên thập địa, hồng hoang thế giới. Lại giống như giờ phút này hắn mới là chủ nhân của thế giới tối tăm trước mắt, nắm giữ nhất giới trong tay! Tầng thổ hoàng sắc quang hoa quanh người càng thêm dày đặc, vô số huyết mâu đánh tới cùng trăm vạn tu la va chạm cũng không hề tổn thương mảy may. Minh Hà chỉ cảm thấy trái tim nhảy mạnh sau đó giống như đột nhiên ngừng lại, một cỗ cảm giác nguy cơ run rẩy khiến cả người hắn giống như muốn tê dại. Theo bản năng hắn chỉ cảm thấy nếu Nhạc Vũ tiếp tục bước ra bước thứ năm, tình hình nhất định sẽ cực kỳ hung hiểm. Một ít thiên ý hỗn độn mông muội giờ phút này giống như đang bị xé ra khe hở. Đạo tâm của hắn thật khó tiếp tục giữ được ổn định, không cách nào đè nén được nỗi lòng. Một cỗ lo lắng luống cuống khó nói nên lời cùng cảm giác sợ hãi thẳng xuyên tận sâu trong thần hồn của hắn. Trong hai mắt hắn càng thêm đỏ rực, quát lớn một tiếng: - Ngươi dám! Toàn bộ thân hình hắn lại hóa thành Huyết Hải khổng lồ hai mươi vạn dặm, theo hướng Nhạc Vũ tràn tới, thẳng xuyên thời không bích chướng trùng điệp, chỉ trong nháy mắt đã đi xa ngoài ngàn vạn dặm. Sắc mặt Hậu Thổ giờ phút này đã khôi phục lại bình thường. Vừa nhìn thấy thế liền không chút do dự đem ngọc khuê ném ra, không màng tới thời không pháp tắc, xuyên qua ngàn vạn dặm, hóa thành dãy núi trăm vạn dặm, từ trên không áp chế xuống dưới, khiến tốc độ phi độn của Huyết Hải nhất thời ngưng trệ giữa không trung. Miệng của Nhạc Vũ tràn đầy máu tươi, hắn cũng biết thời khắc này mới là lúc mấu chốt chân chính nhất. Hắn thở sâu một hơi, thần hồn chấn động, cùng tòa Cửu Địa Linh Minh đại trận cộng hưởng cảm ứng. Hắn vừa muốn nâng bước đi tới, đã thấy trên bầu trời hiện ra một đạo kim sắc phù chiếu giáng thẳng xuống, đạo phù chiếu đến từ chín tầng trời, mang theo ý niệm nổi giận của người nào đó, đổ ập như lôi quang. - Hạo Thiên lệnh chỉ? Nhạc Vũ liếc mắt không khỏi hừ lạnh một tiếng: - Ta vốn là chân mạng phương bắc An Thiên Huyền Thánh đại đế, thế thiên hành đạo! Ngươi bất quá chỉ nhận lệnh Hồng Quân đảm nhận Thiên Đế vị. Cũng dám lấy mệnh lệnh vớ vẩn này đến hiệu lệnh ta? Không đợi phù chiếu triển khai, một kiếm chém ra, thủy lam quang hoa đem phù chiếu chém thành dập nát. Theo sát sau phù chiếu, một đạo thân ảnh thân cao mười vạn trượng xuất hiện phía trên cửu tiểu, ánh mắt chằm chằm nhìn xuống bên dưới. Người này thân hình cao to, mặc tử kim sắc đạo bào, một cỗ uy áp bàng bạc lập tức bao trùm tới: - Uyên Minh, ngươi thật lớn cẩu đảm! Hậu Thổ dùng thân hợp luân hồi chính là thiên ý sở thuộc, chư vị Đạo tổ khâm định! Ngươi bất quá chỉ là Huyền Tiên nhỏ bé, cũng dám vọng chuyển thiên cơ, vi ý Đạo tổ? Còn không mau thối lui! Đôi mắt thật lớn như hàn nguyệt nhô cao, lộ ra lãnh mang vô tận. Hồn áp cuồn cuộn không chỉ khiến khí tức Nhạc Vũ cứng lại, hồn niệm cảm ứng gần như bị ngăn cách cùng đại trận, ngay cả huyết sát tu la cũng chịu lan đến, rơi lả tả xuống mặt đất. - Quảng Thành Tử? Nhạc Vũ híp mắt, tiếp theo cười vang, không thèm quan tâm đem hồn niệm thiêu đốt, tam muội chân hỏa bốc cao bức ra hồn áp lôi đình vạn quân kia, cùng Cửu Địa Linh Minh đại trận liên tiếp trở lại thành một khối, ngữ khí không nửa phần dao động phập phồng: - Làm trái ý tứ của mấy vị Đạo tổ thánh nhân thì thế nào? Ta trợ Hậu Thổ mở luân hồi, chính là việc đại công đức. Nếu có bất mãn thì cứ tự mình hiện thân, đem trẫm hóa thành bụi bặm! Trẫm cùng Hậu Thổ cũng không sợ cùng cá chết lưới rách! Ta lại muốn hỏi một câu, Nữ Oa thái thượng, Nguyên Thủy thiên tôn, Thông Thiên giáo chủ, còn có hai vị ở phương tây kia, các ngươi dám sao? Tận ngoài ức vặn dặm, trong mắt Hậu Thổ sáng rực, liền lập tức hưởng ứng: - Thương thiên chứng giám! Hậu Thổ hôm nay dùng chính bản thân minh thệ, nếu ta cùng Uyên Minh vẫn lạc tại đây. Ta tất hủy hết Minh Thư, đoạn tuyệt Minh Đồ, khiến lục đạo luân hồi, vĩnh viễn không hồi phục! Thanh âm vừa rơi xuống, cả thế giới u minh rõ ràng sấm chớp đầy trời, nổ tung ầm vang! Phảng phất như đang tuyên bố nỗi giận dữ vô tận của thương thiên. Khiến cửu thiên thập địa, toàn bộ thế giới đều kinh hãi thất sắc! Vẻ mặt Quảng Thành Tử biến đổi, sát ý trong mắt rực cháy. Hắn thoáng do dự một lát mới vung tay ra, đang muốn trảo hướng Nhạc Vũ, đột nhiên trên không trung một thân ảnh thanh lệ hoa quý bay xuống bên trong u minh thế giới, một thanh âm cười nói chợt vang lên: - Quảng Thành sư điệt, chuyện của u minh địa phủ chúng ta đừng nên nhúng tay cho thỏa đáng. Ngươi nghĩ như thế nào? Vài vị sư huynh kia của ta không tiện ra mặt, do ngươi tới thay mặt sư thừa, thật không đạo lý… Thanh âm tựa như chuông bạc, vô cùng dễ nghe, mang theo vài phần vui vẻ, chính là người mà Nhạc Vũ từng gặp qua, là Tây Vương Mẫu. Động tác Quảng Thành Tử khựng lại, vẻ mặt không phản ứng nhưng vẫn âm trầm, khó coi tới cực hạn. Trên bầu trời thoáng hiện một đạo tử lôi thật lớn, ầm ầm chấn minh! Đột nhiên lại thêm một đạo hồng sắc quang lôi lại dựng lên, hai đạo lôi quang cũng như trăm năm trước trên đỉnh Vạn Thọ sơn, giao kích đối kháng. Theo sát phía sau chính là Lý Trường Canh, cùng một kim bào thân ảnh từ không trung lắng xuống. Lại thêm hai cỗ uy áp giáng tới, Lý Trường Canh trong áo bào trắng, thần tình lạnh nhạt. Kim bào thân ảnh mặc trường sam nhật nguyệt tinh tú, đầu đội Thiên Đế lưu miện, chính là Hạo Thiên. Trên mặt hắn tràn đầy sương lạnh, nhìn thẳng Nhạc Vũ nói: - Tổ sư của ngươi cùng từng ở dưới sư tôn ta nghe giảng đạo, xem như một chi. Cũng thuộc Đạo gia nhất mạch! Ngươi dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy! Hình dạng Nhạc Vũ thảm thiết, thần hồn cơ hồ nứt vụn, trong mắt lại vẫn dạt dào chiến ý, giờ phút này nghe vậy không khỏi bật cười nói: - Hồng Quân đạo tổ nếu thật xem tổ sư của ta là đệ tử, làm sao tổ sư ta đến nỗi gặp người ám toán, đã sớm vẫn lạc? Lời vô nghĩa này, không cần nói thêm! Nói tới đây, hắn lại nhìn lên thương thiên nói: - Hậu Thổ mở luân hồi, vốn là bổ túc thiếu khuyết của thương thiên, có thể quét sạch ô uế sát lực của thế gian! Hồng Quân ngươi nếu muốn trở ta, cũng chỉ còn cách đem ta gạt bỏ! Nhưng không biết Đạo tổ ngươi, còn khả năng tiếp tục dùng thân hợp đạo? Trên không trung lại bạo vang một tiếng, vô số tử lôi trào xuống, không ngừng ầm vang bên trong thế giới u minh. Trong đó hơn phân nửa đều bị hồng lôi ngăn trở, còn lại mấy đạo tử lôi vẫn không cách nào đánh xuống. Nhạc Vũ khinh thường nhìn thẳng thiên không đưa lên ngón giữa, không thèm tiếp tục để ý tới. Tam muội chân hỏa lại dấy cao, tiếp đó lại thêm một giọt Thanh Nguyên Chân Dịch nhỏ vào bên trong, một trợ hỏa diễm, khiến hỏa diễm càng thêm cường thịnh, dựng cao mười trượng, sau đó lại thật gian nan bước thêm một bước! Ngay khi bước thứ năm vừa hoàn thành, toàn thân Nhạc Vũ từ trên xuống dưới tuôn ra vô số máu tươi, tầng thứ chín u minh thế giới giống như sắp sụp đổ, lung lay nhoáng lên mạnh mẽ, chấn động không ngớt. Bên ngoài mấy ngàn vạn dặm, Minh Hà lão tổ biến thành Huyết Hải rộng hai mươi vạn dặm bỗng dưng ảm đạm, trong nháy mắt đã thu nhỏ lại còn mười lăm vạn dặm. Ngay tức khắc làm cho người ta có cảm giác, phảng phất như u minh thế giới đã bị chia lìa với Minh Hà, đã bị lực lượng đại trận của Nhạc Vũ hoàn toàn cắt vỡ. Lúc này bên trong thế giới không còn cách nào lấy được nửa phần nguyên lực, thiên đạo pháp tắc cũng không còn khả năng nắm giữ trong tay. Mà Huyết Hải trăm ức dặm ở trung ương đã nhanh chóng co rút lại, chỉ trong mấy chục lần hô hấp đã lui tới còn tám phần! Minh Hà lập tức bạo rống một trận, huyết vân toàn thân sôi động không ngớt, thân hình lại bị ngọc thê của Hậu Thổ ngăn chặn, không cách động đậy. Mà vô luận là Huyền Nguyên Khống Thủy Kỳ hay là Nguyên Tàn sát kiếm đều bị Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên gắt gao bám trụ. Tầng thứ chín u minh cùng Minh Hà ngăn cách, pháp lực hai người không còn bị áp chế, uy thế càng tăng thêm. Mơ hồ nhìn thấy được vài phần hi vọng xoay chuyển càn khôn. Vì thế càng thêm ra sức liều mạng, hai mắt đã hóa thành hồng quang, chỉ hận không thể lập tức đem Minh Hà lão tổ đương trường chém giết. Ngay sau đó, trên bầu trời lại truyền ra một tiếng cười lớn: - Hồng Vân lão đệ của ta, lần này đúng thật là thu được đồ tôn rất tốt! Minh Hà a Minh Hà, trước kia khi ngươi giết chết chí thân hảo hữu Hồng Vân của ta, có từng nghĩ tới hôm nay? Một hoàng sắc thân ảnh bỗng dưng xuất hiện bên cạnh huyết quang. Chính là Trấn Nguyên Tử, trên mặt tràn đầy ý cười, tay áo mở ra triển khai Tụ Lý Càn Khôn đại pháp, chỉ khẽ huy động liền khiến Huyền Nguyên Khống Thủy Kỳ biến mất, sau đó liền lớn tiếng cười lạnh, đem một thanh thổ hoàng sắc cự kiếm xuyên vào tận sâu trong Huyết Hải của Minh Hà, chỉ một thoáng kim quang vạn đạo, từ bên trong thân thể Minh Hà bắn ra, những nơi va chạm, toàn bộ huyết vân đều bị quét sạch. Theo sát sau Trấn Nguyên Tử, trên không trung quang hoa đại phóng, lại phảng phất như có một vầng trăng sáng từ trên cửu tiêu thẳng xuyên sâu trong lòng đất! - Minh Hà! Lúc trước khi trượng phu Đế Tuấn của ta thân vẫn, ngươi đã dám cùng đám người Cộng Công vây công trượng phu ta, thì đừng trách hôm nay ta bỏ thêm đá xuống giếng! Thanh âm vô cùng lạnh lẽo thanh thúy, vầng trăng thẳng xuyên vào tận sâu trong mười lăm vạn Huyết Hải, quang hoa vạn trượng, tịnh hóa huyết thủy tuôn tràn. Sắc mặt Quảng Thành Tử cùng Hạo Thiên đã biến thành cực kỳ ủ dột, thần sắc lại yên lặng không ai dám tương trợ chút nào. Mà ngay khi Luân Minh Nguyệt rơi xuống, trên không trung lại vang lên tiếng hót vang, một cự điểu thân hình khổng lồ, toàn thân bao bọc cuồng phong càn quét cũng bay nhanh xuống. - Mười lăm vạn năm trước cuộc chiến thần thú, Minh Hà ngươi ở giữa xúi giục, khiến cho hậu duệ của ta vẫn lạc vô số. Càng khiến tỷ của ta vào lâm vào trầm miên, bị thương nặng không chữa được. Hôm nay phải cho ngươi trả giá, tiết hận của ta! Thanh Loan vừa lao xuống, trực tiếp vung một trảo, nắm lấy huyết vân lực, cuồng phong lướt qua toàn bộ đều bị phong hóa ăn mòn. Lý Trường Canh đứng bên cạnh Hạo Thiên cũng chợt thở dài, một thanh ngọc bạch trường kiếm bỗng dưng xuyên ra tay áo.