"Lão Hà?" "Bác sĩ Hà Hải Phi?" Bất chợt nghe tới cái tên Lão Hà này, làm Phương Duyên còn có chút lạ lẫm. Nhưng rất nhanh, hắn đã biết là ai. Ở trong trung tâm Pokemon có thể được gọi là Lão Hà còn có thể là ai chứ, không phải chính là vị bác sĩ thường xuyên xử lý vết thương cho Eevee sao. Sau lần gặp mặt trước, Phương Duyên cũng hay thấy đối phương ở trung tâm Pokemon. Bởi vì là đồng hương, vị bác sĩ Hà này nhìn Phương Duyên cũng coi như là thuận mắt. Đối mặt một số vấn đề liên quan tới Eevee mà Phương Duyên hỏi thăm, bác sĩ Hà cũng tận lực giải đáp. Có thể nói, đối phương ở trong mắt Phương Duyên và Eevee là người rất tốt. "Ta là bạn của Lão Hà." Dương Hàn nói. "Sau khi Nam Vụ trấn tuyên bố cảnh báo tai họa, chúng ta trước tiên liên hệ với cảnh sát địa phương và trung tâm Pokemon. Lão Hà nghe nói vị trí bí cảnh xuất hiện, thì lập tức liền tìm cách liên hệ ngươi, cuối cùng phát hiện ngươi quả nhiên mất liên lạc, kết hợp với chuyện ngươi và Eevee ưa thích tiến hành huấn luyện ở chỗ gần bí cảnh xuất hiện, hắn liền suy đoán các ngươi có khả năng đã sớm gặp nạn, cho nên lập tức báo cho chúng ta biết." "Hắn chủ yếu là sợ các ngươi ở trong bí cảnh tự tìm đường chết, liên tục dặn dò chúng ta lập tức triển khai cứu viện, cẩn thận tìm kiếm." "À, đúng rồi, bởi vì lần này bí cảnh xuất hiện ở vị trí hơi vắng vẻ, phụ cận căn bản cũng không có người khác, chỉ có một mình ngươi gặp bất hạnh. . ." Dương Hàn thoáng nhìn Phương Duyên và Eevee một chút, quả thực không giống trẻ nhỏ thành thật. Một tân Huấn Luyện Gia mang theo một con Eevee vừa mới ra đời một tháng, chọc tới một con Pidgeot thực lực cường đại, thấy thế nào cũng không dính dáng với mấy chữ thành thật. "Cái đó. . . là do vận khí kém." Lúc Phương Duyên cười khổ, Eevee cũng thở phào nhẹ nhõm. Bay được một hồi. Charizard hạ xuống, điều làm Phương Duyên ngoài ý muốn là cách đó không xa có rất nhiều người đóng quân, lại còn có cảnh sát. "Bên kia đã là khu vực an toàn, xuống đi bộ tới đó kiểm tra đi, ta đưa ngươi qua." Dương Hàn nói. "Chờ một chút!" Phương Duyên đột nhiên biến sắc, tựa như nhớ tới cái gì, nói: "Dương ca, qua đây nói chuyện chút đi." Hắn xém chút nữa quên, hột Salac Berry vẫn còn trong túi quần, không do dự, hắn liền nhanh chóng lấy ra đưa cho Dương Hàn đang mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. "Đây là em và Eevee ngoài ý muốn phát hiện, có thể là hột Berries, nó hẳn là hữu dụng với ngài, ngài nhận lấy đi." Phương Duyên nói. "Pidgeot có lẽ cũng là vì cái này mới để mắt tới chúng ta, khục khục, có lẽ là do chúng ta không cẩn thận đoạt đồ ăn của nó." Sau khi Eevee ăn xong, thì hột Salac Berry Phương Duyên vẫn còn giữ, hiện tại không phải là hắn không muốn tự mình giữ lại hoặc đem bán, mà là do pháp luật quy định, bất luận thứ gì xuất hiện trong bí cảnh ở lãnh thổ nước ta, thì quyền sở hữu tài nguyên đều thuộc về hiệp hội Huấn Luyện Gia. Nói cách khác Phương Duyên chỉ cần lấy ra, thì cái đồ chơi này cũng sẽ không còn trên tay hắn. So với việc đến lúc đó bị điều tra cưỡng ép nộp lên, chẳng bằng bây giờ đưa ra cho ân nhân cứu mạng. Nếu như Phương Duyên không có đoán sai, cái vị đại thúc có thể đi vào bí cảnh triển khai cứu viện này, hơn phân nửa là một vị Huấn Luyện Gia chuyên nghiệp chính thức. Huấn Luyện Gia chuyên nghiệp là giai tầng hạch tâm của hiệp hội Huấn Luyện Gia, đã có tư cách được hưởng một phần lợi ích từ bí cảnh. "Hột Berries?" Dương Hàn nhìn kỹ hột Berries trong tay. Vẫn còn mới. . . Hắn nhìn thật sâu Phương Duyên một lát, thật là một tiểu tử thông minh. "Ta chưa thấy qua loại hột này, bất quá ta sẽ nhận, giá trị cụ thể đến lúc đó để hiệp hội Huấn Luyện Gia đánh giá đi." "Thu hoạch của Huấn Luyện Gia chuyên nghiệp trong bí cảnh cũng phải giao nộp lên cho hiệp hội Huấn Luyện Gia sao?" Phương Duyên kinh ngạc. "Cái này chia ra rất nhiều tình huống, ví dụ như loại nhiệm vụ cứu viện này, Huấn Luyện Gia chuyên nghiệp như chúng ta khi có thu hoạch sẽ tiến hành phân chia tỉ lệ nhất định cùng hiệp hội Huấn Luyện Gia." "Nếu ngươi đã đưa nó cho ta, thì nó chính là thu hoạch của ta, chứ để trong tay ngươi, xác thực đúng là không có tác dụng gì." Dương Hàn nói. "Thứ này để ta xử lý, chờ ước lượng giá trị của nó xong, ta sẽ nói cho ngươi biết, nếu như hữu dụng đối với ta, thì xem như ta thiếu ngươi một cái nhân tình." "Ha ha ha. . . Không có gì, phải là ta thiếu Dương đại ca một cái nhân tình mới đúng." Phương Duyên gãi đầu một cái, mấy cái hột mà thôi, hắn đoán chừng giá trị cũng sẽ không quá lớn, dù sao bên trong bí cảnh còn có một gốc cây Salac Berry hoàn chỉnh ở đó. Tính ra, bất cứ thứ gì cũng không đáng tiền bằng tính mệnh của hắn và Eevee. Có thể nhặt về cái mạng nhỏ, Phương Duyên đã thấy đủ rồi. Với lại, kế tiếp không chừng còn có một khoản tiền bù đắp tổn hại tinh thần, như vậy thì tuyệt vời. Chủ yếu nhất là, thịt quả Salac Berry. . . đã bị Eevee ăn hết rồi, lấy tình cảnh lúc ấy, không ai có thể truy cứu. Đây mới là thu hoạch lớn nhất! . . . Sau đó, Phương Duyên được Dương Hàn đưa đến trước khu vực an toàn. Không có gì bất ngờ xảy ra, Phương Duyên quả nhiên bị đám người lấy lý do kiểm tra tiến hành lục soát. Sau khi không có tra ra đồ vật gì giá trị, hắn và Eevee được hảo hảo chiêu đãi. Một ông già mái tóc lưa thưa liên tục hỏi han ân cần Phương Duyên, hỏi hắn có bị thương hay không, đồng hành còn có một vị bác sĩ tâm lý. Chẳng qua sau khi nhìn bộ dáng Phương Duyên và Eevee không giống như là bị kinh sợ, bác sĩ tâm lý chỉ là đơn giản an ủi vài câu. Kỳ thật, khoảng thời gian cứu viện tốt nhất của bí cảnh cỡ siêu nhỏ là trong vòng nửa giờ. Mà Phương Duyên và Eevee thì không chỉ bỏ lỡ thời gian cứu viện tốt nhất, mà còn có thể gắng gượng chống đỡ sáu giờ, có thể nói là kỳ tích. Tính ra, bởi vì bí cảnh lần này xuất hiện ở vị trí quá vắng vẻ, cho nên trước khi hiệp hội nhận được báo động của thiết bị kiểm trắc, thì căn bản không có ai phát hiện nơi này có biến cố. Sau khi xác nhận Phương Duyên mất tích sáu tiếng, rất nhiều người đều cho rằng hắn đã gặp nạn, cũng đã chuẩn bị tưởng niệm, nhưng không ai nghĩ tới, một học sinh trung học vậy mà thật sự có thể kiên trì trong bí cảnh lâu như vậy. Người vui nhất trong đó, chính là cấp quản lý của hiệp hội Huấn Luyện Gia Bình Thành và Nam Vụ trấn. Không có chuyện gì tốt hơn so với việc không có thương vong. Phương Duyên cũng không biết mình làm sao rời khỏii bí cảnh, hiệp hội Huấn Luyện Gia tựa hồ có một cách đặc thù nào đó xuyên qua xuyên lại hai không gian, bất quá điều này vẫn chưa phải là thứ hắn có thể tiếp xúc. Sau khi rời khỏi bí cảnh, Phương Duyên lại gặp được bác sĩ Hà ở trung tâm Pokemon, căn cứ Dương Hàn kể, mình có thể được cứu là nhờ có đối phương. Phương Duyên và Eevee lập tức chạy tới cám ơn. "Không có việc gì là tốt rồi, kế tiếp nghỉ ngơi thật tốt đi. Cảnh sát đã liên hệ cha mẹ ngươi bên kia, trong khoảng thời gian này ngươi và Eevee cũng đừng huấn luyện. Khu rừng này về sau chắc chắn sẽ bị phong tỏa, hiện tại khắp nơi đều là thứ nguyên thông đạo thông tới bí cảnh, đoán chừng phải mất một thời gian dài mới có thể hoàn toàn loại bỏ nguy hiểm ở nơi này." Bác sĩ Hà nói. "A. . ." Phương Duyên và Eevee đồng thời sửng sốt, không có chỗ rừng rậm này, huấn luyện của bọn họ sẽ rất khó tiến hành. Phải biết, Eevee vẫn chưa có hoàn thành "Phương pháp huấn luyện tung cây", còn rất nhiều không gian để tiến bộ. . . "Xem ra..." Đây cũng là chuyện không còn cách nào, Phương Duyên tuy có chút luyến tiếc, nhưng cũng không có cưỡng cầu. Vừa vặn dùng khoảng thời gian này cân nhắc xem làm thế nào để Eevee đối phó Pokemon hệ Ghost đi. "I vỳ. . ." Mà khi nghe nói Khu Rừng Đen bị phong tỏa, Eevee đang nằm trên bờ vai Phương Duyên cảm thấy vô cùng vui mừng, cũng sử dụng trảo đệm vỗ vỗ vào đầu Phương Duyên, ra hiệu hắn không cần phải khổ tâm. Đây đều là ý trời đó. o(TヘTo)