Phục Mân Đạo Tôn, dư uy vẫn còn!  Lần này Chung Nhạc sử dụng thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, Tiên Thiên Thần Đao trong tay cũng biến thành hình thái Đế kiếm, dùng thần thông và Đế kiếm của Phục Mân Đạo Tôn đối chiến Bào Hào Thần Vương.  Sở dĩ hắn làm như vậy, chính vì muốn tốc chiến tốc thắng. Dư uy của Phục Mân Đạo Tôn vẫn còn, Bào Hào Thần Vương nhìn thấy Đế kiếm của hắn, thần thông của hắn, cho rằng Phục Mân Đạo Tôn phục sinh, đạo tâm hỗn loạn, trong lòng sinh ra sợ hãi.  Đạo tâm loạn, thần thông sẽ loạn, thần thông loạn, sơ hở trăm chỗ, liền cấp cho Chung Nhạc cơ hội giết chết hắn.  Bằng không, với tu vi thực lực hiện tại của Chung Nhạc, vẫn chưa thể chém chết tồn tại đẳng cấp này.  Bất quá, đạo kiếm quang cuối cùng chém chết Bào Hào Thần Vương cũng không phải là thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, mà là thần thông Trảm Đạo của hắn. So ra, uy lực thần thông của bản thân hắn càng mạnh hơn, cũng không phải là thần thông của hắn tinh diệu hơn thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, mà là thần thông của bản thân hắn càng thích hợp với chính mình hơn.  Trảm Đạo chặt đứt đại đạo của Bào Hào Thần Vương. Đối với do Thần Vương đại đạo sinh ra, đầu gãy đạo đứt, một kích lấy mạng!  Chung Nhạc phất ống tay áo, kéo thi thể to lớn của Bào Hào Thần Vương lên trên Thiên Dực Cổ Thuyền, lại kéo thi thể của vị Đại Đế kia vào trong khoang thuyền. Thân hình hắn lóe lên, rơi xuống trên đầu thuyền, Táng Linh Thần Vương bay tới, đáp xuống sau lưng hắn.  Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động ngàn cặp cánh, gào thét bay đi, tiếp tục truy kích về phía trước.  Dọc theo con đường này, Chung Nhạc cuối cùng cũng đã kiến thức sự cường đại và tà ác của Tiên Thiên Thần Vương. Dọc theo con đường đi thông ba ngàn Lục Đạo Giới này, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy những sinh vật thật lớn, đang xuất quỷ nhập thần trong vũ trụ, phục kích những Đại Đế Thượng Cổ đi qua con đường này.  Chung Nhạc lại đi ngang qua một phiến chiến trường, nhìn thấy một cảnh tượng khác. Một vị Nữ Đế chiến bại, bị một tôn Thần Vương tám cánh tay há miệng nuốt vào trong bụng.  Nàng vẫn còn sống, cứ như vậy bị tươi sống ném vào trong bụng tôn Thần Vương kia. Thời điểm tôn Thần Vương kia mở ra cái miệng lớn, chỉ thấy khoang miệng, yết hầu và dạ dày của hắn giống như một cái lò lửa đỏ bừng, đang lúc thiêu đốt hừng hực, trong ngọn lửa còn có lôi đình đan xen, đánh tới đánh lui.  Lồng ngực hắn giống như một lò lửa do lôi hỏa cấu thành vậy, khiến cho Chung Nhạc nhìn thấy trong lòng khẽ động, bất giác nhớ tới Lôi Hoang Thiên Lô Tâm Kinh, cấu tạo có mấy phần tương tự với nhục thân của tôn Thần Vương này.  Tôn Thần Vương này gọi là Phệ Hạp, sinh ra từ trong Thánh địa Lôi Hỏa, chưởng khống Đại đạo Lôi Hỏa.  - Chủ công, trong các Thần Vương, có một số thích ăn thi thể, cũng có một số lại yêu thích trực tiếp thôn phệ. Phệ Hạp Thần Vương chính là một tên trong số đó!  Táng Linh Thần Vương nói nhỏ:  - Trực tiếp thôn phệ, tiến hành luyện hóa sẽ có thể nhận được toàn bộ đạo hạnh của hắn. Bất quá, chỗ nguy hại cũng không nhỏ. Thôn phệ đại đạo của đối phương dễ dàng tạo thành đại đạo xung đột. Không bằng đợi hắn luyện hóa vị Nữ Đế kia, thời điểm tu vi đại loạn mới xuất thủ?  Chung Nhạc không nói lời nào, dung mạo chợt biến hóa, biến thành bộ dạng Phục Mân Đạo Tôn, tay cầm Đế kiếm giết thẳng về phía trước.  - Phục Mân Đạo Tôn? Ngươi vẫn còn sống?  Phệ Hạp Thần Vương nhìn thấy hắn, tâm thần nhất thời đại loạn. Kiếm quang Chung Nhạc lóe lên, trong chớp mắt Phệ Hạp Thần Vương đã trọng thương hơn mười chỗ, toàn thân máu chảy đầm đìa.  Lúc này, Táng Linh Thần Vương lại phát động đánh lén, Táng Khu Thập Trọng Thiên mạnh mẽ đè xuống, đánh trọng thương Phệ Hạp Thần Vương, ép hắn vào trong Thập Trọng Thiên, dùng vĩ lực mười tầng quan trấn áp hắn.  Chung Nhạc cầm kiếm nhảy vào trong mười tầng quan, chém chết hắn, xé bụng hắn ra, chỉ thấy vị Nữ Đế kia đã táng thân trong bụng Phệ Hạp Thần Vương, bị luyện hóa chỉ còn lại một cỗ thân thể rách nát.  Chung Nhạc nhíu mày, thở dài một tiếng, đưa thi thể vị Nữ Đế này lên Thiên Dực Cổ Thuyền. Thi thể Phệ Hạp Thần Vương thì bị hắn treo trên đầu thuyền, tiếp tục tiến lên.  Trên đầu thuyền treo thủ cấp của hai tôn Thần Vương, Chung Nhạc lại dùng diện mạo của Phục Mân Đạo Tôn đứng thẳng ở đầu thuyền, tay chống Đế kiếm, chạy về phía địa phương càng xa hơn.  - Đạo Tôn!  Một lúc sau, hắn đã đuổi kịp hai vị Đại Đế lão niên. Toàn thân hai lão giả này đều là vết thương, đang lúc tránh né sự truy sát của đám Thần Vương, một đường hốt hoảng bỏ chạy. Bọn họ đột nhiên nhìn thấy Chung Nhạc, không khỏi lệ nóng doanh tròng, quỳ một gối trên mặt đất, nức nở nói:  - Chúng ta đang đi trên Hoàng Tuyền Lộ sao? Vậy mà lại gặp được Bệ hạ!  - Đứng lên đi!  Chung Nhạc nâng hai vị Đại Đế lão niên dậy, nói:  - Hai vị đạo huynh, ta không phải là Phục Mân Đạo Tôn, ta chỉ là mượn dư uy của Đạo Tôn đi tới hộ tống các ngươi mà thôi!  Hắn hiện ra chân diện mục. Hai vị Đại Đế lão niên nhìn rõ hình dáng hắn, không khỏi than thở:  - Hóa ra là Thừa Tướng! Chúng ta còn tưởng rằng Phục Mân Đạo Tôn đã phục sinh, lại tiếp tục suất lĩnh chúng ta chinh chiến đây! Xấu hổ! Để cho Thừa Tướng chê cười rồi!  Chung Nhạc mời bọn họ lên thuyền, nói:  - Ta định dùng diện mạo của Phục Mân Đạo Tôn chinh chiến sát phạt, cứu giúp càng nhiều đạo huynh hơn. Hai vị đạo huynh hãy giúp ta một tay!  Hai vị Đại Đế kia liếc nhìn nhau một cái, nói:  - Tiêu Dao Đế thông tri chúng ta tận lực tiến về phía trước, tận lực sống sót chạy tới Thần thành thứ ba. Tất cả các đạo hữu đều đang trên đường đi tới nơi đó!  - Tiêu Dao Đế bảo các ngươi tận lực chạy tới Thần thành thứ ba? Sao lại là Thần thành thứ ba?  Trong lòng Chung Nhạc khẽ động. Tiêu Dao Đế khẳng định sẽ không bắn tên không đích. Hẳn bảo các vị Đại Đế Thượng Cổ tận lực đi tới Thần thành thứ ba, nhất định là có tính toán.  Đột nhiên, không gian phía sau chợt ba động, có một cỗ thân thể to lớn chợt ẩn chợt hiện trong tinh không, ngay cả một khỏa Thái Dương thật lớn cũng bị che khuất quang mang, tựa hồ có một đạo thân ảnh hắc ám đang du động. Một lúc sau, Thái Dương mới một lần nữa hiển lộ trở lại.  - Nhục thân khổng lồ như vậy…  Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng.  - Chủ công, có khả năng là một tôn Thần Vương Thái Cổ!  Sắc mặt Táng Linh Thần Vương cũng khẽ biến, thấp giọng nói.  Chung Nhạc liếc nhìn hai vị Đại Đế kia, chỉ thấy hai người trên cơ bản đều đã dầu hết đèn tắt, căn bản không thể tái chiến, chỉ đành thở dài một tiếng, Thiên Dực Cổ Thuyền chuyển hướng, tránh né tôn Thần Vương Thái Cổ kia.  Chung Nhạc có thể chống lại Thần Vương Thượng Cổ, cho dù đối mặt với Thần Vương Viễn Cổ, có Táng Linh tương trợ cũng không rơi xuống hạ phong, thậm chí còn có thể mượn dư uy của Phục Mân Đạo Tôn chém chết đối thủ. Nhưng Thần Vương Viễn Cổ thì quá cường đại rồi, hắn căn bản không phải là đối thủ.  Bọn họ cẩn cẩn thận thận tiếp tục đi tới. Thần Vương Thái Cổ thật sự quá cường đại, không ngừng ẩn hiện trên con đường này. Thần thức khủng bố của bọn họ cơ hồ không chút cố kỵ quét khắp tinh không, trong khoảnh khắc đã bao phủ vô số tinh tú Tinh vực, sưu tầm hạ lạc của các Chư Đế Thượng Cổ.  Đám Thần Vương này tham lam mà hung tàn, hành tung xuất quỷ nhập thần, cho dù Chung Nhạc có được Thiên Dực Cổ Thuyền cũng không thể không hành sự cẩn thận, tránh cho tao ngộ các Thần Vương Thái Cổ.