Chung Nhạc lắc đầu: - Hỗn Độn Quả trên cây là hiếm có, còn tốt hơn các loại thánh dược khác nhiều lần. Mất cây sau này Hỗn Độn Quả của Kim Ô thị cũng không có điểm tựa. Chi bằng thế này, ở đây ta có mấy cây thánh dược, tặng Kim Ô thị coi như bồi thường chút ít. Hắn lấy thánh dược mà hắn có được ra, ngay cả Họa Bích Ba La cũng được hắn lấy ra. Kim Ô Thần Đế chần chừ, chọn ra một cây, cười nói: - Cô gia không cần phải bận tâm quá, chỉ cần cho vãn bối của Kim Ô thị ta một cây đủ để mở bí cánh là đủ rồi. Dù sau hậu bối của ngươi cũng cần thánh dược mở bí cảnh thứ bảy. Chung Nhạc cất những cây thánh dược còn lại đi: - Giờ không biết nơi sinh ra của các Thần Vương, e là Thiên sẽ hoàn toàn khống chế được họ, chưa chắc đã là chuyện tốt... Mục đích chuyến đi lần này của hắn là tìm nơi các Thần Vương sinh ra rồi đó trừ bỏ triệt để những Thần Vương đó trước khi Thiên tìm được. Nhưng Hỗn Độn xuất thế, cướp mất Phù Tang Thần Thụ, đúng là nằm ngoài dự liệu khiến hắn không thể làm gì được. Tổ Đình vẫn đang phát triển, thời gian hiện giờ vô cùng cấp bách, tạo cho hắn cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Cuộc chiến giữa thượng cổ chư đế và các Thần Vương là chắc chắn sẽ xảy ra, Tư Mệnh cũng đã dẫn theo chư đế đi diệt trừ các Thần Vương ẩn mình tại ba nghìn Lục Đạo Giới, sau đó sẽ tiến quân tới vũ trụ cổ. Còn tại vũ trụ cổ, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế đã tự tập hợp một nhóm Thần Vương, chắc chắn sẽ không ngồi đợi chết, chắc chắn sẽ chinh phạt Tư Mệnh và thượng cổ chư đế. Cùng lúc đó, Thiên luôn nhăm nhe, chuẩn bị tìm nơi các Thần Vương đã chết sinh ra, khống chế họ, đợi khi Tà Đế hồi sinh sẽ khống chế vũ trụ cổ. Thời gian để Tổ Đình an ổn phát triển không còn nhiều nữa. Kim Ô Thần Đế nói: - Chưa chắc Thiên đã tìm được nơi sinh ra các Thần Vương đó. Dù sao Thần Vương cũng rất giảo hoạt, đã giấu kỹ thánh địa của mình rồi. Năm đó Phục Mân Đạo Tôn cũng không tìm được, huống hồ là Thiên Ngươi không cần phải lo lắng quá! Hơn nữa, các Thượng Cổ Thần Vương kia cũng không cam tâm bị Thiên khống chế đâu. - Mong là vậy. Chung Nhạc lên thuyền cổ, từ biệt Kim Ô Thần Đế. Hắn định cho thuyền rời đi thì đột nhiên bầu trời biến dạng, một cây hỏa thụ nguy nga từ ngoài trời lao tới, uỳnh một tiếng rơi xuống Hỗn Độn Hỏa Hải. Những chiếc rễ khổng lồ vung lên cuốn lấy Phù Sơn, cắm rễ dưới biển, hấp thụ uy năng Hỗn Độn! Chung Nhạc và Kim Ô Thần Đế đều sững lại, vội nhìn ra ngoài, không thấy tung tích của con Hỗn Độn kia đâu, trên không trung không có dấu vết gì, rõ ràng nó đã đi xa. - Tại sao hắn lại trả Phù Tang Thần Thụ? Chung Nhạc và Kim Ô Thần Đế đều thấy khó hiểu, nhưng dù sao Phù Tang Thần Thụ trở lại cũng là chuyện tốt. Kim Ô Thần Đế lấy cây thánh dược của Chung Nhạc ra, cười: - Thần thụ đã về thì cây thánh dược này ngươi giữ lại đi. Chung Nhạc lắc đầu, không nhận cây thánh dược đó, cho con thuyền rời đi. Kim Ô Thần Đế đành cất thánh dược đi, quay lại nhìn Phù Tang Thần Thụ, bỗng bay lên cây. Cung điện trên cây của hắn vẫn còn, chỉ là có phần rách nát. Kim Ô Thần Đế đi vào cung điện, hơi khựng lại, bên trong cung điện còn có Hỗn Độn Khí lan tràn, bên trong là một món bảo vật. Bảo vật là một thanh thạch kiếm, được tạo nên từ Hỗn Độn Thạch. Tuy là đá nhưng có vết rỉ sét, không biết đã ở trong Hỗn Độn bao nhiêu năm tháng. - Mượn Phù Tang Thần Thụ xong còn tặng ta một bảo vật trong Hỗn Độn để đáp tạ sao? Kim Ô Thần Đế vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, tiến lại cầm lấy thanh Hỗn Độn Thạch Kiếm, lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh ồ ạt truyền tới từ thanh kiếm. Hắn tán thưởng: - Đúng là một món bảo bối tốt! Con Hỗn Độn này cũng không phải loại khốn kiếp! Chung Nhạc trở về Tổ Đình, vừa tu luyện vừa chỉ bảo cho Phong Hoài Ngục và Chung Hiếu Văn. Phong Hoài Ngọc tu luyện đã vào chính quy, trở thành thần ma, thiếu niên tài tuấn, vô song trong cùng cảnh giới. Còn Chung Hiếu Văn mới thành luyện khí sĩ không lâu, vẫn đang khổ luyện ở Uẩn Hồn Cảnh, tôi luyện thần hôn, mãi không thể tiến lên Khai Luân Cảnh. Chung Nhạc cũng không vội mà còn bảo hắn áp chế cảnh giới, ở lại Uẩn Hồn Cảnh thêm thời gian nữa, tích lũy thêm. Nhân tộc cùng lứa khác đã có không ít người tu thành nguyên đan, còn Chung Hiếu Văn thì vẫn quẩn quanh ở Uẩn Hồn Cảnh, cho dù Chung Hiếu Văn rất trưởng thành nhưng cũng có chút khó hiểu. Đại hội chư đế tương lai lần thứ năm diễn ra, cường giả các nơi ở vũ trụ tới tham gia, có thể nói vô cùng náo nhiệt. Thiên Huyền Tử, Phượng Minh Sơn, Đề Mạc Bắc, Yêu Tinh Nguyệt, các cự đầu công thành danh toại như vậy cũng tới. Chung Nhạc đích thân khai đàn, truyền thụ bí cảnh thứ bảy, Thất Đạo Luân Hồi. Âm Phiền Huyên, Kim Hà Hề, Hoa Sảnh Mân cũng đăng đài, đúng là thịnh thế. Hiên Viên, Phong Hoài Ngọc cũng tham gia, giao lưu với quần hùng các tộc khắp các nơi trên vũ trụ, thu hoạch không ít. Chung Hiếu Văn thì theo sau Hiên Viên và Phong Hoài Ngọc, ngoan ngoãn nghe giảng. Tiểu khí sĩ Uẩn Hồn Cảnh nhỏ bé này cũng tham gia đại hội chư đế tương lai, thu hút không ít sự chú ý. Càn Đô Thần Vương, Thiên Cơ, Thiên Huyền cũng chạy tới, Thiên Huyền và Thiên Huyền Tử được Chung Nhạc xếp cùng nhau, một người là cự nhân, một người là tiểu oa oa mặc yếm, đối nghịch một cách thú vị. - Thiên thừa tướng, không biết lão hủ có thể tham gia không? Đại hội sắp kết thúc thì đột nhiên có khách không mời mà tới. Đó là một vị lão giả, ống tay áo rộng bay phấp phới, tới Tổ Đình cười hà hà: - Lão hủ thấy chư quân tương lai luận đạo, không kìm được khẩn xin thường tướng tạo điều kiện. Chung Nhạc nghiêm nghị đứng dậy đón: - Mời lão tiên sinh. Lão giả cũng không khách sáo, ngồi xuống khai đàn. Đạo âm của hắn vang lên, bảy quầng sáng sau đầu xoay chuyển, chấn động, khiến tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc, vội lắng tai nghe. Chung Nhạc cũng động dung, Phong Hiếu Trung bên cạnh khẽ nói: - Một vị đế thời thượng cổ, chỉ còn lại năm mươi năm thọ nguyên. Chung Nhạc khẽ gật đầu, đây là một vị thượng cổ đại đế thời đại Phục Mân Đạo Tôn, giờ đã già, thọ nguyên không còn nhiều, lúc này tới nói là giao lưu, chi bằng nói muốn truyền đạo của mình để không bị thất truyền. Vị lão giả này đăng đàn mấy chục ngày mới dừng, đứng dậy thi lễ với Chung Nhạc: - Đa tạ thừa tướng đã tổ chức đại hội giúp lão hủ thực hiện tâm nguyện. Chung Nhạc vội đáp lễ: - Lão tiên sinh rời khỏi đây thì định đi đâu? Vị lão giả đó nhìn Tàng Linh và Càn Đô Thần Vương ở cách đó không xa, ánh mắt lộ sát cơ: - Có Phục Hy ở hạ giới, lão hủ định tới đó một chuyến. Chung Nhạc trong lòng có chút bi ai: - Nếu vậy, ta không tiễn đạo hữu nữa. - Xin dừng bước. Lão giả đó rời đi, một lát sau thì lại có một lão phụ tới, cũng là xin giao lưu, cũng đã tu luyện được thất đại bí cảnh. Chung Nhạc quan sát kỹ, thấy lão phụ này một thân tu vi tinh khí đang mất dần, rõ ràng đã gần tới lúc thân tử đạo tiêu. Bà cũng là một vị thượng cổ đế, năm xưa chắc hẳn là giai nhân phong hoa tuyệt đại, nhưng giờ đã đến những năm cuối đời. Lão phụ giảng đạo vài chục ngày rồi cáo từ. Chung Nhạc hỏi: - Chuyến này đạo hữu định làm gì? Lão phụ đáp: - Những việc năm xưa bọn ta muốn mà không dám làm. Giờ già rồi, sự sợ hãi trước kia cũng không còn. Phục Hy tuy là nữ tử nhưng can đảm phi phàm, lão thân lần này tới đi theo nàng ta, đường xuống suối vàng cũng có nhiều cố hữu bầu bạn, sẽ không cô đơn. Chung Nhạc khựng người, mắt nhìn tiễn lão phụ rời đi. Lại một lúc sau mấy vị lão giả khác tới, có nam có nữ, mỗi người đều ngồi xuống truyền đạo. Đại hội chư đế tương lai vốn dĩ đã kết thúc từ lâu nhưng không một ai rời đi, liên tiếp mấy năm có những lão giả già nua tới giảng đạo, giảng sự tinh diệu của Thất Đạo Luân Hồi. Tổ Đình càng ngày càng náo nhiệt, tất cả mọi người đều có được không ít lĩnh ngộ, liên tục có người tham ngộ được, không cần thánh dược, không cần đại đế hộ pháp cũng mở được bí cảnh thứ bảy, hàng loạt kỳ tài xuất hiện! Những lão giả kia nói cũng lạ, giảng xong cũng không nghe người khác, cũng không giao lưu với ai mà bỏ đi luôn. Chung Nhạc lòng càng thêm nặng trĩu, Tư Mệnh tập hợp trăm vị thượng cổ đại đế ở ba nghìn Lục Đạo Giới tuyên chiến với các Thần Vươn, vẫn là thu hút các thượng cổ chư đế đang ẩn cư tới. Những vị tiền bối đó lần này đi là mang tâm thái quyết tử cùng các Thần Vương kia. Họ không trông chờ gì việc sống sót mà muốn nhân cơ hội trước khi chết để lại chút tưởng niệm, truyền thừa cho hậu thế. Họ không có Tân Hỏa nên đại hội chư đế tương lai trở thành nơi truyền đạo của họ. - Sinh linh Hậu Thiên không tránh được sinh lão bệnh tử, cho dù là đại dế thì cũng khó thoát được sự tàn nhẫn của thời gian. Phong Hiếu Trung trầm ngâm: - Không thành Tiên Thiên, cho dù tài hoa tuyệt đại như Phục Mân Đạo Tôn thì rồi cùng về với cát bụi. Sư đệ, trước mặt chúng ta thực sự còn đường không? Chung Nhạc tim khẽ run, cười: - Sư huynh cũng có lúc hoang mang sao? Phong Hiếu Trung ngẩng lên nhìn về phía xa: - Con đường của ta và ngươi khác nhau, hai ta đi theo hai đường, sau này dù là ai thành đạo thì cũng được chứng nhận. Sư đệ, ta định đi, Hoài Ngọc giao cho ngươi. Chung Nhạc giật mình, Phong Hiếu Trung cười: - Ta muốn đi gặp một Phục Hy khác. Cùng nàng ta chiến đấu với Thần Vương, có lẽ có thể khiến ta tiến một bước. Chung Nhạc cũng không ngăn cản: - Sư huynh cẩn thận, tuy nàng ta là Phục Hy nhưng không nhận nhân tộc, hơn nữa thủ đoạn thâm độc, có thể hy sinh người khác bất cứ lúc nào. Phong Hiếu Trung cười: - Ta không phải nhân tộc lâu rồi. Chung Nhạc đành để hắn đi. Tư Mệnh tuy là Phục Hy nhưng với ngoại tộc không phải Phục Hy thì vô cùng độc ác, thậm chí lục thân bất nhận, để đạt mục đích không từ thủ đoạn nào. Hắn cũng lo cho an nguy của Phong Hiếu Trung. Nói thực, Tư Mệnh tập hợp nhiều thượng cổ đại đế như vậy tuyên chiến với Thần Vương cũng là một biểu hiện của việc không từ thủ đoạn của nàng ta. Nàng ta vì kéo dài thời gian cho Chung Nhạc, tự mình thu hút sự chú ý của các Thần Vương cho Chung Nhạc phát triển thế lực. Những thượng cổ chư đế kia chính là vũ khí trong tay nàng ta. Tư Mệnh hiện nay có lẽ trong lòng chỉ còn một mình tộc nhân là Chung Nhạc, bất cứ sinh mệnh nào khác trong mắt nàng đều là công cụ lợi dụng! Lão giả tới tham gia đại hội chư đế càng ngày càng đông, trước sau có tới vài tăm vị khiến đại hội kéo dài thêm hơn chục năm, thậm chí ngay cả Chung Hiếu Văn cũng được rất nhiều cảm ngộ, tiến vào Khai Luân Cảnh, liền một lúc mở ra thất đại bí cảnh! - Tất cả có hơn sáu trăm vị thượng cổ chi đế tới Tổ Đình ta, lần này nguy rồi! Chung Nhạc sắc mặt đại biến, da đầu tê dại, toàn thân nổi da gà: - Họ bị câu rồi!