Trong Nguyệt Cung, Tần Mục cùng Bạch Cừ Nhi thật sự vẫn đang giao lưu kiếm pháp, mặc dù kiếm pháp của Bạch Cừ Nhi có được là từ Tần Mục, nhưng trải qua bốn vạn năm rèn luyện, kiếm pháp của nàng so với kiếm pháp cơ sở của Tần Mục năm đó đã có sự bay vọt về chất. Năm đó, Tần Mục cùng đám người Đại Tôn trở lại bốn vạn năm trước, ở Bách Long thành, Tần Mục biểu diễn kiếm pháp của mình cho đám người Bạch Cừ Nhi, Bạch Thanh Phủ thấy. Nhưng ở thời đại Thượng Hoàng huỷ diệt, người thấy được kiếm pháp của Tần Mục lại chỉ có Bạch Cừ Nhi còn sống. Sau khi Tần Mục rời đi, nàng một mình bảo vệ bách tính tìm kiếm một nơi có thể khiến cho thời đại Thượng Hoàng tiếp tục kéo dài, bất chấp gian nan hiểm trở gì đó, chỉ có một mình nàng nhận. Kiếm pháp của Tần Mục ở trong tay nàng dần dần diễn biến, biến thành thần chỉ bảo vệ lê dân bách tính, nàng giống như là một Sơ tổ Nhân Hoàng khác, chỉ là khác với Sơ tổ Nhân Hoàng, nàng càng thêm kiên quyết. Khởi điểm của nàng thấp hơn, Sơ tổ Nhân Hoàng Tần Vũ là hậu nhân của Khai Hoàng, thuở nhỏ nhận được giáo dục hoàn mỹ nhất, tu hành công pháp và thần thông rất cường đại. Mà nàng chỉ là nữ nhi của Bách Long thành chủ, nàng cũng không phải Long tộc thuần khiết, thần thông tốt nhất nàng từng học được chính là kiếm pháp của Tần Mục cùng với Tổ Long Thái Huyền Công do Tần Mục truyền thụ cho nàng. Nhưng lúc này Tần Mục cũng chưa kịp hoàn toàn truyền kiếm pháp của mình cho nàng, Tổ Long Thái Huyền Công cũng thiếu sót không được đầy đủ. Nàng chỉ có thể dựa vào tự mình tìm tòi, thay đổi, tuy rằng trong kiếm pháp của nàng còn có bóng dáng của Tần Mục, nhưng nội hàm và ý cảnh của kiếm pháp từ lâu đã rời khỏi quỹ đạo của Tần Mục. Đây cũng là điều khiến cho Tần Mục bội phục và kính trọng nàng. Chỉ có kiếm pháp nắm giữ tinh thần thời đại, mới có thể nhập đạo. Loại nhập đạo này cũng không phải là dựa vào công pháp Đế Tọa để nhập đạo, cũng không phải là "Ngự Thiên Tôn" của Thiên Đình dựa vào cấu tạo thuật số hiểu phù văn đại đạo Cổ Thần để nhập đạo. Công pháp Đế Tọa nhập đạo chính là dựa vào đạo hạnh của người sáng lập, khiến cho người tu hành có lĩnh ngộ cực cao. Kết cấu phù văn đại đạo dẫn đến nhập đạo, chỉ là cách thức dùng để mưu lợi, khiến mình có thể thi triển ra đại đạo thần thông của Cổ Thần. Hai loại này đều là thủ đoạn mưu lợi. Thật sự nhập đạo là ảnh hưởng bởi tình thần của một thời đại, khiến cho đạo tâm của mình ở trong thời đại này, đạo tâm theo thời đại chớp động, bị khí tức và mạch đập của thời đại làm cảm động, bị hồng trần thế sự kích động đạo tâm, do đó nhập đạo. Loại nhập đạo này chính là hồng trần nhập đạo. Hồng trần nhập đạo mới là nhập đạo chân chính. Kiếm đạo của thôn trường là được hình thành khi múa kiếm trong lúc thất bại, nhớ lại bậc tiên hiền, trong lòng cảm thấy vĩ đại. Duyên Khang quốc sư nhập đạo là do cải cách đổi mới, kiên quyết tiến thủ. Đồ tể nhập đạo là không phục trời không phục đất không chịu thua, hướng lên trời xuất đao, sảng khoái ân cừu. Tần Mục nhập đạo là được Sơ tổ Nhân Hoàng khích lệ, lưng mang gánh nặng trách nhiệm không có sức lực xoay chuyển trời đất, ở trong chiến trận của Thái Hoàng Thiên giận dữ đánh ra một đòn, muốn thay đổi kiếp vận của nhân gian. Bạch Cừ Nhi nhập đạo lại là dùng kiếm để bảo vệ bách tính bình an, bảo vệ lê dân bách tính, mang đến cho bọn họ hi vọng được sống tiếp. Kiếm đạo của nàng hoàn toàn kết thúc là ở thời đại Thượng Hoàng, sau khi lê dân bách tính bình an lúc này mới dừng lại không tiến lên, bởi vì khi đó không có chiến loạn, bách tính của thời đại Thượng Hoàng có cơ hội sinh sôi nảy nở. Khi đó, kiếm đạo của nàng đã tu luyện tới hai mươi bảy tầng trời. Nhân tài Khai Hoàng xuất hiện cũng quật khởi vào lúc đó, Bạch Cừ Nhi làm Thượng Hoàng Kiếm Thần cuối cùng có thể buông xuống gánh nặng của mình, cũng chính bởi vì vậy, ở trong thời gian mấy vạn năm sau đó, kiếm đạo của nàng trước sau không có cách nào tiến thêm một bước. Nhưng kiếm pháp và quan niệm của nàng, cũng ảnh hưởng đến thời đại Khai Hoàng hai vạn năm sau, đồng thời ảnh hưởng đến Duyên Khang bốn vạn năm sau. Tần Mục cùng nàng giao lưu kiếm pháp, truyền thụ cho nàng thức kiếm mười chín do hắn sáng tạo ra, cũng học tập đại thần thông kiếm đạo của nàng. Hắn có thể từ thần thông kiếm đạo của nàng nhìn thấy được những hành hạ cực khổ mà nữ hài này đã trải qua, cùng với sự cố chấp kiên trì của nàng. Lần này, Tần Mục truyền thụ kiếm pháp hoàn chỉnh của mình cho nàng, cũng không chút giữ lại, truyền thụ Tổ Long Thái Huyền Công cho nàng. Sở dĩ vị Thượng Hoàng Kiếm Thần Bạch Cừ Nhi này không thể tu luyện tới cảnh giới cao hơn, chính bởi vì Tổ Long Thái Huyền Công không trọn vẹn, có môn công pháp này, mặc dù không thể nâng cao thành tựu kiếm đạo của nàng, nhưng có thể khiến cho tu vi cảnh giới của nàng tiến thêm một bước. - Ngươi muốn đi tìm Quy Khư sao? Bạch Cừ Nhi nghe được Tần Mục nói tới Quy Khư, nàng suy nghĩ một lát, nói: - Năm đó ta dẫn đầu tộc nhân tiến vào Đông Hải, khi đó Nguyên Đô còn chưa bị phong ấn, ta ở trong một hải vực gặp được con rồng lớn, giống như là Long bá ngươi nói tới. Long bá ở nơi đó, Quy Khư chắc hẳn cũng ở gần đó. Ánh mắt Tần Mục nhất thời sáng lên, hắn vội vàng hỏi thăm nàng gặp được Long bá ở chỗ nào. Bạch Cừ Nhi vẽ địa lý cho hắn, nói: - Long bá tính tình rất nóng nảy, là hậu duệ thần long thái cổ, nếu như ngươi đi vào trong đó, nhất định phải cẩn thận. Trong Thiên Đồ, sĩ tử của Duyên Khang rất cần cù, giống như là bầy ong thợ bận rộn, tu sử lại trận pháp không trọn vẹn trong Thiên Đồ, thay đổi kết cấu trận pháp. Thiên Đồ là món bảo vật, Duyên Khang quốc sư muốn chế luyện lại món bảo vật này, trở thành một vũ khí trận pháp của Duyên Khang. Duyên Khang quốc sư cũng muốn lấy Thiên Đồ đi, tuy nhiên lấy Thiên Đồ đi sẽ chỉ làm cho Thiên Đình nhanh chóng chế luyện ra Thiên Đồ mới. Như vậy sẽ càng bất lợi đối với Duyên Khang. Hắn muốn lợi dụng sức ỳ của Thiên Đình khiến cho Duyên Khang thoạt nhìn càng thêm vô hại, lúc này mới phù hợp với lợi ích của Duyên Khang. Tần Mục và Bạch Cừ Nhi cũng đi ra khỏi Nguyệt Cung, giúp đỡ các sĩ tử tu sửa Thiên Đồ, cải thiện cấu tạo phù văn, hai người qua, nâng cao chất lượng lên rất nhiều. Mãi đến một ngày này, Tần Mục đột nhiên nhớ tới Ngự Thiên Tôn. - Nguy rồi, ta ném Ngự đệ ở Giang Lăng học cung gần nửa năm! Tần Mục bất đắc dĩ, chỉ đành phải rời đi. Bạch Cừ Nhi đứng ở trước Nguyệt Cung vẫy tay từ biệt hắn. Tần Mục đứng ở trên đầu Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân chạy về phía thế giới bên dưới Hắn quay đầu nhìn lại, nữ tử kia đang ở ngoài ánh trăng sáng tùy ý múa kiếm. Tần Mục kinh ngạc nhìn nữ tử múa kiếm ở trên mặt trăng, hắn cảm thấy kiếm đạo của Bạch Cừ Nhi mãi không tiến bước, trong lúc bất chợt hình như lại có phần nâng cao, lại một lần nữa có tiến bước. Nữ tử kia hình như vừa tìm được đối tượng đáng để cho mình bỏ ra tính mạng đi bảo vệ, bởi vậy thành tựu trên kiếm đạo lại một lần nữa được nâng cao! - Nàng muốn bảo vệ Duyên Khang kế thừa quan niệm Thượng Hoàng, hay chỉ muốn bảo vệ ta... Tần Mục lắc đầu, bật cười nói: - Nàng muốn bảo vệ Duyên Khang, nhất định là như vậy. Giang Lăng học cung, mặt Tần Mục đen lại, đón lấy Ngự Thiên Tôn và Thủy Kỳ Lân được Yên Nhi nuôi thành béo mập. Trong thời gian nửa năm này, Ngự Thiên Tôn theo Vệ quốc công, giọng nói cũng lớn tới thần kỳ, lỗ tai của Tần Mục cũng bị chấn động. Sắc mặt Tần Mục biến thành màu đen, nghiêm lệnh cấm Yên Nhi tiếp tục ném thức ăn cho Ngự Thiên Tôn và Thủy Kỳ Lân, trên đường lại để cho Ngự Thiên Tôn điên cuồng tu luyện, tranh thủ luyện đi những thịt thừa trên thân. Về phần Thủy Kỳ Lân, Tần Mục lại giao cho Long Kỳ Lân đi huấn luyện. Đối với việc loại bỏ phần thịt thừa trên thân, Long Kỳ Lân cũng rất quen thuộc. Yên Nhi không có cơ hội ném thức ăn, không thể làm gì khác hơn là đi chiếu cố cho Tần Mục, Tần Mục mua cho nàng ít hạt hướng dương, để cho nữ hài này bóc từng hạt một cho mình ăn. - Công tử ăn Ma Thần không? Yên Nhi bắt tới một vị Ma Thần hùng tráng giống như ngọn núi, dụ hắn nói. Tần Mục lắc đầu. Yên Nhi rất thất vọng ăn vị Ma Thần này, sau đó nàng lại bay ra ngoài bắt tới một vị thần chỉ, dụ dỗ nói: - Công tử ăn thần chỉ không? Tần Mục lắc đầu. Sau khi Yên Nhi ăn xong ợ một cái. Bọn họ đi tới Ngọc Kinh học cung, Ngọc Kinh học cung của Vương Mộc Nhiên dường như thu kém hơn các học cung kháct, thánh địa năm đó nổi danh nhất Duyên Khang bởi vì quá lạc hậu, không thể cải cách trước, lại có Tiểu Ngọc Kinh hấp dẫn những sĩ tử có nội tình. Nhưng ở chỗ này, Tần Mục lại gặp được Sơ tổ Nhân Hoàng, ngoại trừ Sơ tổ ra, Nhân Hoàng các đời lại đều có thể chạy đến đây, trở thành Quốc Tử Giám, giáo dục sĩ tử. Tiểu Ngọc Kinh vốn có chính là mảnh nhỏ của Khai Hoàng Thiên Đình năm đó, Sơ tổ có tình cảm sâu sắc đối với nơi này, năm đó khi ý chí tinh thần hắn sa sút, hắn cũng hóa thành bức tượng đá ở nơi đây. Đám người Nhị tổ, Tam tổ, Tề Khang Nhân Hoàng đều là người kiệt xuất trong hai vạn năm Khai Hoàng bị huỷ diệt, lần này sống lại tất nhiên càng hơn năm đó. Những Nhân Hoàng này đều đang mở lại Thiên Hà thần tàng, thực lực rất mạnh. Hơn nữa, bọn họ mang theo tác phong cường bá ở Phong Đô, khiến cho Ngọc Kinh học cung rất náo nhiệt. Sơ tổ Nhân Hoàng lại chuyển điển tịch của Ngọc Minh Cung đến Tiểu Ngọc Kinh, giúp Ngọc Kinh học cung nâng cao cực lớn. Tần Mục dẫn theo Ngự Thiên Tôn đến đây xin học, qua hơn mười ngày, hắn đã học xong thành quả cải cách nhưng Ngự Thiên Tôn còn chưa có học xong, hắn không thể làm gì khác hơn là chờ ở chỗ này. - Tần Nhân Hoàng, ngươi rất quan tâm Tiểu Bàn Tử này. Tề Khang Nhân Hoàng rất thản nhiên xoa gò má đầy thịt của Tiểu Bàn Tử, khiến miệng của Ngự Thiên Tôn thành một đóa hoa, hắn cười nói: - Chẳng lẽ ngươi dự định bồi dưỡng hắn thành Nhân Hoàng đời sau sao? Ánh mắt Tần Mục nhất thời sáng lên, hắn thật ra chưa từng nghĩ qua sẽ an bài cho Ngự Thiên Tôn thế nào. Hắn chỉ không muốn phụ sự hy vọng của lão nhân âm soa, bồi dưỡng Ngự Thiên Tôn trở thành một tồn tại không kém với đời trước, lại một lần nữa trở thành Thiên Tôn khiến thiên hạ chấn động kinh ngạc. Tuy nhiên, hắn không có khả năng cứ luôn dẫn theo Ngự Thiên Tôn, có lẽ có thể bồi dưỡng Ngự Thiên Tôn trở thành Nhân Hoàng đời kế tiếp. - Nhân Hoàng chúng ta đều là thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước. Tề Khang Nhân Hoàng cười híp mắt nói: - Ngươi cảm thấy tương lai hắn có thể đánh thắng được ngươi sao? Tần Mục khiêm tốn nói: - Nhân Hoàng điện chúng ta quả thật có truyền thống này, Ngự đệ thật sự xuất chúng không tầm thường, vượt xa ta, chỉ là dù sao ta cũng là phách thể... Tề Khang Nhân Hoàng cười lạnh, nói: - Để Tiểu Bàn Tử ở chỗ này, đám người chúng ta sẽ cùng nhau dạy hắn, bảo đảm hắn đánh cho phách thể ngươi phải khóc cha gọi mẹ! Tần Mục cười ha ha, không ngờ thật sự để Ngự Thiên Tôn ở chỗ này, hắn căn dặn: - Không nên dạy hắn công pháp, cũng không cần dạy hắn làm thế nào mở ra thần tàng. Ai dám dạy, ta lại đánh cho hắn khóc cha gọi mẹ! Các đời Nhân Hoàng cười lạnh, dự định giáo huấn người khi sư diệt tổ này, Tần Mục đã vội vàng gọi Long Kỳ Lân mang theo Yên Nhi, rời đi. - Công tử, chúng ta đi đâu? Yên Nhi thấy hắn hăng hái, không nhịn được cười hỏi. - Đông Hải! Tần Mục chỉ phía đông xa xôi, lớn tiếng nói. Yên Nhi hiếu kỳ nói: - Công tử đã ăn chán Thần Ma trên lục địa, muốn ăn hải sản sao? Thần Ma trong biển rất tanh. - Chúng ta đi tìm kiếm Quy Khư! Tần Mục cười nói: - Đi tìm tung tích của Khai Sơn tổ sư của Thiên Thánh giáo, đại sư huynh Ngụy Tùy Phong, xem thử hắn ở Quy Khư lưu lại cho ta bí mật gì! Long Kỳ Lân vui vẻ lao nhanh, chạy về phía biển đông, đến trên mặt biển, hắn vui vẻ đạp bằng vạn cơn sóng biển. Mấy tháng sau, cái bụng Long Kỳ Lân hướng lên trời trôi lơ lửng ở trên mặt nước, mặc cho Tần Mục đánh thế nào, nó cũng không muốn dậy chạy đi. - Căn cứ vào bản đồ do Cừ nhi vẽ cho ta, chỗ nàng nhìn thấy Long bá chắc hẳn ở gần đây. Tần Mục hết nhìn đông tới nhìn tây, đối chiếu với bản đồ, nhưng hắn vẫn không có phát hiện gì. Hắn tháo lá liễu ở mi tâm ra, thần thức rơi vào trong đại lục chữ Tần, nho nhã lễ độ nói: - Thiên Công, ngươi có thể nhìn thấy được ta không? Sau một lúc lâu, phân thân của Thiên Công nói: - Có thể! Lần này ngươi lại muốn làm cái gì? Tần Mục vội vàng: - Làm phiền Thiên Công hỗ trợ tìm kiếm Quy Khư. Thiên Công nhìn hắn chằm chằm. Sắc mặt Tần Mục không thay đổi. Lại sau một lúc lâu, Thiên Công hừ lạnh nói: - Mặt biển rất bằng phẳng, ở đây không có Quy Khư. Tần Mục giật mình kinh sợ, hắn lại nhìn về phía Dung Nham Thổ Bá, Thổ Bá không thèm nhìn hắn. Hắn chỉ đành phải thu hồi thần thức, vù một tiếng ở sau người hắn mở ra một cánh cửa Thừa Thiên, hắn thành thật chờ ở ngoài cửa. Qua hồi lâu, trong cửa có chiếc thuyền nhỏ ung dung đi tới, lão nhân âm soa đứng ở đầu thuyền. - U Thiên Tôn, xin hỏi Quy Khư đi như thế nào? Tần Mục hỏi. Đèn bão trong tay lão nhân âm soa suýt nữa tắt, hắn lặng lẽ lắc đầu. Tần Mục hỏi tới: - Như vậy Long Bá quốc thì sao? Đèn bão trong tay lão nhân âm soa run lên, hắn cách cánh cửa, giơ tay lên chỉ về một phương hướng. - Cảm ơn. Tần Mục nho nhã lễ độ, dự định đóng cánh cửa Thừa Thiên. - Chờ một chút! Lão nhân âm soa từ trong cửa thò một tay ra, đèn bão chợt chiếu vào trên mặt của Tần Mục, sắc mặt lão nhân phía sau chiếc đèn bão rất không tốt: - Ngươi gọi ta ra chỉ để hỏi đường thôi sao? Tần Mục gật đầu. Bàn tay cầm theo đèn bão có chút run rẩy, lão nhân phía sau chiếc đèn bão hít một hơi thật sâu, cố nhẫn nại nói: - Nể tình ngươi chiếu cố Ngự Thiên Tôn... Ngự Thiên Tôn? Ngươi ném Ngự Thiên Tôn đi nơi nào?