Quan tài treo truyền ra ngoài tới tiếng rẽ nước, tiếp theo là tiếng sợi dây xích quấn quanh truyền đến, quan tài treo lập tức ngừng. Trong quan tài, trong lòng Tần Mục thoáng động, hắn biết quan tài treo này đã rời khỏi giếng, bị sợi dây xích khóa lại. Quan tài treo sắp mở ra. Yên Nhi lập tức thu đèn lồng đỏ, nhìn bốn phía, đột nhiên trên không trung xuất hiện một cửa động giống như cái miệng, ánh sáng từ phía trên truyền đến, mơ hồ có thể nhìn thấy xung quanh. - Ta nhìn thấy ngươi rồi! Đầu lớn của Thiên Long Vương vung vẩy râu rồng màu xanh lục, cao hứng bừng bừng truy sát Tinh Ngạn. Tần Mục cũng nhìn lại xung quanh, tìm kiếm Long Kỳ Lân, trong lòng có chút lo sợ: - Rồng béo sẽ không phải thật sự bị Thiên Long Vương ăn rồi chứ? Đúng vào lúc này, Yên Nhi tìm được Long Kỳ Lân: - Ở nơi này! Dứt lời, nàng hóa thành Thanh Tước bay đi. Tần Mục nhìn về phía phương hướng nàng bay, quả nhiên thấy Long Kỳ Lân nằm ở trong góc đang ngủ. Yên Nhi nắm Long Kỳ Lân lên, vù vù xông về phía lối vào của quan tài treo, Tần Mục cũng tăng tốc bay ra ngoài. Bên ngoài quan tài treo, chân Tần Mục chạm đất, đột nhiên chỉ thấy hào quang trong Đọa Thần cốc này đang nhanh chóng thu lại, niêm phong lúc trước đã hoàn toàn mất đi hiệu lực! - Nguy rồi, lão già mù Dịch Thạch Sinh dự định hủy diệt nơi đây! Tần Mục quyết định thật nhanh, hắn cùng Yên Nhi một trước một sau phi thân rời đi, Long Kỳ Lân đã tỉnh lại từ lâu, hắn vội vàng hiện ra chân thân, cõng Tần Mục bước chân nhanh hơn phóng ra ngoài. Đọa Thần cốc vốn tràn ngập hào quang, trong thời gian thật ngắn lại co lại thành một chấm tròn nho nhỏ, Tinh Ngạn, Yến Khấp Linh và đầu lớn của Thiên Long Vương từ trong quan tài treo lao ra, cũng hốt hoảng bỏ chạy về phía ngoài cốc, chỉ có đầu lớn của Thiên Long Vương không phải chạy trốn, mà mở miệng to như chậu máu truy sát sau lưng bọn họ. Oong... Ánh sáng lóa mắt bạo phát, trong phút chốc cái giếng và quan tài treo lại bị phá hủy, sợi dây xích khóa quan tài treo lại liên tục bị đứt, vèo, vèo, vèo, từng sợi dây xích bị đứt sóng triều hủy diệt khủng khiếp đánh cho bay ngược trở lại, bay qua bên cạnh đám người Tần Mục. Tần Mục đứng ở trên lưng của Long Kỳ Lân quay đầu nhìn lại, nhưng thấy dãy núi xung quanh cái giếng và quan tài treo bị san thành bình địa, vực sâu bị lấp bằng, dấu vết kiếm pháp do Khai Hoàng lưu lại này ở trong dao động hủy diệt khủng khiếp này cũng bị kích phát ra ra, từng kiếm quang kinh diễm giăng kín khắp nơi, vô cùng khủng khiếp. Long Kỳ Lân rít gào, giận dữ gầm thét lên, nâng cao tốc độ đến mức tận cùng, rất nhanh nó đã vọt tới bên cầu nổi, phóng qua cầu nổi, lao thẳng đến bên ngoài mảnh di tích này. Hắn vừa định giảm tốc độ xuống, Tần Mục quát: - Tiếp tục chạy! Long Kỳ Lân tiếp tục phát lực chạy như điên, Tần Mục quay đầu nhìn về phía sau, nhưng thấy thanh kiếm Khai Hoàng treo ở trên khoảng không của cầu nổi này bị ánh sáng hủy diệt trùng kích, kiếm quang đột nhiên bạo phát. Ngoài cốc, hào quang đã thu lại thành một điểm tròn, sau khi đạo kiếm quang này bạo phát, chấm tròn cũng lại một lần nữa bạo phát. Cái này gọi là nuôi rồng nghìn ngày, dùng trong một giờ, đây vẫn là lần đầu Tần Mục phát hiện Long Kỳ Lân không ngờ có thể chạy trốn nhanh như vậy, trong lòng cực kỳ trấn an: - Không uổng công hàng ngày ta chi một khoản lớn toàn bộ sử dụng ở trên người hắn... Thường ngày của hắn tốn không nhiều tiền tài, bất kể đi tới Duyên Khang, ăn mặc chi phí trên cơ bản không cần hắn dùng tiền, tiền trên người hắn chín phần chín đều sử dụng để nuôi dưỡng Long Kỳ Lân. - Có thể dừng lại! Tần Mục nói với Long Kỳ Lân, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh sáng hủy diệt của Đọa Thần cốc vẫn đang rung chuyển, nhưng uy năng đã thu nhỏ lại. - Tinh Ngạn sẽ không chết, hắn có rất nhiều thủ đoạn, Yến Khấp Linh và Thiên Long Vương lại khó nói. Thương thế của hắn đã lành được bảy tám phần, Tinh Ngạn cướp đi thân thể Ngự Thiên Tôn do Thiên Đình chế tạo, điều này đối với hắn không là một chuyện tốt, nhưng cũng không tính là chuyện xấu. Thân thể Ngự Thiên Tôn được Thiên Đình chế tạo, ẩn chứa phù văn Cổ Thần, xây dựng ra hệ thống thần tàng và hệ thống Thiên Cung Thiên Đình nhìn như hoàn mỹ, có thể nắm giữ tất cả lực lượng Cổ Thần. Đây là điều chúng sinh hạ giới không có đầy đủ. Tuy nhiên trong đó thiếu mấu chốt nhất Thiên Hà thần tàng, lực lượng của hai vị bá chủ Thiên Công, Thổ Bá này cũng không hoàn chỉnh. Hơn nữa, thân thể Ngự Thiên Tôn là căn cứ vào thuật số vĩ mô của Đạo tổ chế tạo ra thành, thiếu đi thuật số vi mô, trước sau không gọi được hoàn mỹ. Càng mấu chốt hơn chính là, Tần Mục đã sao chép lại những phù văn trong Thiên Đình Thủ Tàng Các, đợi đến khi Lâm Hiên đạo chủ dẫn đầu Đạo môn Duyên Khang hoàn thiện Thái Vi Toán Kinh, lại có thể bổ sung cơ cấu thuật số vi mô cho những phù văn này, khi đó mới là hoàn mỹ nhất. Tinh Ngạn chỉ nhận được Thân thể của Ngự Thiên Tôn, có thể tìm hiểu ra một phần mà thôi, muốn tu thành thân thể nguyên thần hoàn mỹ nhất, còn kém rất xa. Đột nhiên, cái đầu cực lớn của Thiên Long Vương lắn ra khỏi Đọa Thần cốc, muốn bay lên không trung, nhưng làm thế nào hắn cũng không bay nổi, rõ ràng bị thương rất nặng. Cái đầu bị thi hóa này đột nhiên vươn râu rồng ra, chống xuống mặt đất, râu rồng thật dài giống như một từng cái chân lớn, nâng cái đầu lớn đi ra ngoài. - Ta nhìn thấy ngươi... Cái đầu lớn này đứng vững trên không trung, di chuyển giống như gò núi, lộ ra nụ cười ngây ngô, nhìn lướt qua khắp nơi. Lúc hắn đi lại, đất rung núi chuyển, hiển nhiên hắn đang tìm kiếm thứ có thể ăn. Tần Mục nhíu mày một cái, nếu Thiên Long Vương thi biến chạy ra khỏi nơi đây, chỉ sợ sẽ làm hại một phương, ăn thịt người xung quanh, nhất định phải tiêu diệt hắn. Nhưng Thiên Long Vương ở trong ánh sáng hủy diệt kia cũng không có chết, thực lực thực sự khủng khiếp. - Thiên Long Vương cũng giống như Phượng Thu Vân vậy, là tồn tại cảnh giới Lăng Tiêu, làm thế nào mới có khả năng diệt trừ hắn? Tần Mục lấy ra bản đồ địa lý do Tinh Ngạn đưa cho hắn, tìm được Đọa Thần cốc mình đánh dấu, tìm kiếm ở bên cạnh. Sau khi Nguyên Giới phá phong, Tinh Ngạn đã đi qua nơi rất nhiều, bởi vậy có khả năng vẽ ra bản đồ địa lý. Ánh mắt Tần Mục nhất thời sáng lên, hắn tìm được di tích cổ gần đó nhất, hắn thầm nghĩ: - Dẫn hắn tới trong di tích cổ, khiến cho di tích cổ vây khốn hắn có lẽ là một lựa chọn tốt. Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên phía xa có ánh sáng chớp động, một con chim yến đen lưng bụng trắng từ trong ánh sáng bay ra, rơi xuống đất hóa thành Yến Khấp Linh, thân hình có chút lảo đảo. Yến Khấp Linh lập tức chú ý tới hắn, cảnh giác vạn phần. Tần Mục lộ ra nụ mỉm cười thân thiện, kiếm hoàn lại lặng lẽ từ trong túi Thao Thiết bay ra, lặng lẽ chui xuống dưới đất. Yến Khấp Linh sốt ruột vội vàng lấy ra một cây cành cây trơ trụi, dài chỉ có ba tấc, nàng cắm ở trên mặt đất, nhánh cây kia lập tức mọc rễ, vô số rễ cây điên cuồng sinh trưởng, bao phủ dưới nền đất. Mà phần trên mặt đất lại ở nẩy mầm tách nhánh, trong khoảnh khắc lớn lên thành một gốc cây lớn che trời, cao tới mấy trăm trượng. - Cành Nguyên Mộc? Tần Mục kinh ngạc, thu kiếm hoàn, cười nói: - Yến Khấp Linh tỷ tỷ, ta rất muốn gặp Thiên Đế một lần. Yến Khấp Linh giật mình, giơ tay lên nhổ cái cây lớn, cây lớn lại biến thành một cành nhỏ dài ba tấc. - Mục Thiên Tôn... Tần Mục vội vàng xua tay, bảo Long Kỳ Lân đuổi theo Thiên Long Vương, hắn quay đầu cười nói: - Yến tỷ tỷ không cần khách khí, gọi ta là Tần giáo chủ là được. Cái tên gọi Mục Thiên Tôn chỉ là một câu nói đùa, Thiên Đế chưa chắc đã xem là thật, ta cũng không xem là thật. Người của Duyên Khang, bất kể là địch hay ta đều gọi ta là Tần giáo chủ. Yến Khấp Linh do dự một chút, sải bước đuổi theo hắn, nói: - Tần giáo chủ vốn rất căm thù Thiên Đế, thậm chí đưa thánh chỉ của bệ hạ cho một con heo yêu, tránh bệ hạ không kịp, vì sao lần này ngược lại muốn chủ động cầu kiến bệ hạ? Long Kỳ Lân chạy đến phía trước Thiên Long Vương, hai mắt của cái đầu lớn thi hóa này lập tức phong sra ánh sáng màu xanh lục, khóe miệng chảy ra nước thi đuổi theo về phía bọn họ. Tần Mục nghiêm mặt nói: - Không phải cầu kiến, mà gặp mặt ngang hàng. Nếu Thiên Đế vẫn tự cho mình là rất cao, như vậy cũng không cần phải có lần gặp mặt này nữa. Yến Khấp Linh nhíu mày lại. Tần Mục cười nói: - Thiên Đế từ trước đã muốn khống chế ta, nắm giữ ta, ta làm sao có thể để cho hắn vừa lòng đẹp ý? Cho nên ta tránh không kịp. Nếu bệ hạ có thể làm một người hợp tác, một minh hữu, như vậy chúng ta lại có thể gặp mặt, lại có thể nói chuyện một chút. Yến Khấp Linh cười lạnh nói: - Tần giáo chủ, ngươi có tu vi gì mà dám nói điều kiện cùng Thiên Đế? Đừng nói là ngươi, toàn bộ Duyên Khang buộc chung một chỗ cũng không có tư cách nói điều kiện cùng bệ hạ! Tần Mục mỉm cười: - Ta là Mục Thiên Tôn, cũng là thần tử U Đô, nắm giữ lực lượng có thể khiến cho Cổ Thần sống lại, vì sao ta không thể nói điều kiện với hắn? Hơn nữa, hắn đã chết, ta là sống, không có ta giật dây, Thổ Bá sẽ tha cho hắn sao? Sợ rằng người đầu tiên phải giết chết hắn chính là Thổ Bá! Do ta ở giữa giật dây, Thổ Bá nói không chừng còn có thể buông tha hắn. Ngươi không làm chủ được, đi thỉnh giáo Thiên Đế đi. Yến Khấp Linh do dự, bỗng nhiên cắn răng, nói: - Ta trở lại bẩm báo chuyện này cho bệ hạ... - Không cần. Ánh mắt Tần Mục rơi vào hào quang sau đầu của nàng lên, mỉm cười nói: - Ngươi cần gì phải trở lại? Thiên Đế bệ hạ không phải vẫn luôn thông qua chúc phúc của hắn, theo dõi nơi đây sao? Đúng hay không, bệ hạ? Trong lòng Yến Khấp Linh thầm cả kinh, quầng sáng sau đầu nàng đột nhiên hơi lắc lư, trong hào quang hiện ra một gương mặt, buồn bã nói: - Mục Thiên Tôn, chúng ta cuối cùng đã gặp mặt. Tần Mục để cho Long Kỳ Lân dẫn đầu lớn Thiên Long Vương tiếp tục đi về phía trước, cười nói: - Như vậy xin hỏi bệ hạ, có muốn cùng ta nói chuyện một chút hay không? Gương mặt trong hào quang sau đầu Yến Khấp Linh im lặng một lát, nói: - Thiên Âm giới, ta với ngươi nói chuyện. Trong lòng Tần Mục thoáng chấn động, khẽ gật đầu, nói: - Hai tháng sau, gặp tại Thiên Âm giới. Gương mặt trong hào quang sau đầu Yến Khấp Linh giống như làn khói xanh tiêu tan. Yến Khấp Linh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt có chút cảnh giác. Tần Mục ôn hòa cười nói: - Không nên quá đề phòng hắn, cẩn thận ngươi chết cũng chẳng biết tại sao. Yến Khấp Linh lấy lại bình tĩnh, chân thành thi lễ một cái: - Cảm ơn chỉ giáo. Nàng đứng thẳng, hóa thành một con chim yến vù một tiếng bay đi, biến mất không thấy bóng dáng. Tần Mục nhìn về phía trước, một di tích khác xuất hiện ở trước mặt, xung quanh di tích không có dấu vết người ở, ngay cả Bán Thần cũng tìm không được một người, rõ ràng bọn họ có chút sợ hãi đối với nơi này. - Chỉ mong ở đây có thể vây khốn được Thiên Long Vương. Thiên Đình Thủ Tàng Các, Đạo chủ Đạo môn Thiên Đình đi tới tầng cao nhất, chém xuống một khối mỹ ngọc, trong mỹ ngọc là vô số phù văn cấu tạo ra bóng dáng của Ngự Thiên Tôn. - Khoảng thời gian trước, Thiên Đình không phải đã chế tạo ra mấy Ngự Thiên Tôn rồi sao? Thiên Đình Đạo chủ lắc đầu, có chút không hiểu, hắn mang theo mỹ ngọc đi xuống Thủ Tàng Các, khẽ nói: - Vì sao hiện tại lại muốn chế tạo ra một người nữa? Hỏa Thiên Tôn ở phía dưới chờ, hắn nghe vậy nói: - Chế tạo ra mấy Ngự Thiên Tôn? Chuyện khi nào vậy? Thiên Đình Đạo chủ vội vàng cười nói: - Lần trước Thiên Tôn đến đây, bảo ta đưa phù văn Ngự Thiên Tôn đến Thần Khí Tạo Hóa, sau lại có mấy vị tồn tại cổ xưa đến đây, nói là cũng chế tạo ra mấy cổ Ngự Thiên Tôn tới chơi đùa một chút. Hỏa Thiên Tôn giật mình, cười lạnh nói: - Những lão già kia đều không an phận! Thiên Đình Đạo chủ không dám nói nhiều, cười nói: - Khối ngọc này cũng đưa đến chỗ của Thần Khí Tạo Hóa sao? Hỏa Thiên Tôn gật đầu, ánh mắt chớp động: - Ai tới tìm ngươi đòi? Thiên Đình Đạo chủ hoảng hốt vội nói: - Thiên Tôn, cho tiểu lão nhi một con đường sống. Hỏa Thiên Tôn khẽ nhíu mày, không có tiếp tục truy hỏi, nói: - Sau khi chế tạo ra, đưa đến trong cung của ta... Bọn họ tổng cộng chế tạo ra mấy vị? - Chín vị, lại thêm một vị đã chế tạo lúc đầu, tổng cộng là mười vị. Thiên Đình Đạo chủ cười nói: - Nếu lại thêm một Thiên Tôn này, chính là mười một rồi.