Hắn xoay người lại, gương mặt đã biến thành gương mặt của Mục Thanh. - Là ngươi! Sắc mặt của Hỏa Thiên Tôn đại biến, Tần Mục nhân cơ hội đầu ngón chân phát lực, nhảy về bên trong cánh cửa Thừa Thiên sau lưng, thân thể ngã vào trong bóng tối phía sau. Pháp lực của Hỏa Thiên Tôn chợt bạo phát, năm ngón tay giang rộng ra. Tần Mục sắp ngã vào U Đô lại cảm thấy một pháp lực mênh mông thâm thúy giam cầm mình! Hắn nhìn ra ngoài, Hỏa Thiên Tôn ở bên ngoài cánh cửa Thừa Thiên giống như một vị thần chỉ đội trời, đạp đất, cao cao tại thượng, ngọn lửa đã khiến không gian xung quanh hắn bị thiêu đốt vặn vẹo. - Mục Thiên Tôn, ngươi đúng là đã lâu không gặp. Giọng nói của hắn giống như từ một thế giới khác truyền đến, pháp lực mênh mông này khiến người ta cảm thấy không có cách nào tưởng tượng được, cho dù là cách một thế giới, pháp lực của hắn vẫn có thể dễ dàng nắm sinh tử của Tần Mục trong tay. - Còn nhớ rõ Dao Trì thịnh hội năm đó không? Hỏa Thiên Tôn ung dung nói: - Trăm vạn năm? Điều khiến cho ta hiếu kỳ chính là trăm vạn năm trôi qua, ngươi vẫn không có bất kỳ tiến bộ nào, vẫn yếu ớt giống như trước đây. Khoảng cách giữa Tần Mục cùng hắn đang nhanh chóng thu lại, sắp một lần nữa trở lại Thiên Đình. Nhưng vào lúc này, một chiếc thuyền giấy xuất hiện ở trong tầm mắt của Hỏa Thiên Tôn, lão nhân trên thuyền giấy đứng ở đầu thuyền, cầm theo đèn bão. Hỏa Thiên Tôn đột nhiên cảm giác được pháp lực của mình bị chặt đứt, lúc này hắn ngừng tay lại, từ phía xa nhìn lão nhân âm soa trên thuyền giấy. Hai người một người đứng ở tầng cao nhất của Thủ Tàng các Thiên Đình, khắp nơi đều có ánh sáng bao phủ, một người đứng ở trong U Đô, khắp nơi đều là một mảnh tối tăm. - U Thiên Tôn. Khóe mắt Hỏa Thiên Tôn khẽ giật, khẽ nói. Trong bóng tối, lão nhân thản nhiên nói: - Hỏa Thiên Tôn. Ánh mắt Hỏa Thiên Tôn phức tạp, khẽ nói: - Năm đó, chúng ta đều là bảy Thiên Tôn có giao tình vô cùng tốt, tại sao lại biến thành loại cục diện đối lập như ngày hôm nay? U Thiên Tôn, từ sau khi Ngự Thiên Tôn chết ngươi lại trầm luân, ngươi không nên đi U Đô. Đi U Đô, tính cách của ngươi càng thêm quái đản quái gở, cuối cùng đi lên đường tà đạo. Ta còn nhớ rõ, khi Ngự Thiên Tôn chết, ngươi đeo mặt nạ quỷ khóc lóc thảm thiết khóc cho Ngự Thiên Tôn, thậm chi co giật. Khi đó, ngươi chí tình chí thánh, ta tuy rằng cảm thấy phiền về tính tình của ngươi, nhưng cũng không ghét ngươi. - Khi Ngự Thiên Tôn chết, ngươi cũng khóc. Trên thuyền giấy, lão nhân âm soa hình như không có bất kỳ xúc động nào, thản nhiên nói: - Nhưng sau đó ngươi trầm luân, cuối cùng đi lên đường tà đạo. Hỏa Thiên Tôn năm đó chính trực cũng đã chết theo Ngự Thiên Tôn. Ta đứng trong bóng tối nhìn ngươi, đã không nhận ra ngươi. Đồng tử của Hỏa Thiên Tôn đột nhiên co lại. Lúc này, phía sau hắn truyền đến giọng nói già dặn kia, kẻ đó đang bay nhanh tới tầng cao nhất của Thủ Tàng các, nói: - Thủ Tàng các có kẻ địch xâm nhập sao? Không có khả năng, nơi này là không gian đóng kín, hơn nữa còn là ở trung tâm của Thiên Đình, cấm địa trong cấm địa... Trong bóng tối, thuyền giấy của lão nhân âm soa đã chở Tần Mục đi xa. Sắc mặt của Hỏa Thiên Tôn khôi phục lại như cũ, hắn nhẹ nhàng vẫy tay, giống như là đưa tiễn bọn họ, bàn tay hắn giơ lên, cánh cửa Thừa Thiên của Tần Mục lại bị hắn hoàn toàn xóa đi, không còn lại bất cứ dấu vết gì. Phía sau hắn, một lão đạo tóc trắng xoá leo lên tầng cao nhất, hắn nhìn lại xung quanh, cũng không nhìn thấy được bất kỳ kẻ nào, hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, nói: - Không có người xâm lăng sao? Hỏa Thiên Tôn thản nhiên nói: - Là ta cảm giác sai, cũng không có người nào đã tới ở đây. Đạo tổ vì sao không ở nơi này? Lão đạo nhân này cười nói: - Đạo tổ đã trên dưới một trăm năm không có trở lại nơi này, hắn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ta cũng không biết hắn trở về khi nào. Hỏa Thiên Tôn khẽ gật đầu, nói: - Đạo chủ, ngươi khởi động Thủ Tàng các, đưa dấu vết phù văn xuống, đi tới chỗ Tạo Hóa Thần Khí, ta đi trước một bước. Lão đạo nhân vội vàng phát động pháp lực, tất cả ngọc giản trong Thủ Tàng các bay lên, hướng về phía cột ngọc ở giữa, lập tức có một cột sáng bay lên, chiếu sáng ở trong ảo ảnh của Ngự Thiên Tôn ở tầng cao nhất. - Định! Lão đạo nhân quát một tiếng, khống chế những ánh sáng, sau đó hắn lấy kiếm ra, cắt ảo ảnh của Ngự Thiên Tôn trong cột ngọc ra. Nhắc tới cũng lạ, cột ngọc này bị hắn cắt ra một khối lớn, không ngờ chậm rãi sinh trưởng, rất nhanh lại khôi phục giống như lúc ban đầu. Trong khối đá ngọc này vẫn còn dấu vết phù văn cùng Ngự Thiên Tôn, có thể thấy được rõ ràng, lão đạo nhân này dùng lực phát động phù văn, in dấu vết phù văn ở trong khối mỹ ngọc. Nếu đám người Tần Mục, Lâm Hiên vẫn ở chỗ này, bọn họ nhất định sẽ nghẹn họng nhìn trân trối, âm thầm giậm chân. Bọn họ chỉ nghĩ ghi nhớ những phù văn đại đạo này thế nào. Tần Mục cũng chế luyện một tấm gương sáng, chế tạo không gian bên trong tấm gương, tốn thời gian rất lâu mới luyện thành bảo vật có thể tin những phù văn đại đạo này. Nhưng cho dù là những người thông minh tuyệt đỉnh như bọn họ cũng không có nghĩ tới biện pháp in xuống những phù văn đại đạo này ở tầng cao nhất này lại đơn giản như vậy! Chỉ cần in dấu phù văn đại đạo, sau đó cắt mang đi, lại có thể nhận được các tất cả phù văn đại đạo của Thủ Tàng, hơn nữa cũng không lưu lại bất kỳ vết tích gì. Chỉ có điều, càng là người thông minh càng dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt. Hỏa Thiên Tôn đi xuống lầdu, rất nhanh hắn đã đi tới bên ngoài Thủ Tàng các. Hắn lại do dự, không có đi tới Lăng Tiêu bảo điện, trong lòng hắn lặng lẽ nói: - Mục Thiên Tôn, ngươi lại xuất hiện, lần này ngươi có phải chân chính là ngươi không? Đi qua bao năm tháng tối tăm, ngươi nhiều lần hiện thân, nhưng ta biết đó cũng không phải là ngươi. Hắn nhìn về Lăng Tiêu bảo điện phía xa, sắc mặt không ngừng thay đổi: - Tuy rằng ngươi đánh nhau với ta, nhưng ngươi vì Ngự Thiên Tôn điều tra hung thủ, vì Ngự Thiên Tôn báo thù, trong lòng ta không có bất kỳ hận ý nào đối với ngươi, trái lại tràn ngập tôn kính. Chỉ có điều, lần này ngươi xuất hiện là vì chuyện gì? Ngươi cũng không biết, hiện tại cũng không phải là trăm vạn năm trước. Ngươi bây giờ, quá nhỏ bé... Hắn thu hồi ánh mắt, đi về phía hướng ngược lại của Lăng Tiêu bảo điện. Trong U Đô, Tần Mục đứng ở trên thuyền, nhìn bốn phía, tìm kiếm Lâm Hiên, Tiêu Thuần Phong và Vũ Hồng Tụ hạ xuống, nói: - Ta đẩy bọn họ lên U Đô, chắc là rơi vào gần đây. Lão nhân âm soa treo đèn bão ở đầu thuyền, nói: - U Đô lớn như vậy, bọn họ không phải là sinh linh của U Đô, cũng không phải là thần tử U Đô Thiên vương Minh Đô, bọn họ ở chỗ này không có cách nào vận dụng thần thông, không có khả năng bay, đương nhiên sẽ giống như ngươi năm đó vậy, vẫn là rơi xuống. Nhưng nếu bọn họ không phải là thần chỉ, đại khái sẽ rơi mấy trăm năm, chết già, cũng có khả năng sẽ bị nghẹn chết. Trong bóng tối không có không khí, bọn họ không có cách nào hít thở. Tần Mục trợn trừng hai mắt nhìn hắn, nói: - Ngươi có thể đón được ta, tất nhiên cũng có thể đón được bọn họ. Lão nhân âm soa thản nhiên nói: - Ta đem Ngự Thiên Tôn giao phó cho ngươi, Ngự Thiên Tôn ở đâu? Tần Mục chột dạ nói: - Hắn rất khỏe mạnh, rất sung sướng, còn sống tốt hơn ta. Hắn theo một vị trưởng bối của ta, vị trường bối này chính là người đã giáo dục bồi dưỡng ta, nhân phẩm tốt, tu vi cao, không nhặt của rơi, là tấm gương sáng của Duyên Khang, nòng cốt của một nước! Sắc mặt của lão nhân âm soa thoáng đổi, hừ lạnh một tiếng: - Dạy ngươi thành cái dạng này, làm sao có thể là người tốt được? Ngươi giao Ngự Thiên Tôn giao cho người như vậy, ta mới càng lo lắng! Tần Mục cả giận nói: - Ta có gì không tốt? Ta cũng là Thiên Tôn, danh tiếng chấn động cổ kim, người bồi dưỡng ta tất nhiên cũng là tấm gương đạo đức! Lão nhân âm soa thản nhiên nói: - Ta theo ngươi đi Duyên Khang, gặp vị tấm gương đạo đức này một lần. Tần Mục vội vàng nói: - Ngươi là quỷ trong quỷ khí, chạy đến dương gian chẳng phải là muốn hù chết người khác sau? Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi Ngự Thiên Tôn, ta đối xử với hắn rất tốt! Ngươi nhanh cứu ba người bằng hữu kia của ta trở về, trễ nữa lại nghẹn thở chết mất. Phía trước lại có ba chiếc thuyền giấy bay tới, trên mỗi một chiếc thuyền giấy đều có một lão nhân âm soa đứng ở đầu thuyền, trong thuyền chính là đám người Lâm Hiên đạo chủ. Tần Mục yên lòng, cười nói: - Ngươi chính là nói năng chua ngoa đậu hũ tâm, ta đã biết được ngươi sẽ cứu bọn họ. Ngươi đưa chúng ta đến Dũng Giang là được... Lão nhân âm soa cười lạnh: - Cũng chỉ có một mình ngươi là nghĩ tốt cho ta. Ngươi xem người nào trên ba chiếc thuyền nhìn thấy ta mà không phải sắc mặt vàng như đất? Tần Mục nhìn lại về phía ba chiếc thuyền này, quả nhiên thấy sắc mặt của Lâm Hiên, Tiêu Thuần Phong và Vũ Hồng Tụ tái nhợt, nấp ở trong góc thuyền với vẻ hoảng sợ. - Ngươi chạy đến Thiên Đình làm gì? Giọng điệu của lão nhân âm soa hòa hoãn, nói: - Thiên Đình sao có thể là nơi ngươi có thể tới được? Nếu không phải ta nhận thấy ngươi lại mở ra cánh cửa Thừa Thiên, ngươi đã chết ở chỗ này! To gan lớn mật, tùy ý làm bậy, ta hối hận vì đã giao Ngự Thiên Tôn cho ngươi! Tần Mục cười nói: - Nhưng ngươi lại lập tức chạy tới, ngươi đã cứu ta. Ta biết ngươi rất quan tâm tới ta. Lão nhân âm soa lắc đầu nói: - Ta chỉ là lo lắng Ngự Thiên Tôn bị ngươi đưa tới Thiên Đình, nếu như biết chỉ có ngươi, ta sẽ không tới. Sắc mặt của Tần Mục tối sầm, cười lạnh nói: - Ngươi mang Ngự Thiên Tôn về đi, ta thật ra muốn xem thử ngươi làm thế nào dạy được hắn. Sắc mặt của lão nhân âm soa cũng đen, sau một lúc lâu, lúc này hắn mới lúng ta lúng túng nói: - Ta không quen biết những người khác, vẫn là ngươi tới giáo dục thôi, ngươi tự mình giáo dục, ta lo lắng về những người đó dạy ngươi lớn lên... Hỏa Thiên Tôn rất nguy hiểm, không nên tiếp xúc đến hắn. Trong lòng Tần Mục thoáng động, nói: - Năm đó khi Ngự Thiên Tôn chết, người thương tâm nhất chính là ngươi và Hỏa Thiên Tôn, ta có thể nhìn ra được hắn giống như ngươi, đều thật lòng tôn kính Ngự Thiên Tôn. Có thể Hỏa Thiên Tôn cũng là bị người lừa, có lẽ có thể kéo hắn vào trận doanh của chúng ta... Lão nhân âm soa cắt đứt lời của hắn, quả quyết nói: - Người rồi cũng sẽ thay đổi! Tần Mục giật mình, nói: - Hỏa Thiên Tôn tại sao lại thay đổi? Những năm gần đây hắn từng trải qua chuyện gì? Năm đó ta vạch trần chuyện người sát hại Ngự Thiên Tôn chính là Hạo Thiên Tôn, Âm Thiên Tử, trong đó còn có độc thủ của Thiên Đế, cho dù đầu óc của hắn không thông minh, nhưng cũng có thể nhìn ra điểm này! Vì sao hắn vẫn ở lại Thiên Đình? - Người cũng sẽ thay đổi. Lão nhân âm soa lặp lại một câu, đột nhiên nói: - Đến dương gian rồi, các ngươi nên xuống thuyền đi. Không nên lại đi Thiên Đình nữa, cũng không nên tin Hỏa Thiên Tôn, ngươi sẽ chết. Tần Mục ép xuống nghi ngờ trong lòng, hắn chủ động nhảy xuống thuyền, đám người Lâm Hiên đạo chủ lại bị âm soa nhấc lên bỏ lại, sau đó quay thuyền rời đi. Dưới thuyền chính là bóng tối, nhưng trong phút chốc lại phóng ra ánh sáng cường đại, bốn người nhìn lại xung quanh, chỉ thấy cách đó không xa chính là nước sông cuồn cuộn, dãy núi cao vút sừng sững, bọn họ giống như mới trải qua một giấc mơ vậy. Tần Mục quay đầu nhìn lại, lão nhân âm soa sớm đã biến mất. - Hỏa Thiên Tôn, ngươi thật sự thay đổi sao? Tần Mục suy nghĩ xuất thần. - Tần giáo chủ, Tần giáo chủ! Lâm Hiên đạo chủ gọi hắn tỉnh, nói: - Chúng ta nên trở về Thanh Vân Thiên, xử lý một chút sự vụ sau đó. Tần Mục tỉnh táo lại, gật đầu, hắn nhìn Tiêu Thuần Phong và Vũ Hồng Tụ, nói: - Sau khi trải qua chuyện này, hai vị có tính toán gì không? Tiêu Thuần Phong do dự một chút, nói: - Ta xuất thân từ Đạo môn của Thiên Đình, có truyền thừa tương đồng cùng Lâm đạo chủ, bởi vậy ta dự định đi Đạo Môn của Duyên Khang trước, sau đó từ từ mưu tính phát triển, tương lai làm ra một sự nghiệp. Vũ Hồng Tụ suy nghĩ một lát, nói: - Ta cũng đi Đạo môn, chỉ có điều ta không làm đạo cô. Ánh mắt Tần Mục nhất thời sáng lên: - Hồng Tụ tỷ tỷ, tỷ đã nghe nói qua về Thiên Thánh giáo sao? Thiên Thánh giáo ta là danh môn chính phái...