Bạch Khích tôn thần vừa mừng vừa sợ, lập tức lắc đầu nói: - Chủ công không biết lai lịch của Tề Hà sơn, bên trong Tề Hà sơn có vạn dặm thần quốc, bên trong có nhiều thần nhân thường lui tới, chủ công sở làm sao có thể sử dụng được? Muốn nắm lấy dãy núi này, khó như lên trời! Tần Mục đi tới Lộc Huyện bên cạnh, viết một phong tấm thiệp giao cho Bạch Khích tôn thần, nói: - Ngươi cầm ta tấm thiệp đi thăm viếng sơn thần của ngọn núi bên cạnh này, nói ngày mai muốn lên núi thăm hỏi. Đêm qua ở trên sông đánh một trận, sơn thần của ngọn núi này khẳng định cũng nhìn thấy, hắn nhìn thấy tấm thiệp của ta, sẽ không làm khó ngươi. Bạch Khích đang muốn đi vào, đột nhiên chỉ nghe ngoài Lộc Huyện thành truyền tới một giọng nói trong trẻo: - Sơn thần của bảy mươi hai động Tề Hà sơn đến đây thăm hỏi thượng thần Tần phách thể của Duyên Khang! Tần Mục kinh ngạc, cười nói: - Những sơn thần tới thật nhanh, không kém hơn Long Vương trong Thiên Hà. Để cho bọn họ tiến vào. Bạch Khích tôn thần vội vàng ra khỏi thành đón chào, sau một lúc lâu, chỉ thấy các sơn thần của Tề Hà sơn dẫn theo rất nhiều tùy tùng đến đây thăm hỏi, cũng mang theo các loại bảo vật, rực rỡ muôn màu, bảo quang xông lên trời cao. Những sơn thần có người mọc sừng hươu, có có đầu hổ, cũng có người trên đầu mọc ra các cái gai, dáng vẻ và chủng tộc đều không giống nhau. Tần Mục biết bọn họ chỉ là dùng kế hoãn binh, hắn ngoài miệng tươi cười đón chào, bảo Bạch Khích tôn thần nhận lấy lễ vật, nói: - Các vị sơn thần trấn thủ sông núi Duyên Khang, có công bảo vệ nước, chỉ cần không có hai lòng, ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Ta dự định đổi Tề Hà sơn này thành Bách Tuế sơn, lập Bạch Khích tôn thần là Chủ thần của 72 ngọn núi của Tề Hà, ý của các ngươi thế nào? Sơn thần của bảy mươi hai động Tề Hà sơn ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ nhìn về phía Bạch Khích, có nhiều người lộ vẻ khinh bỉ, rất coi thường hắn. Một vị sơn thần trong đó ra khỏi hàng, nói: - Tần tiên sinh đường xa đến có chỗ không biết, sơn thần bảy mươi hai động của Tề Hà sơn chúng ta đã có chủ. Tề Hà sơn thuộc về Thanh Vân Thiên quản lý, năm đó Nguyên Giới bị phong ấn, Tề Hà sơn và cả Thanh Vân Thiên cùng rơi vào trong phong ấn. Ở trong phong ấn, Thanh Vân Thiên vẫn là địa chủ của Tề Hà sơn. Những sơn thần chúng ta là trông giữ đất cho địa chủ, bình thường thu địa tô đối với các nước trong sơn thần, xử lý dân sinh. Một vị sơn thần khác có sừng hươu khách khí nói: - Sơn thần bảy mươi hai động chúng ta, từ lúc ở thời đại Thượng Hoàng đã cùng Thanh Vân Thiên định ra ước hẹn với Thổ Bá, không được vi phạm, vẫn mong Tần phách thể thứ lỗi. Nếu chúng ta vi phạm khế ước, sẽ phải chết ngay lập tức. Tần Mục khẽ nhíu mày, những sơn thần cùng Thanh Vân Thiên định ra ước hẹn với Thổ Bá, vậy sẽ đặc biệt khó giải quyết. - Thanh Vân Thiên ở nơi nào? Hắn hỏi. Rất nhiều sơn thần giơ tay lên chỉ về phía không trung, Tần Mục ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy ở trên không trung của Tề Hà sơn có một áng mây giống như ánh sáng màu xanh kéo dài qua vạn dặm, lơ lửng ở trên núi vẫn không nhúc nhích. Ráng mây xanh kia có chiều dài dọa người, từ phía xa nhìn sang căn bản không nhìn ra đó là một tòa chư thiên. - Nếu Tề Hà sơn là vật có chủ, hơn nữa các ngươi cũng định ra ước hẹn với Thổ Bá, vậy cũng không tiện ép các ngươi. Tần Mục trầm ngâm một chút, nói: - Như vậy ta không thể làm gì khác hơn là xử tử các ngươi... Sắc mặt của các sơn thần bảy mươi hai động biến đổi kịch liệt. Đúng vào lúc này, chỉ nghe một tiếng cười dài từ trên trời cao truyền đến, một vị đạo nhân thiếu niên áo xanh chân đạp hào quang màu xanh từ trên cao hạ xuống, cất cao giọng nói: - Nước nhỏ không chịu cúi đầu, lực nhỏ không sợ mạnh, vô lễ khinh miệt láng giềng lớn, kẻ tham lam vụng về, chết cũng đúng! Ta nghe nói Duyên Khang quốc có tam kiệt cải cách, một là Duyên Phong đế có hùng tài phách lược, là nhất đế vạn cổ. Hai là Duyên Khang quốc sư có ý chí thiên hạ, mở rộng lãnh thổ, có tài năng khó gặp. Ba là phách thể Tần Mục, Thiên Thánh giáo chủ, dốc hết sức phổ biến đạo của thánh nhân. Ta nghe uy danh của ba người này đã lâu, hiện tại nhìn thấy Tần phách thể, mới biết dưới sự nổi danh thật ra khó phù hợp. Tần Mục cười ha ha, đứng dậy, cất cao giọng nói: - Huynh đài trách cứ rất phải. Xin hỏi huynh đài từ đâu đến? Đạo nhân thiếu niên mặc y phục màu xanh kia rơi vào trong thành, nhìn về phía Tần Mục chào, nói: - Từ Thanh Vân Thiên đến. Tại hạ Ngọc Thần của Thanh Vân Thiên, ra mắt Thiên Thánh giáo chủ. Thanh Vân Thiên ta chính là một nhánh của Đạo môn, năm đó Thanh Vân phái quản lý hai mươi bốn thần quốc, Tề Hà sơn này là một tòa thần quốc trong đó. Sắc mặt của Tần Mục lập tức có chút khó coi, thầm nghĩ: - Là sản nghiệp của Lâm Hiên đạo chủ, vậy cũng không tiện cướp đoạt. Hắn thoáng yên tâm. Hắn sở dĩ dự định mưu đoạt Tề Hà sơn, là lo lắng Địa Mẫu Nguyên Quân ra lệnh một tiếng, những sơn thần này tàn sát bách tính của Duyên Khang, cho nên mới dự định cướp đoạt Tề Hà sơn. Nếu Tề Hà sơn là sản nghiệp của Đạo môn, như vậy chuyện lại đơn giản. Chỉ đành phải ủy khuất Bạch Khích tôn thần, tiếp tục ở trên núi nhỏ trăm trượng làm sơn thần. Thiếu niên Ngọc Thần mặc y phục màu xanh kia cầm phất trần gác vào khuỷu tay, nói: - Xin hỏi Tần phách thể, ngươi là đại biểu Thiên Thánh giáo đến, hay đại biểu Duyên Khang quốc đến? Tần Mục không hiểu được. Ngọc Thần nói: - Nếu là đại biểu Thiên Thánh giáo đến, đó chính là tranh giành đạo chính thống, Thanh Vân Thiên ta chính là Thanh Vân phái, cùng ngươi đấu giáo lí đấu pháp thuật thần thông. Nếu là đại biểu Duyên Khang quốc đến, như vậy Thanh Vân Thiên ta sẽ triệu tập tướng sĩ của hai mươi bốn thần quốc, bài binh bày trận, hai quân trước trận chém giết. Tần Mục cười ha hả, mặt tươi cười, nói: - Ngọc Thần sư huynh, Đạo môn đã ở trong cảnh nội Duyên Khang, Đạo môn Lâm Hiên đạo chủ là bạn tri kỉ bằng hữu tốt của ta, nếu đã là người một nhà, vậy không cần gây chiến. Ngọc Thần lắc đầu nói: - Đạo môn của hạ giới, không phải là chính thống. Đạo môn ở Thiên Đình, nơi đó mới là Đạo môn chính thống, Đạo môn của Duyên Khang quốc thậm chí còn không được tính là một nhánh của Đạo Môn, chỉ là do một ít đệ tử Đạo môn chính thống lưu lạc ở bên ngoài nhàn rỗi xây dựng ra mà thôi. Trong lòng Tần Mục thoáng động, dò hỏi: - Nếu các ngươi không tiếp nhận Lâm Hiên đạo chủ, như vậy Đạo tổ của Đạo môn các ngươi cũng không nhận sao? Ngọc Thần nghiêm nghị nói: - Đạo tổ chính là Đạo môn mới, tổ của vạn đạo, tự nhiên phải nhận! - Đạo tổ có ở Thanh Vân Thiên hay không? Tần Mục hỏi. Ngọc Thần lắc đầu, có chút không kiên nhẫn, nói: - Tần phách thể là muốn chiến vẫn muốn hòa? Tần Mục trầm ngâm, lắc đầu cười nói: - Đạo sĩ nhà ngươi tính tình quá nóng nảy, Đạo môn phải tu thân dưỡng tính, không biết bị ngươi tu luyện tới chỗ nào. Đạo tổ có ở Thanh Vân Thiên hay không? Ngọc Thần nhíu mày, hắn đang muốn nói, đột nhiên chỉ thấy trên bầu trời có tường vân bay vút lên, trong mây có một con Bạch Long rung đầu lắc đuôi, bay qua phía trên bầu trời, đám mây đột nhiên dừng lại, chỉ nghe giọng nói của Lâm Hiên đạo chủ từ trên lưng rồng truyền đến, kinh ngạc nói: - Tần giáo chủ, vì sao ngươi lại ở chỗ này? Vân khí nhẹ nhàng rơi xuống, hạ vào trong thành, tản ra khắp nơi, Lâm Hiên đạo chủ và Tra đạo nhân từ trên lưng rồng nhảy xuống, Lâm Hiên cầm lấy đuôi rồng của con rồng trắng kia lắc ba cái, lại thấy con rồng trắng hóa thành một cây phất trần bị hắn nhẹ nhàng gác lên trên chỗ khuỷu tay. Tra đạo nhân nhìn về phía các sơn thần của bảy mươi hai động, lại nhìn về phía Ngọc Thần, nói nhỏ: - Lại đánh nhau sao? Tần Mục khẽ lắc đầu, nói: - Không phải đánh nhau, là đàm phán. Vị đạo sĩ này là người Thanh Vân phái của Đạo môn các người. Những sơn thần cũng là trông giữ sản nghiệp cho Thanh Vân phái một nhánh Đạo môn của các ngươi. Lâm đạo chủ, ta cảm thấy Duyên Khang cho Đạo môn các ngươi thuế quá thấp, dưới quyền một chi nhánh của Đạo môn lại có tới hai mươi bốn thần quốc, thật dọa người! Sắc mặt Lâm Hiên đạo chủ nghiêm trọng, khẽ nói: - Lần này ta tới chính là vì nghe nói có một Thanh Vân Thiên là chi nhánh của Đạo môn, bởi vậy muốn đi xem thử. Tra đạo nhân quan sát Ngọc Thần, kinh ngạc nói: - Thanh Vân Thiên là một nhánh của Đạo môn sao? Ngọc Thần lắc đầu nói: - Thanh Vân Thiên ta là một nhánh của Đạo môn, nhưng cũng không phải là một nhánh của Đạo môn các ngươi. Đạo môn Duyên Khang các ngươi cũng không phải là Đạo môn chân chính, Đạo môn chân chính ở Thiên Đình, Đạo môn Duyên Khang là giả. Lâm Hiên đạo chủ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nói: - Thật hay giả, đều là Đạo môn. Không biết ta có thể đi tới Thanh Vân Thiên, thăm hỏi tiền bối Đạo môn hay không? Ta còn chưa từng bái lạy Đạo tổ, cũng muốn gặp hắn. Ngọc Thần do dự một chút, nói: - Ngươi đi cũng không sao, nhưng không nên si tâm vọng tưởng. Đạo Môn Duyên Khang các ngươi, căn bản không nhập lưu, lại không có chân truyền cũng không có nội tình. Hơn nữa, Đạo tổ cũng không ở Thanh Vân Thiên, ta nghe nói là đang ở Thiên Đình. Tra đạo nhân cười lạnh nói: - Chúng ta không nhập lưu? Tiểu đạo sĩ, ta năm đó theo lão đạo sĩ tu luyện, còn không biết ngươi đang ở nơi nào! Nói cho ngươi biết, Đạo môn chúng ta ở thời đại Khai Hoàng cũng là thời hưng thịnh nhất! Ngọc Thần lắc đầu nói: - Đạo môn của thời đại Khai Hoàng cũng là giả, là đồ đệ của Đạo môn bị trục xuất xây dựng lên, không phải là chính thống. Tra đạo nhân tức giận tới mức cười ngược, hắn đang muốn nói đó, Lâm Hiên đạo chủ lại lắc đầu nói: - Không cần tranh luận thật hay giả với hắn làm gì. Đạo là thật, Đạo môn lại không phải là giả. Tra đạo nhân giật mình, khen: - Đạo chủ đại khí, khó trách ngươi có thể làm Đạo chủ. Lâm Hiên đạo chủ nhìn về phía Tần Mục chào từ giã, Tần Mục vội vàng nói: - Ta với Đạo tổ là giao tình cũ, ngươi chờ ta một hồi, ta ra lệnh cho người gọi Ngự đệ của ta tới. Ta cùng ngươi đi với Thanh Vân Thiên. Mặt mũi của ta lớn, mặt lớn, có ta ở đây bọn họ sẽ không làm khó ngươi. Lâm Hiên đạo chủ âm thầm kêu khổ, Tra đạo nhân cũng liều mạng nháy mắt về phía hắn, ra hiệu đi mau. Chỉ có điều, dù sao Lâm Hiên là Đạo chủ, da mặt mỏng, hơn nữa bình thường quan hệ giữa cùng Tần Mục thật sự không tệ, bởi vậy có phần không biết phải làm sao. - Thiên Thánh giáo chủ có có tên hiệu Tần phá hoại, hắn đi tới chỗ nào lại phá tới chỗ đó, lại còn gọi là Tần gây họa, đi tới chỗ nào gây họa tới chỗ đó. Lại gọi là Tần đánh đánh, đi tới chỗ nào đều kêu đánh kêu giết... Lâm Hiên đạo chủ đau khổ suy nghĩ: - Ta nên từ chối hắn thế nào? Người này da mặt dầy như vậy, chỉ sợ từ chối không được... Vẻ mặt Tần Mục tươi cười, bảo Bạch Khích thần chỉ tới bờ sông phân phó Hoạn Long quân, chở Ngự Thiên Tôn ở bờ bên kia qua. Bạch Khích tôn thần vội vàng đi vào, sau gần nửa canh giờ, Hoạn Long quân chở Ngự Thiên Tôn và Thủy Kỳ Lân, đưa bọn họ đến Lộc Huyện, tinh thần Tần Mục đại chấn, nhìn về phía Ngự Thiên Tôn khẽ nói: - Ta dẫn ngươi đi gặp người quen cũ, năm đó lão đạo sĩ kia đã nhận được lợi ích của ta và ngươi, hiện tại nên nên thu chút lợi tức... Ngự Thiên Tôn mờ mịt: - Người quen cũ? Tần Mục thúc giục: - Đạo chủ, còn có Ngọc Thần sư huynh, chúng ta đi thôi, nhanh đi tới Thanh Vân Thiên, trời sắp tối rồi! Ngọc Thần đạo nhân cũng nhíu mày: - Tại sao Tần phách thể này lại tỏ ra quen thuộc như vậy? Bọn họ đang muốn rời đi, Bạch Khích tôn thần vội vàng cười nịnh nọt nói: - Chủ công, như vậy Bách Tuế sơn chuyện... Tần Mục suy nghĩ một lát, nói: - Tề Hà sơn là sản nghiệp của Đạo môn, ngươi tạm thời ủy khuất một chút vẫn ở chỗ này. Nếu đói bụng quá, lại bảo Hoạn Long quân tiếp tế ngươi một chút. Hoạn Long quân phát đạt, hiện tại là Thiên Hà Long Vương... Bạch Khích tôn thần khóc không ra nước mắt, nhìn Hoạn Long quân, chỉ thấy Hoạn Long quân dương dương đắc ý. Tần Mục ngồi ở trên lưng của Long Kỳ Lân, dưới chân Long Kỳ Lân sinh ra thánh hỏa, chân đạp mây lửa, đuổi theo đám người Ngọc Thần đạo nhân và Lâm Hiên đạo chủ. Bên cạnh, Ngự Thiên Tôn ở trên đầu Thủy Kỳ Lân do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng quyết định, dò hỏi: - Ca, người quen cũ này có biết thân thế của ta không? Ta biết ta là nhặt được, ta chỉ muốn biết cha mẹ ruột của ta ở đâu...