Cách chân tướng càng gần, nguy hiểm lại càng lớn. Vị thần nhân Khai Hoàng này có khả năng đã thăm dò rõ ràng chân tướng của bóng tối, nhưng hắn lại không thể mang tin tức ra ngoài mà chết ở trước bia Thiên Âm giới. Mãi đến khi Tần Mục đến, lúc này mới khiến hắn tỉnh lại. Tần Mục theo hắn tiếp tục đi về phía trước, hồ nước dưới cây cầu kia càng lúc càng giống như một mảnh biển rộng, không nhìn thấy được bất kỳ lục địa nào. Tần Mục nhìn về phía dưới cầu, mơ hồ nhìn thấy được trong biển có cá lớn, cá lớn tối tăm ở trong biển bơi tới bơi lui. Những cá lớn đang cắn xé lẫn nhau, điên cuồng cắn nuốt đối phương nhưng lại giống như làm thế nào cũng ăn không đủ no vậy. - Những động vật biển cũng là quỷ đói, không ngừng ăn, lại không ăn được bất kỳ vật gì. Cuối cùng, Tần Mục nhìn được điểm cuối của cây cầu này, cầu tuy rằng đến điểm cuối nhưng biển vẫn không có giới hạn. Trên không trung của biển màu xám đen lơ lửng một đồng hồ cát chảy cực lớn lại trong suốt, giống như là do thủy tinh mỏng manh chế tạo thành. Trong đồng hồ cát là cát màu đen, lúc này cát đen ở phía trên của đồng hồ cát đang chảy xuống phía dưới, đã chảy xuống hơn phân nửa. Cát đen sắp hết, cát đen ở phần đáy dưới của đồng hồ cát lại làm đầy. Tần Mục từ phía xa nhìn lại, nhưng thấy bên cạnh đồng hồ cát là một dãy những cung điện nho nhỏ. Sở dĩ nói nhỏ là so với đồng hồ cát, nhưng Tần Mục tính toán khoảng cách, kích thước lại phát hiện dãy cung điện này chắc hẳn là dài rộng hơn mười dặm, tuyệt đối không nhỏ, lại giống như một hòn đảo trên biển. Dãy cung điện này nối liền với cây cầu dài, Tần Mục nhìn về phía sau dãy cung điện, lại phát hiện nơi đó cũng có một cây cầu không biết nối liền với chỗ nào. Thần nhân Khai Hoàng dừng bước lại, chỉ về phía cung điện. Hắn bị Tạo Hóa Thiên Ma Công phong ấn, không có cách nào mở miệng nói, cũng không có cách nào vận dụng tu vi. Tần Mục suy nghĩ một lát, lấy ra giấy bút, nói: - Tiền bối nếu có gì biết được, không đề phòng viết xuống. Thần nhân Khai Hoàng này cầm bút liếm mực, nhanh chóng viết trên giấy. Tần Mục nhìn lại, giấy văn có lực mạnh mẽ như cây tùng, rất có lực. - Nơi đó là cứ điểm của đệ tử Minh Đô ở Thiên Âm giới? Tần Mục nhìn văn tự trên giấy, kinh ngạc nói: - Có bao nhiêu người? Đều là tu vi gì... Có thần chỉ Minh Đô không? Cái này không dễ làm... Bọn họ là người chết hay là người sống? Là người sống à? Tần Mục híp mắt lại một cái, suy nghĩ một lát, nói: - Bất luận là người chết hay là người sống, cũng không khó đối phó. Nhưng khó đối phó chính là bọn họ đến từ chỗ nào, làm thế nào tiến vào Thiên Âm giới. Cho dù ta giết những cường giả Minh Đô trong cung điện, cũng còn có thể có càng nhiều cường giả Minh Đô vọt tới, cần phải cặt đứt con đường nối liền Minh Đô với Thiên Âm giới... Thần nhân Khai Hoàng này cầm bút tiếp tục viết. Tần Mục hơi ngẩn ra, thất thanh nói: - Thiên Âm nương nương? Ngươi vì sao viết là Thiên Âm nương nương? Nàng không phải đã bị đám người chết đói ăn hết sao... Chờ một chút! Ta hiểu rõ ý của ngươi! Hắn ngẩng đầu lên, tiếp tục từ phía xa quan sát dãy cung điện phía dưới đồng hồ cát chảy này, khẽ nói: - Ngươi nói đúng, giải quyết chuyện này, nhất định phải có Thiên Âm nương nương. Tiền bối có chủ ý quá tuyệt vời, ta thế nào lại nghĩ không ra điểm tuyệt diệu như vậy? Tiền bối, ngươi nhất định là người thông minh tuyệt đỉnh của thời đại Khai Hoàng! Vẻ mặt thần nhân Khai Hoàng này mờ mịt, cầm theo bút vẫn không nhúc nhích, không biết Tần Mục đang nói cái gì. Tần Mục hưng phấn nói: - Thiên Âm nương nương tuy rằng bị ăn mất, nhưng túi da của nàng chắc vẫn còn, không biết bị giấu ở chỗ nào. Chỉ là từ trước tới nay ta chưa từng làm như vậy, cũng không biết là có thể thành công hay không... Vẻ mặt của thần nhân Khai Hoàng này vẫn mờ mịt, hiển nhiên nội dung hắn muốn viết cùng Tần Mục nói chuyện hoàn toàn không phải là một chuyện, là Tần Mục lĩnh hội sai rồi. Tần Mục vỗ nhẹ vào đầu vai hắn, cười nói: - Tiền bối, ngươi có thể yên tâm. Ta từng đấu thắng đệ tử Minh Đô, tuy rằng thần thông của bọn họ không tệ, nhưng không phải vô địch. Ta chắc hẳn đệ tử Minh Đô ở đây không có bao nhiêu người thật sự là đệ tử của Âm Thiên Tử. Đệ tử của Âm Thiên Tử ta còn không khiếp sợ nữa là bọn họ. Chủ ý của ngươi rất tốt, nói không chừng lần này không những thăm dò ra được chân tướng của bóng tối, hơn nữa còn có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã giải quyết hậu hoạn! Thần nhân Khai Hoàng càng mờ mịt, cầm theo bút không biết có nên viết xuống hay không. Tần Mục với lòng tin tràn đầy, lấy kiếm hoàn ra. Kiếm hoàn lơ lửng ở trước ngực của hắn, năm ngón tay của Tần Mục chợt mở rộng ra. Tám nghìn thanh kiếm của kiếm hoàn đột nhiên bay ra ngoài giống như từng sợi kim châm nhỏ, từng mũi kim châm nhỏ hướng tâm, không hề rối loạn. Từng thanh phi kiếm bay xuống dưới cầu, chui vào trong biển. Tần Mục đi về phía trước, trầm giọng nói: - Tiền bối, trước mặt đao kiếm vô tình, ngươi hiển nhiên mặc dù có toàn thân là tấm da của thần nhưng không có pháp lực tu vi nào có thể vận dụng, chuyện này vẫn giao cho ta làm đi. Ngươi ở chỗ này, bình tĩnh chờ tin lành, ta đi tới trước mặt Thần Ma của Minh Đô thể hiện chút ngang tàng! Thần nhân Khai Hoàng càng thêm mờ mịt, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ lại, vội vàng viết một đoạn văn tự. Đang định để cho Tần Mục nhìn, nhưng Tần Mục lại đi xa. Thần nhân Khai Hoàng mê man cầm theo tờ giấy kia, không biết làm sao. Chỉ thấy trên giấy viết mấy chữ "dẫn Thiên Âm nương nương công kích bọn họ", hiển nhiên cùng biện pháp tốt được Tần Mục luôn miệng tán thưởng lại chênh lệch cách xa vạn dặm. Tần Mục lấy lá liễu ở mi tâm ra, không nhanh không chậm chạy về phía trước. Dưới cầu, vô số phi kiếm ở dưới mặt biển nhanh chóng bay ngang qua, theo bước chân hắn đi tới, tiến lên trước. Mà trong con mắt thứ ba trên mi tâm, con mắt to của Tần Phượng Thanh lại lộ ra, hết nhìn đông tới nhìn tây, rất hiếu kỳ về thế giới u ám này. - Rất nhiều thức ăn ngon... Tần Mục lấy Trảm Thần Huyền đao từ trong túi Thao Thiết ra, ấn lại cái hộp, ánh mắt chớp động. Hắn đã đi tới phía trước cửa chính cả mảnh cung điện này. Cạnh cửa, hai đạo đồng đang nói chuyện phiếm, một người nói: - Thiên Âm giới này hôn thiên ám địa, sống ở chỗ này hơn mấy trăm nghìn năm mới có thể thay đổi công việc một lần, thực sự buồn chán. Một người khác cười nói: - Nếu cảm thấy buồn chán, còn có thể đi Khoái Hoạt Hương, nơi đó tiểu mỹ nhân các loại đều có, tùy ý cho ngươi phát tiết thỏa thích. Trong Minh Đô làm gì có nơi nào sung sướng như vậy? Nếu vẫn cảm thấy buồn chán, lại có thể giết những quỷ chết đói của Thiên Âm giới, chung quy có biện pháp tìm niềm vui. - Sư huynh nói có lý. Trong Minh Đô cũng không có nơi phồn hoa như vậy, chỉ là chúng ta ở Thiên Âm giới quá lâu, không thấy được một người sống. Ai? Hai đạo đồng trông coi cửa đột nhiên nhìn thấy được Tần Mục, không khỏi trợn tròn hai mắt, lộ ra vẻ mê mang. Nhưng vào lúc này, mặt biển có hai thanh phi kiếm một trái một phải xuyên qua huyệt Thái dương của bọn họ. Hai đạo đồng còn chưa phục hồi lại tinh thần, nguyên thần cũng đã bị một kiếm chém giết. Tám nghìn thanh phi kiếm từ trong biển chậm rãi dâng lên, lặng lẽ không một tiếng động, bám sát mặt đất, tản ra xung quanh Tần Mục, theo Tần Mục cùng đi vào dãy cung điện này. Phía sau hắn, một vị nguyên thần cao lớn hơn mười trượng lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện, đứng ở phía sau hắn, đi theo hắn bay đi về phía trước. Toàn thân nguyên thần của hắn có vô số sợi nguyên khí bay ra, liên kết cùng tám nghìn thanh phi kiếm, lấy nguyên thần ném kiếm. - Khi, khi, khi... Tiếng chuông du dương truyền đến, chỉ nghe có người kêu lên: - Ban ngày đã qua, mặt trời xuống núi, đổi Thiên Đấu. Một hạt cát đen cuối cùng của cái đồng hồ cát khổng lồ lơ lửng ở bên cạnh dãy cung điện kia đã chảy hết. Từng vị Thần Ma từ trong cung điện bay lên, thi triển pháp lực, xoay chuyển đồng hồ cát. Tần Mục ngửa đầu, mở cái hộp ra, trong hộp đầu Đế Tọa hưng phấn cổ động màng xương, màng xương chấn động vang lên những tiếng xào xạt. Oong... Hai đường huyết quang phóng lên cao, giữa không trung từng vị thần nhân Minh Đô chưa kịp phản ứng, huyết quang cũng đã lướt qua nơi cổ của bọn họ. Huyết quang quay về cái hộp, mang đi khí huyết toàn thân của những thần nhân Minh Đô này. Trên bầu trời ngay cả chút hoa máu cũng không xuất hiện, chỉ có thi thể của từng vị thần rơi xuống. Thi thể của Thần Ma còn chưa rơi xuống tới đất, lại nghe được tiếng người ồn ào náo động, rất nhiều đệ tử Minh Đô chen chúc từ trong từng cung điện tuôn ra, cao giọng quát: - Người nào? - Địch tấn công... - Người nào dám cả gan làm càn ở trên lãnh địa của Minh Đô? Vù vù vù... Trên mặt đất, vô số kiếm quang bạo phát giống như một biển kiếm quang. Những đệ tử Minh Đô ở trong nháy mắt lao tới lại ngã xuống không biết bao nhiêu người, chân của bọn họ trên cơ bản đều bị chặt qua mắt cá chân. Người ngã xuống, đầu còn chưa rơi xuống đất đã bị từng kiếm quang xuyên qua mi tâm! Mặc dù có địch thủ cường đại, thấy tình thế không ổn vội vàng tránh kiếm quang, nhưng ở dưới sự công kích liên tiếp giống như mưa rền gió dữ, bọn họ rất nhanh đã chết! Khắp nơi trên không trung và mặt đất đều là những phi kiếm giống như từng con cá bạc nhỏ. Quỹ tích vận hành của những phi kiếm này không giống nhau, phi kiếm thi triển ra chiêu thức cũng trăm kỳ ngàn quái, mười tám tuyển kiếm chiêu cơ sở ở dưới thuật ném kiếm của Tần Mục có vô số loại phương thức tổ hợp. Không chỉ có như vậy, tám nghìn thanh kiếm lúc lớn lúc nhỏ, lúc dài lúc ngắn, thậm chí có kiếm còn có thể uốn lượn, còn có thể biến hình. Phi kiếm khác nhau thậm chí sẽ tổ hợp thành linh binh hình thái khác nhau, biến thành các loại linh binh đỉnh, lò, chuông, tháp, lâu, đao, thương, búa, việt, thậm chí hóa thành hình rồng hình phượng! Tám nghìn thanh kiếm này không ngờ cho người ta ảo giác hình như có vô số thanh phi kiếm! Cho dù là đối phương thi triển thần thông Minh Đô rất nổi danh, thân hình trong phút chốc ẩn thân biến mất trong Minh Đô, nhưng sau một khắc cũng vẫn bị kiếm quang của Tần Mục bay vào Minh Đô chém giết. Tần Mục đã là cảnh giới Thiên Nhân. Ở trên cảnh giới Thiên Nhân này, bất kỳ thần thông giả nào đều sẽ lại một lần nữa bay vọt cực lớn, loại bay vọt này là bay vọt do nguyên thần xuất khiếu mang đến. Mà nguyên thần của Tần Mục sớm có thể làm được xuất khiếu, thành tựu nguyên thần của hắn hiện tại đã bắt đầu chuyển biến về phía có đầy đủ thần hình. Thần hình có đầy đủ, cần phải làm được nguyên thần hóa thành thực chất, nguyên thần cô đọng lại giống như thật. Cho dù hắn chưa từng làm được nhưng cường độ và lực điều khiển nguyên thần phải cao hơn những thần thông giả cảnh giới Thiên Nhân khác không biết bao nhiêu lần. Tần Mục tiếp tục đi về phía trước, nguyên thần mười trượng phía sau lặng lẽ đi theo. Nguyên thần điều khiển tám nghìn phi kiếm, giết người giống như cắt cỏ. - Làm càn! Một ngôi đại điện ầm ầm nổ tung, một vị thần nhân Minh Đô nhảy ra. Hắn vừa nhảy đến không trung, hộp nhỏ trong tay của Tần Mục đã mở ra. Hai đường huyết quang trong khoảnh khắc đi tới trước cổ của vị thần nhân Minh Đô này, nhẹ nhàng lướt qua, thân đầu đã biến thành hai đoạn. Hắn sải bước đi về phía trong trung tâm đại điện, hắn đi qua nơi nào, bất kể Thần Ma hay thần thông giả đều chết oan chết uổng. Có thể chiến thắng đối thủ thì hắn lợi dụng phi kiếm chém giết, không thể chiến thắng đối thủ lại khiến đối thủ phải chết ở dưới Trảm Thần Huyền đao. Đệ tử của Minh Đô bị giết đến trái tim băng giá, không ngừng lui về phía sau. Phía trước một tòa đại điện lúc trước đã có trên dưới một trăm vị đệ tử Minh Đô tập trung lại, đang tháo một cái chuông lớn treo ở dưới mái hiên của điện xuống. - Sử dụng chuông Thiên Tang giết chết hắn! Trên dưới một trăm vị đệ tử Minh Đô cùng quát lớn, chuông lớn bay lên, miệng chuông hướng về phía Tần Mục. Chỉ thấy miệng chuông lớn này là do mười tám vòng tròn chụp lại cùng một chỗ tạo thành, trên mỗi một vòng tròn đều hiện ra vô số đường vân phức tạp, là do phù văn âm của Minh Đô khắc thành. Chuông Thiên Tang phát động, mỗi một vòng tròn xoay theo hướng khác nhau, từng phù văn âm khắc phía trên sáng lên. Vòng tròn xoay tròn đến vạch khác nhau, đoạn ngắn phù văn của hai vòng trong đó lại tổ hợp cùng một chỗ hình thành phù văn khác nhau, phù văn khác nhau có lực lượng và uy năng khác nhau. Chuông Thiên Tang bị xoay tròn, uy năng được kích phát ra. Miệng chuông bỗng nhiên chấn động kịch liệt, uy năng vô hình đánh về phía Tần Mục.