Tiểu hài tử khổng lồ lấy tay chộp tới, nắm lấy đế hoàng trung niên kia. Đế hoàng trung niên kia giãy giụa một hồi, vẫn không thể tránh thoát, cười lạnh nói: - Ta chỉ là tư duy ý thức, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao? Răng rắc. Tiểu hài tử một cắn lại cắn hắn mất nửa người, lại một cắn, nuốt hắn vào. - Không thể ăn, không có mùi vị người cũng không có mùi vị quỷ... Chuyện gì xảy ra? Trên cổ của tiểu hài tử này lại mọc ra đầu của Xích Hoàng, từ nhỏ biến thành lớn. Lúc tiểu hài tử này giận dữ, nâng nắm đấm lại một trận đánh loạn giống như mưa rền gió dữ, cuối cùng đánh cho hắn lại một lần nữa từ trong thân thể đi ra. Xích Hoàng đứng lên, cao giọng nói: - Ta đã nói rồi, ta là tư duy ý thức, cũng không phải là Xích Hoàng thật sự, ngươi ăn không được... Vút... Lòng bàn tay của tiểu hài tử đè lên hắn, dãy núi bị chấn động tới mức run rẩy. Tiểu hài tử giơ tay lên, Xích Hoàng nằm dang tay dang chân ở trong một dấu bàn tay cực lớn. Phía xa, phân thân của Thiên Công muốn cao giọng đưa ra lời cảnh báo lại không dám nói quá lớn: - Xích Hoàng, không nên giãy giụa, không nên già mồm, hắn chơi chán lại sẽ không chơi nữa. Xích Hoàng đứng lên, giận tím mặt: - Ngươi xem trẫm là ai? Ngươi... Vút! Xích Hoàng lại một lần nữa nằm xuống, dấu vết tay sâu hơn, Xích Hoàng giãy giụa đi ra, nói: - Trẫm... Bốp! Bốp! Bốp! Tiểu hài tử đánh không biết bao nhiêu lần, phân thân của Thiên Công nhìn thấy cũng hãi hùng khiếp vía, cuối cùng tiểu hài tử khoẻ mạnh kháu khỉnh đáng yêu trắng như tuyết kia đã mất đi hứng thú đối với Xích Hoàng. Phân thân của Thiên Công cẩn thận từng li từng tí tiến lên, lôi Xích Hoàng từ dưới nền đất ra, nói nhỏ: - Ở trong đại lục bị phong ấn này không nên phản kháng hắn, phản kháng hắn lại sẽ chịu đòn. Ta một mình không cách nào phá giải phong ấn của Thổ Bá và trấn áp của Đại Phạm Thiên Vương Phật, nhưng hiện tại có ngươi ở đây, ta đã có mấy phần nắm chắc. Không nên để lộ ra, để tránh khỏi kinh động tên Hỗn Thế Ma Vương này, chúng ta cùng nhau hành động. Xích Hoàng nói: - Ta chỉ là tư duy ý thức của Xích Hoàng, không có bao nhiêu năng lực, chỉ sợ không cách nào phá giải trấn áp và phong ấn của Thổ Bá và Đại Phạm Thiên. Phân thân của Thiên Công cười nói: - Nếu chỉ là phong ấn của Thổ Bá, vẫn không có cách nào vây khốn ta, mấu chốt là Đại Phạm Thiên Vương Phật. Vị lão phật này trước kia đối với ta cung kính, gọi là đạo huynh, nhưng hiện tại ta gọi hắn thế nào hắn cũng không để ý tới, hơn phân nửa lại là mộng du. Vị phật lớn này là hiển hóa mộng, cũng là tư duy ý thức, ngươi tới đối địch với hắn, ta lại có thể phá giải phong ấn của Thổ Bá. Không cần thiết phá vỡ quá nhiều, chỉ cần một khe hẹp, chúng ta lại có thể thừa cơ chạy đi. Ánh mắt của Xích Hoàng nhất thời sáng lên, bái nói: - Dựa vào đạo huynh... - Đừng có lên tiếng, không nên kinh động tới Hỗn Thế Ma Vương này. Hai người nhìn về phía tiểu hài tử Tần Phượng Thanh, chỉ thấy tiểu hài tử khoẻ mạnh kháu khỉnh kia đang dùng tay và chân bò giữa những sông núi trên đại lục chữ Tần này. Hắn bò tới bò lui, cố gắng bò ra ngoài phong ấn chữ Tần này, nhưng bất kể bò tới chỗ nào, sơn mạch chữ Tần lại biến hóa tới nơi đó, khiến cho hắn trước sau không có cách nào chạy ra được. - Động thủ! Phân thân của Thiên Công quát. Xích Hoàng lập tức bay lên trời, phóng về phía phật lớn trong không trung, thân thể lay động, hiện ra ba đầu sáu tay. Vị phật lớn trên khoảng không của đại lục chữ Tần này đột nhiên phát ra phật quang cường đại, phật âm đột ngột vang ra, vô số phạn văn xoay quanh vị phật lớn này vù vù vù lưu chuyển, tiếp theo trấn áp xuống phía dưới. - Đại Phạm Thiên đạo huynh, không phải ngươi muốn là làm được đâu, ngươi đánh không lại thần thức bất diệt trong tam nguyên thần của ta! Hai người đều là tư duy ý thức, xông tới nhau, phân thân của Thiên Công nhất thời cảm giác được áp lực giảm đi, lập tức bắt đầu phá giải phong ấn của Thổ Bá. Lực lượng của Thiên Công cường đại vô cùng, giơ chân lên, biến hóa của đại lục chữ Tần bất chợt ngừng vận chuyển. Phân thân của Thiên Công giơ tay lên gẩy một cái, bầu trời tách ra một đường, giống như là mi mắt tách ra hai bên. - Xích Hoàng, không cần đấu cùng Đại Phạm Thiên, chúng ta nhân cơ hội chạy đi! Phân thân của Thiên Công cao giọng quát. Xích Hoàng vừa mừng vừa sợ, hai vị tồn tại cổ xưa bay lên trời, hóa thành hai đạo lưu quang bay về phía cái khe hở kia. Vào lúc này, trong ba con mắt của tiểu hài tử bị nhốt bên trong sơn mạch chữ Tần lộ ra vẻ xảo trá, trên mặt hiện ra một nụ cười nhạt. Lưu quang của Xích Hoàng cùng Thiên Công sắp bay ra khỏi phong ấn, đột nhiên bị hai bàn tay mập mạp kéo lại, nặng nề kéo xuống phía dưới, hung hăng ném hai người xuống đất. Thiên Công và Xích Hoàng bị rơi tới thất điên bát đảo, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi cùng nói một tiếng không xong. Chỉ thấy hai tay của tiểu hài tử cực lớn này nắm lấy vết nứt trên bầu trời, nửa người đã lộ ra ngoài phong ấn, hai cái chân ngắn mập mạp đang đạp tới đạp lui. Đột nhiên, chân phải của tiểu hài tử này đạp đến chỗ vết nứt, bò ra ngoài. Phong ấn trên bầu trời dần dần khép lại, Thiên Công và Xích Hoàng liếc mắt nhìn nhau, lập tức lại một lần nữa bay lên, cố gắng lao ra trước khi phong ấn khép lại. Vết nứt càng lúc càng nhỏ, mắt thấy lại sắp khép lại, vào lúc này, đột nhiên có giọng nói của tiểu hài tử từ trên trời truyền đến: - Đỡ lấy đệ đệ của ta! Chỉ thấy từ trong khe nứt có một bóng người rơi xuống, khoa chân múa tay từ bầu trời ngã xuống, dường như là một thiếu niên. Thiên Công và Xích Hoàng làm như không thấy, cuối cùng vào thời điểm mấu chốt xông về phía vết nứt, đột nhiên bên ngoài bầu trời có một chiếc lá liễu cực lớn với ánh vàng rực rỡ dán xuống, vù một tiếng phong tỏa lại toàn bộ bầu trời. Phật âm đột ngột phát ra, phật quang cường đại phóng ra, phong ấn của Thổ Bá cùng trấn áp của phật lớn nhất thời hòa làm một thể, phòng thủ kiên cố, lại cũng không có cách nào khiến bầu trời tách ra nữa. Xích Hoàng kinh sợ, lập tức xông về phía phật lớn, cao giọng nói: - Thiên Công đạo huynh, ta tới đối đầu với lão phật, ngươi tới phá giải phong ấn! Phân thân của Thiên Công cụt hứng, lắc đầu nói: - Không được, đã không được nữa rồi, lá liễu này dán ở trên con mắt thứ ba, lại khiến phong ấn và trấn áp nối liền thành một thể. Thời điểm bóc lá liễu ra, còn có cơ hội phá được phong ấn, khi lá liễu dán lên, muốn chạy trốn cũng không trốn thoát được. Xích Hoàng cụt hứng. Hai người rơi xuống đất, đưa mắt nhìn nhau, thở dài thở ngắn. - Vừa rồi hình như có một người từ trên trời rơi xuống. Xích Hoàng đột nhiên nói. Thiên Công cũng nghĩ tới, hình như Hỗn Thế Ma Vương này còn nói tiếp lấy đệ đệ của ta, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một cảm giác không ổn: - Chẳng lẽ người kia là... Đang nói, một thiếu niên thân hình cao lớn đi tới, mơ mơ màng màng nhìn về phía hai người hỏi: - Hai vị trưởng lão, nơi này là nơi nào? Thiếu niên kia mi thanh mục tú, rất tuấn lãng, chỉ là ở trán mọc ra một con mắt dựng thẳng. - Sắp gặp tai ương rồi! Phân thân của Thiên Công nhìn thấy được thiếu niên này, không khỏi than thở: - Chính chủ bị ném vào phong ấn, Tần Phượng Thanh tên Hỗn Thế Ma Vương kia lại chạy ra ngoài! Sắp gặp tai ương, sắp gặp tai ương rồi. Tần Mục tao nhã, rất có lễ phép, chào nói: - Xin hỏi hai vị trưởng lão xưng hô như thế nào? Có thể nói cho ta biết, nơi này là nơi nào hay không? - Nơi này là nơi phong ấn ca ca của ngươi, là ngọc bội do Thổ Bá sử dụng mảnh vụn sừng của mình chế luyện ra, lại giấu ở trong con mắt thứ ba của ngươi. Ngươi xem, vị phật lớn trên không trung này, chính là Đại Phạm Thiên luôn mơ mơ màng màng. Người trung niên dáng vẻ đế hoàng trước mặt ngươi chính là Thiên Đế đời thứ nhất của thời đại Xích Minh, Xích Hoàng. Mà ta... Phân thân của Thiên Công than thở: - Ta chỉ là hiếu kỳ thần tử U Đô là thế nào, trong lúc vô ý đi tới nơi này, mơ hồ lại bị phong ấn, trấn áp ở chỗ này. Ngươi đi qua con mắt của ta, ngươi đã từng nhìn chằm chằm vào con mắt của ta nhìn tới hai ngày hai đêm... - Ngươi là Thiên Công! Tần Mục kinh ngạc la lên thất thanh. Phân thân của Thiên Công bất đắc dĩ gật đầu, nói: - Ngươi biết là được, đừng nói ra ngoài, rất mất thân phận. Chỉ có điều ngươi cũng không có cơ hội nói ra ngoài, ngươi cũng bị phong ấn ở nơi này. Thần sắc của Tần Mục dại ra, ngơ ngác nhìn ra bốn phía. Thiên Công, Xích Hoàng, Đại Phạm Thiên Vương Phật, còn có sừng của Thổ Bá, trong con mắt thứ ba của mình từ khi nào xuất hiện thêm nhiều tồn tại khủng khiếp như vậy? - Ca ca? Ta còn có người ca ca sao? Hắn đột nhiên tỉnh ngộ lại, vội vàng nói: - Thời điểm Xích Minh thần tử đang muốn giết ta, là ca ca ta ném ta vào đây? Ta thế nào lại không biết ta còn có một người ca ca? Trong cơ thể ta không phải cất giấu một ta khác sao? Xích Hoàng đối với điều này hoàn toàn không biết gì cả, tất nhiên không biết nên trả lời như thế nào. Thiên Công lại dường như hiểu rõ rất nhiều, nói: - Người ca ca này của ngươi cũng là Tần Phượng Thanh, ngươi cũng là Tần Phượng Thanh, ta cũng không nói rõ được. Hắn từ nhỏ chính là Thần Thánh, Ma Vương, chỉ biết giết chóc. Ngươi sinh muộn, là sau khi Thổ Bá phong ấn hắn, ngươi mới sinh ra ý thức của mình. Hắn đại biểu cho cái ác... Tần Mục hưng phấn nói: - Như vậy ta đại biểu cho cái thiện, đúng không? Phân thân của Thiên Công do dự một chút, nhìn nét mặt hắn hưng phấn không quá nhẫn tâm nói ra chân tướng, hàm hàm hồ hồ nói: - Đứa trẻ sơ sinh là không có thiện ác, phải xem ngày sau bồi dưỡng và giáo dục thế nào. Sinh ra ở trong một gia đình tốt, thiện lớn hơn ác, sinh ra ở một nơi cái xấu khắp nơi, ác lớn hơn thiện... Tần Mục yên lòng, thở phào một cái, cười nói: - Ta lại biết được ta đại biểu cho chính nghĩa hiền lành lương thiện, gia giáo nhà ta rất tốt. Các lão nhân ở thôn chúng ta đều là người tốt có danh tiếng lừng lẫy! Trong hai con mắt của phân thân Thiên Công có ánh sáng trắng phun ra xa ba trượng, một lát sau mới khôi phục lại, nói: - Chuyện này lại không thể trách ngươi được, là Tần Phượng Thanh kia quá giảo hoạt, cố ý khiến cho chúng ta phá phong. Hắn lại nhân cơ hội chạy trốn, sau đó ném ngươi vào trấn áp. Như vậy, ngươi lại vĩnh viễn cũng không có cách nào đoạt lại thân thể, chỉ có thể giống như chúng ta bị vây khốn ở chỗ này. Hiện tại, người này hơn phân nửa đang ở bên ngoài trắng trợn phá hủy. Xích Hoàng, Huyền Không Giới này của ngươi có lực lượng tự bảo vệ mình hay không? Xích Hoàng do dự một chút, lắc đầu, nói: - Thân thể của ta đã hoàn toàn hóa thành Huyền Không Giới, nguyên thần cũng tự mình tan rã. Thời điểm ta tiến vào tiểu vũ trụ này đã bị trọng thương... Tần Mục đột nhiên tỉnh ngộ lại, không hiểu nói: - Ngươi chính là tư duy của Xích Hoàng? Ngươi vào bằng cách nào? Ngươi không phải ở trong đầu của Xích Hoàng sao? Ngươi thế nào cũng bị phong ấn ở nơi đây? Nếu không phải ngươi đột nhiên biến mất, Xích Minh thần tử cũng sẽ không hạ thủ đối với chúng ta! Ba khuôn mặt của Xích Hoàng đột nhiên đỏ, xấu hổ nói: - Cái này... một lời khó nói hết. Ánh mắt của Tần Mục chớp động, nói: - Chúng ta đều bị phong ấn trấn áp ở chỗ này, có thừa thời gian, Xích Hoàng bệ hạ không ngại cứ từ từ nói. Xích Hoàng do dự, không muốn nói ra miệng. Phân thân của Thiên Công cười nói: - Ta thay hắn nói cho. Khi hắn tiến vào tiểu vũ trụ này đã hồn phi phách tán nhưng không cam lòng lại chết như vậy, vì vậy biến thân thể của mình thành Huyền Không Giới, biến ý thức suy nghĩ của mình hóa thành thần thức bất diệt để bảo tồn. Chỉ cần có người có thể nhận suy nghĩ ý thức của hắn, hắn lại có thể sống tiếp. Không phải là chân chính sống lại, mà một hắn khác sống lại. Tần Mục bừng tỉnh hiểu ra, cười lạnh nói: - Nói cách khác, tư duy của Xích Hoàng hoàn toàn xóa sạch tư duy của người hắn xâm chiếm. Người này mặc dù không có linh hồn của hắn nhưng lại có tư duy ý thức của hắn, cùng với suy nghĩ của hắn, làm như vậy không phải hắn cũng lại là hắn! Cho dù hắn chết, nhưng tư duy ý thức lại còn sống. Đây là một loại đoạt xác khác! Xích Hoàng thật ra nhìn trúng ta, cho rằng ta có thể kế thừa ý nghĩ tư duy của hắn, lại xóa đi tư duy của ta, nhưng không ngờ... Xích Hoàng than thở: - Không ngờ gặp phải một hài nhi ba mắt kỳ quái. Ta ban đầu dự định xâm chiếm hắn, kết quả phát hiện hài nhi ba mắt kỳ quái này tư duy ý thức quá mạnh, hơn nữa không sạch sẽ tới mức không chịu nổi, tràn ngập tư duy ác độc vô cùng. Ta căn bản không có cách nào xóa đi suy nghĩ của hắn, ngược lại bị hắn đánh ra. Sau khi bị đánh, ta lại nhận sỉ nhục vô cùng lớn, bị vây khốn ở chỗ này. - Đáng đời! Tần Mục cười lạnh nói. Xích Hoàng tức giận, phân thân của Thiên Công nói: - Các ngươi đừng đấu võ mồm nữa. Hiện tại vấn đề lớn nhất là Huyền Không Giới bao lâu sẽ có thể bị diệt sạch. Xích Hoàng im lặng một lát, nói: - Tần Phượng Thanh này mạnh như thế nào? Huyền Không Giới Thánh Sơn đột nhiên phát ra tiếng động lớn long trời lở đất, Xích Minh thần tử bị một nắm đấm thật lớn hung hăng đánh xuống trên mặt đất. Thánh Sơn này run rẩy kịch liệt, không ngừng lún xuống. - Mục nhi thật mạnh... Sơ tổ Nhân Hoàng nằm dưới đất lộ ra vẻ kinh ngạc và vui mừng, nhìn tiểu hài tử khổng lồ thể phách hùng vĩ này, lập tức bị một bàn tay cực lớn đánh bay ra ngoài. Thân hình của Sơ tổ Nhân Hoàng lăn lộn ở giữa không trung giống như con quay, nhanh chóng đi xa, trong lòng hắn còn đang buồn bực: - Vì sao Mục nhi xuống tay với ta? Hắn còn đang oán hận ta đánh nát thi thể xương cốt của Nhị tổ sao? - Biến nơi đây thành U Đô nhỏ! Tiểu hài tử này hưng phấn đánh về phía thánh điện. Thánh điện chia năm xẻ bảy, đỉnh núi bị sụp đổ, lún xuống gần nửa: - Đón mẫu thân tới đây cùng ở! Chỉ có điều mẫu thân không cho ta ăn thịt người ngược lại là một chuyện phiền phức. Xích Minh thần tử gầm lên giận dữ, từ trong lòng đất phóng lên cao, lao về phía tiểu hài tử này. Ầm. Chỉ một đầu nắm đấm nghênh đón hắn, toàn thân Xích Minh thần tử gần như dán ở trên nắm tay này, bay ngược rời đi. Đột nhiên ánh mắt của tiểu hài tử này sáng lên, vỗ tay cười nói: - Đúng rồi, ăn sạch người ở đây trước, không phải là xong rồi sao?