Xích Minh thần tử nhìn chằm chằm vào vị thần thông giả Huyền Không Giới rơi xuống ngay phía trước mặt mình, sau đó ánh mắt hắn từ từ nâng lên, lại rơi vào phía trên gương mặt của Tần Mục. Ánh mắt hắn lại lướt qua Tần Mục, nhìn về phía xa, hắn nhìn thấy được chính là cảnh tượng khắp nơi trên quảng trường này đều là từng cái hố lớn, bên trong hố lại là từng vị thần thông giả của Huyền Không Giới được trồng vào. Cũng có rất nhiều người không được trồng vào bên trong cái hố, nhưng đa số là bị Tần Mục đánh cho tổn thương nặng nề, không phải bị đánh gãy mấy cái xương thì chính là bị bẻ gãy cánh tay hoặc chân. Còn có vài người không bị thương thế quá mức nghiêm trọng, chỉ là bị thần thông tạo hóa của Tần Mục biến cho trở thành một con cừu, đang ở phía trên quảng trường không đầu không đuôi di chuyển loạn khắp nơi, phát ra những tiếng be be. Nếu như đây là chiến trường, vậy toàn bộ thế hệ trẻ tuổi của Huyền Không Giới cũng đã bị tàn sát hầu như không còn một ai, một nền văn minh trải qua thời gian lâu như vậy, thoáng cái lại sẽ bị đánh sạch! Xích Minh thần tử đứng dậy, đi qua phía bên cạnh Tần Mục, đi tới trước bậc thang. Hắn dường như chẳng thèm quan tâm tới Tần Mục, mà đưa mắt nhìn về phía bên dưới. - Xích Minh thần triều từ trước tới nay đã từng trải qua hai đời. Ngày đó Xích Hoàng lập nghiệp lên từ trong lùm cỏ, chỉ với tay không lại giành lấy được chính quyền, Minh Hoàng tuân mệnh ở trong loạn thế nguy nan, cứu thần triều đang trong đổ nát diệt vong. Đám người của thời đại Xích Minh chúng ta muôn đời cường liệt, anh dũng chém giết, khai sáng ra một thời đại chói lòa! Giọng nói của hắn nghe không mấy vang dội, nhưng lại vô cùng nặng nề, tiến sâu vào bên trong tai của mỗi một người phía dưới: - Chính là từ sau khi trốn vào cái Huyền Không Giới này, tất cả lại cũng thay đổi. Những người đã trốn tránh ở nơi đây đang từ từ quên mất kẻ thù đã từng tiêu diệt nhà của chúng ta, tiêu diệt quốc gia của chúng ta, tiêu diệt tộc nhân của ta đang ở bên ngoài. Từ từ quên mất hai vị Hoàng của Xích Minh đã dũng mãnh phấn đấu hết tinh thần, quên mình đã từng là một vị chiến thần, quên mất chủng tộc của mình là chủng tộc chiến thần! Trốn vào trong tiểu lâu, cần gì quản đông hạ cùng xuân thu. Sai rồi! Các ngươi trốn đi, hiện tại chỉ có cái bại này! Có sự sỉ nhục này! Giọng nói của hắn càng lúc càng vang dội, mỗi một người ở trên quảng trường phía dưới đều cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, thậm chí ngay cả các thần chỉ thời đại Xích Minh như Xích Khê cũng xấu hổ cúi đầu. - Ta chính là muốn mượn tay người của xứ khác này sỉ nhục các ngươi, làm nhục các ngươi, thức tỉnh các ngươi! Trong âm thanh của Xích Minh thần tử mang theo sự tức giận: - Chính là muốn mượn tay của hắn, đưa ra lời cảnh báo cho các ngươi, nói cho các ngươi biết, các ngươi đã quên mất truyền thống, quên đi mất thù hận, quên đi tinh thần của thời đại Xích Minh! Không có tinh khí thần này, thời đại Xích Minh mới thật sự là diệt vong! Không phải là diệt vong ở trong tay Thiên Đình, không phải là diệt vong ở trong tay Thần Ma đã giết chết các ngươi mà diệt vong ở trong tay các ngươi, trong tay các ngươi, những người may mắn còn sống sót này! Giọng nói của hắn lại chậm xuống, trong sự nặng nề lại có chút buồn bã: - Biết vì sao ta chỉ dám xưng thần tử không? Biết tại sao ta khăng khăng phải phái người đi ra khỏi Huyền Không Giới tìm hiểu tin tức ở bên ngoài không? Biết vì sao ba ngàn năm trước ta lại cố ý muốn liên lạc với Khai Hoàng thậm chí không tiếc xưng thần với hắn không? Ta là không đành lòng... - Ta không đành lòng nhìn các ngươi tiếp tục trầm luân, không đành lòng nhìn thời đại Xích Minh bị hoàn toàn hủy diệt ở trong tay các ngươi, không đành lòng nhìn các ngươi trở thành tội nhân... - Ta muốn cho các ngươi trở lại trong thế giới chân chính, muốn cho các ngươi lại xuất hiện tinh khí thần của thời đại Xích Minh, một lần nữa khôi phục ý chí chiến đấu, tập hợp lại, không muốn xem các ngươi từ từ trầm luân nữa. Hắn thong thả bước từng bước theo các bậc thang: - Ta không dám xưng đế, chỉ dám xưng thần tử, điện hạ, không phải là bởi vì ta không bằng hoàng đế tiểu quốc như Duyên Khang, mà các thần tử của ta không xứng! Các ngươi không xứng, ta cũng không xứng! - Sứ giả của Duyên Khang rất mạnh sao? Mạnh mẽ! Hắn có thể một người đánh sáu người các ngươi! Nhưng là các người suy nghĩ một chút, hắn có phải vẫn đánh như vậy hay không? Từ đầu đến cuối, các ngươi hơn vạn người chỉ có sáu người có thể công kích được hắn? Giọng nói của hắn ngừng khiến người ta có thời gian suy nghĩ. Mỗi một thần thông giả Huyền Không Giới bị đánh bại phía dưới lộ ra vẻ mê mang, ngược lại có người khẽ nói: - Thật sự là như vậy, sau khi hắn nhảy vào bên trong đám người, chỉ có sáu người có thể công kích được hắn. Càng lúc càng nhiều người gật đầu, châu đầu ghé tai. Vừa rồi bọn họ bị Tần Mục đánh bại, ngay cả niềm tin của bọn họ cũng đang đánh, một thời đại kiêu ngạo bị Tần Mục đánh cho hóa thành hư ảo, sinh ra tâm tính Tần Mục là tồn tại không có cách nào chiến thắng. Mà bây giờ, bọn họ đang từ từ sinh ra một chút hy vọng. Tần Mục chỉ có thể đồng thời chiến thắng được sáu người, không phải là tồn tại vô địch tuyệt đối! Giọng nói của Xích Minh thần tử lại một lần nữa vang lên, lạnh lùng nói: - Nhưng thời kì Xích Minh thần triều, chiến sĩ một thời đại Xích Minh chúng ta có thể đánh sáu đối thủ của Thiên Đình! Lấy một địch sáu, cho nên mới lưu lại uy danh hiển hách muôn đời, nên mới được gọi là chiến thần! Hiện tại, các ngươi lại bị một quốc gia mới phát triển hủy diệt, các ngươi tính để tổ tông ở nơi đâu? Để danh tiếng của chiến thần ở nơi đâu? Các ngươi muốn chắp tay nhường lại sao? Các ngươi khiến cho ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nhưng các người có thể biết xấu hổ sau đó là dũng cảm! - Cuộc chiến vừa rồi của các ngươi chỉ là năm bè bảy mảng, giẫm đạp, chen chúc lên nhau, chỉ là một đám hỗn loạn, không hình thành bất kỳ kết cấu nào, có thể đồng thời công kích được hắn sao? Ngay cả sáu người cũng không có. Các ngươi không phải bại ở trong tay của sứ giả Duyên Khang mà các ngươi đang thua ở trong tay của chính mình, chính mình bại trong tay của người khác! Đó là sự sỉ nhục! Vô cùng nhục nhã! Hắn cao giọng quát: - Sỉ nhục của Xích Minh, nên làm cái gì? Hắn ngừng lại một chút, lớn tiếng quát: - Đánh trở về! Có khả năng xóa đi nỗi sỉ nhục mới có thể làm cho mình ngửa đầu ưỡn ngực! Hôm nay, sứ giả của Duyên Khang đánh bại các ngươi, tương lai các ngươi đánh bại hắn. Trước kia Thiên Đình đánh bại Xích Minh ta, như vậy trong tương lai, chúng ta sẽ hủy diệt Thiên Đình! Phía dưới quảng trường, vô số thần thông giả của Huyền Không Giới nghe được tiếng nói của hắn, bị hắn kích phát ra lòng nhiệt huyết trong lồng ngực. Rất nhiều người chịu đựng nỗi đau đớn mãnh liệt hô to lên, mồm năm miệng mười, rất hỗn loạn, nhưng dần dần tiếng nói của tất cả mọi người hội tụ lại cùng một chỗ, hóa thành một dòng nước lũ kinh tâm động phách, tiếng hò hét kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc! Âm thanh của mấy vạn người hô to chồng chất lên nhau hóa thành dòng nước lũ, không ngờ chấn động lòng người như vậy, tuyên truyền giác ngộ như vậy khiến cho Tần Mục, Linh Dục Tú đều biến sắc. Tần Mục xoay người nhìn xuống dưới, chỉ thấy khí thế thần thông giả của Huyền Không Giới liên kết giống như lửa cháy mạnh, giống như mặt đất gặp mùa xuân, giống như nước lũ tràn ngập. - Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh giống như thành đồng. Đây là một tinh thần mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, tinh thần của thời đại Xích Minh, sống lại... Tần Mục lẩm bẩm nói. Âm thanh của Sơ tổ Nhân Hoàng từ phía sau hắn truyền đến, nói: - Đây cũng là một tác dụng đứng đầu. Duyên Phong đế là người như vậy, thần tử cũng là người như vậy, Duyên Khang quốc sư và ngươi đều không phải là người như thế, nói không ra những lời kích động lòng người như vậy. Chỉ có đứng đầu như vậy mới có khả năng tập trung lòng người ở cùng một chỗ. Tần Mục gật đầu, nói: - Thật sự là người đứng đầu, có thể biến chuyện xấu thành chuyện tốt, liên kết lòng người trở thành một dây rừng, ta hiện nay vẫn làm không được. Linh Dục Tú khẽ nói: - Vị thần tử này nói mấy câu lại biến chuyện ngươi đánh hơn vạn người thành đánh sáu người. Còn nói sáu người cũng không có cách nào toàn lực làm được, lại ép thực lực của ngươi xuống một bậc, tâm cơ rất sâu. Tần Mục cười nói: - Hắn nói cũng không sai, nếu muốn hủy diệt hơn một vạn vị thần thông giả cảnh giới Thất Tinh kia, ta thực sự khó có thể làm được. Ở dưới tình huống bọn họ xếp quân bày trận, đừng nói là hơn một vạn thần thông giả, chỉ một trăm vị thần thông giả cảnh giới Thất Tinh tiến hành một đợt công kích thần thông, lại đủ để dễ dàng giết chết ta. Ta sử dụng biện pháp trước tiên là làm rối loạn trận hình của hắn, tách đối phương ra, tạo cho đối phương hỗn loạn. Sau đó nhân cơ hội đáp xuống bên trong đám người hỗn loạn, có thể công kích được ta, quả thật chỉ có sáu người, những người khác đều muốn xông lại, cản trở lẫn nhau, thật sự công kích được chỉ có ba tới bốn người. Ta chính là sử dụng biện pháp như thế, hủy diệt hơn vạn vị thần thông giả. Linh Dục Tú cười nói: - Chỉ có điều, hắn chính là vì giết uy phong của ngươi. - Hắn là vì chủng tộc của mình, không có gì đáng trách. Tần Mục nói: - Mà mục đích của ta lại là mượn một trận đánh này, đánh ra năm mươi năm thái bình giữa Duyên Khang cùng Xích Minh. Hắn mỉm cười nói: - Những Thần Ma và thần thông giả của Xích Minh Huyền Không Giới, tâm cao khí ngạo, cho dù cùng Duyên Khang liên thủ cũng sẽ khinh thường Duyên Khang, ngạo mạn phát sinh phiến diện, phiến diện đi về phía khi dễ. Bọn họ bởi vì khinh thường chúng ta, tất nhiên sẽ khi dễ con dân và thần thông giả của Duyên Khang, sớm hay muộn sẽ gây thành đại họa. Hiện tại ta đánh bọn họ một trận, trong vòng năm mươi năm, thần thông giả Huyền Không Giới không dám sinh sự. Linh Dục Tú kinh ngạc: - Ta không có nghĩ tới ngươi lại suy nghĩ sâu xa đến như vậy. Thế còn năm mươi năm sau thi sao? - Năm mươi năm sau lại đánh một trận. Tần Mục thần thái thản nhiên, nói: - Lại có thể hòa bình năm mươi năm. Xích Minh thần tử bảo cho những thần thông giả kích động xuống chữa thương, xoay người rời đi, quay về chỗ ngồi của mình, mỉm cười nói: - Sứ giả của Duyên Khang mời ngồi. Tần Mục, Linh Dục Tú và Sơ tổ Nhân Hoàng từng người ngồi xuống. Mắt của Xích Minh thần tử sáng ngời, cẩn thận quan sát cả ba người, hắn nhìn về phía Sơ tổ nói: - Đạo hữu là người của thời đại Khai Hoàng? Sơ tổ nói: - Di dân của Khai Hoàng. - Ta phái Xích Khê, chính là vì đi gặp Khai Hoàng, dự định xưng thần với Khai Hoàng, cùng Khai Hoàng liên thủ đối phó Thiên Đình. Xích Minh thần tử than thở: - Không nghĩ tới vật chuyển sao dời, vật không thuộc về mình thì sẽ không phải là của mình, Xích Khê còn chưa tới nơi, thời đại Khai Hoàng cũng đã chết non. Thời đại Khai Hoàng tồn tại hai vạn năm, đối với Huyền Không Giới ta mà nói chỉ là quá khứ ba ngàn năm. Đáng tiếc, đáng tiếc. May là còn có Duyên Khang. Ánh mắt của hắn lại rơi vào trên người Linh Dục Tú, mỉm cười nói: - Dục Tú công chúa đã tự mình đến đây, khiến cho Huyền Không Giới ta cảm thấy rất vinh hạnh. Xích Khê đã thay mặt ta cùng với Duyên Khang hoàng đế ký kết minh ước, các điều khoản trong đó ta đều đã nhìn qua. Nếu như vừa rồi đệ tử của Huyền Không Giới chúng ta chiến thắng được sứ giả, ta còn có thể nói tiếp về chuyện điều kiện, sửa chữa lại mấy điều khoản càng có lợi hơn cho chúng ta. Nhưng bọn họ dù sao cũng đã bị thất bại, bởi vậy điều khoản Xích Khê đã ký kết, ta sẽ lại điểm chỉ mà không thay đổi gì nữa. Linh Dục Tú khẽ khom người, cười nói: - Thần Tử Điện Hạ rộng lượng. Vừa mới rồi có nhiều đắc tội, vẫn mong điện hạ thứ lỗi. - Công chúa quá khách khí. Ban đầu, ta vốn cũng định cho các ngươi một lần ra oai phủ đầu, thật không nghĩ tới bản thân ngược lại bị đạp xuống ngựa. Xích Minh thần tử cười ha ha một tiếng, có vẻ rất hào sảng, nhưng hắn lại hoàn toàn không nhìn Tần Mục, nói: - Những điều khoản minh ước này, ta đã đồng ý, ta vẫn mong công chúa cùng với sứ thần ở lại chờ đợi thêm mấy ngày nữa. Bên này chúng ta còn cần chuẩn bị một ít việc vặt, sau đó sẽ để cho một phần tộc nhân của mình xuất phát, đi tới Duyên Khang. Lần này bọn họ trao đổi, lại kết thúc ở trong sự yên lành. Linh Dục Tú cùng Sơ tổ và Tần Mục trở lại nơi ở, lập tức nói: - Vị thần tử này cho ta một loại cảm giác đáng sợ đặc biệt vướng tay chân, hắn rốt cuộc là người như thế nào? Ta trước sau nhìn không thấu hắn! Hắn thật sự sẽ bởi vì Phóng Ngưu cho hắn một đòn ra oai phủ đầu, lại làm ra nhượng bộ như vậy sao? Ta không tin lắm. Tần Mục lười biếng duỗi thắt lưng một cái, cười nói: - Hắn tất nhiên là người có dã tâm, nhưng hiện tại mục đích của hắn chính là để cho tộc nhân của hắn rời khỏi cái nơi ngăn cách này, trở lại thế giới tràn ngập cạnh tranh. Nhưng hắn lại không đặt tất cả trứng gà ở trong một cái giỏ, bởi vậy hắn sẽ chỉ để cho bộ phận tộc nhân rời khỏi Huyền Không Giới đi tới Duyên Khang. Chỉ là một phần tộc nhân, đối với Duyên Khang không có gì nguy hiểm, trái lại là cơ hội của Duyên Khang, nhận được một giúp đỡ rất lớn. Linh Dục Tú suy tư nói: - Đợi đến khi hắn ở Duyên Khang thật sự đứng vững, lúc đó mới thật sự là uy hiếp của Duyên Khang. Tần Mục nói: - Khi đó, Duyên Khang chắc hẳn là cũng sẽ lớn mạnh đi? Chúng ta không cần suy nghĩ việc này, việc này chắc hẳn là do hắn cùng với hoàng đế đánh cờ, do hoàng đế đi đau đầu. Nhân lúc còn vài ngày, ta dự định đi dạo xung quanh, nhìn cảnh trí của Huyền Không Giới. Tú muội, muội có muốn đi cùng ta hay không? Linh Dục Tú lắc đầu: - Ta cần suy nghĩ một vài chuyện. Nàng đang suy nghĩ, suy nghĩ nếu như mình là Duyên Phong đế, mình nên làm như thế nào mới có khả năng giành được thắng lợi ở trong trận cờ này. - Xích Minh thần tử là một đối thủ đặc biệt đáng sợ, tài học, khí phách, lòng dạ và thủ đoạn không kém hơn so với phụ hoàng chút nào. Muốn trong tương lai đánh cờ thắng được hắn, không chỉ có tài học, càng có khí phách, lòng dạ rộng hơn so với hắn, hơn nữa còn phải có thủ đoạn! Trong lòng nàng thầm nghĩ. Tần Mục đi dạo ở trong thành, sử dụng đôi mắt của mình nhìn phong thổ, lối kiến trúc của Huyền Không Giới. Sơ tổ lại đi ở phía sau hắn, không nói được một lời. Huyền Không Giới thật ra không thể nhỏ hơn so với Duyên Khang, nhưng nhân khẩu cũng không phải quá nhiều, còn xa mới bằng được Duyên Khang. Đại khái là bởi vì giàu có, đối với hậu đại sinh sôi nảy nở không có hứng thú. Đây là một loại hiện tượng rất kỳ quái, người ở vào trong nguy nan sẽ tìm cách sinh sôi hậu đại, nhưng một khi sinh sống trong sự giàu có vô ưu vô lự, trái lại không có hứng thú đối với chuyện sinh sôi hậu đại, nhân khẩu ngược lại sẽ trở nên ít đi. Đặc biệt là giống như Huyền Không Giới loại không có kẻ thù bên ngoài, không có chiến tranh, không có lo lắng về áo cơm này, lại càng như vậy. - Xích Minh thần tử nói không sai, nếu Huyền Không Giới lại trốn ở chỗ này, chỉ sợ lại sẽ tự mình diệt tuyệt. Tần Mục khẽ nói. Thần Thành này thành lập ở trên một ngọn núi lớn nguy nga rộng lớn, ngọn núi này thậm chí còn khổng lồ hơn so với Duyên Khang Tu Di Sơn rất nhiều. Đứng ở trên thành lâu có thể nhìn được cảnh trí Huyền Không Giới ở phía xa, trên bầu trời ánh sáng chiếu xuống cũng biến thành dễ như trở bàn tay. Tần Mục nhìn bốn phía, vui vẻ thoải mái, hắn quay đầu nhìn lại, đột nhiên hơi ngẩn ra. Chỉ thấy nơi cao nhất trong Thần Thành này không phải là Hoàng Thành, mà là một tòa cung điện tuyệt đẹp quy mô lớn ở phía sau Hoàng Thành. Ở trong thành, căn bản lưu ý không được chỗ này. - Đó là nơi nào? Tần Mục hăng hái bừng bừng, lập tức từ trên thành lâu đi xuống, vòng qua Hoàng Thành, đi về phía tòa cung điện này. Sơ tổ không nhanh không chậm đi ở phía sau hắn, bộ dạng tâm tro như tàn. Bọn họ đi tới trước cung điện phía sau Hoàng Thành, chỉ thấy thềm đá tầng tầng lớp lớp không ngừng trải dài về phía trước, không biết là bao nhiêu tầng, rất dọa người, liếc mắt không nhìn thấy được điểm cuối. Tần Mục leo lên phía trước, khi lập tức tới đỉnh, đột nhiên có mấy vị Thần Ma ba đầu sáu tay từ phía trên nhô đầu ra, gương mặt rất lớn, quát: - Sứ thần của Duyên Khang, đây là thánh điện cấm địa, mời quay về! Tần Mục dừng bước lại, đột nhiên phía trên truyền tới một âm thanh quen thuộc: - Kim Ngô Vệ, để cho bọn họ lên đây đi. - Xích Minh thần tử cũng ở nơi đây sao? Tần Mục hơi ngẩn người ra, sau đó lại đi ra phía trước. Toàn thân Xích Minh thần tử mặc một áo bào màu đỏ tím, đứng ở phía trước hắn, đối mặt với đại điện tuyệt đẹp với quy mô lớn này, thản nhiên nói: - Sứ giả của Duyên Khang, ở đây chính là chỗ mi tâm của Xích Hoàng, trong đại điện, cất giấu thần quang trong đầu của hắn. Tần Mục do dự một chút: - Nếu như là thánh địa của Xích Hoàng, như vậy ta vẫn không cần tiến vào.