- Con mắt... Phía trên lâu thuyền, mấy người trẻ tuổi không nhịn được hoảng sợ, cố gắng nhìn sâu về phía bên trong ánh sáng, cố gắng nhìn thấy rõ con mắt của Thiên Công, nhưng bọn họ nhìn thấy được chỉ có ánh sáng, không nhìn thấy được bất kỳ vật gì. Linh Dục Tú lẩm bẩm nói: - Chiếc thuyền này bay hai ngày có khả năng nhìn thấy được toàn cảnh con mắt của Thiên Công, như vậy chân thân của Thiên Công lớn tới mức nào? - Chắc hẳn tương đương với Thổ Bá. Tần Mục nói: - Ta đã thấy chân thân của Thổ Bá, sừng của hắn là do mỗi một thế giới bị hủy diệt tạo thành, chỉ cái sừng của hắn cũng rộng lớn vô cùng, không thể tưởng tượng được. Loại thần trời sinh này có được năng lực và thần thông quảng đại người bình thường không có cách nào tưởng tượng được. Xích Khê nói: - Nếu ngươi có thể nhìn thấy được toàn cảnh Thiên Công, lại có thể nhìn thấy được trong cơ thể hắn cất giấu không biết bao nhiêu mặt trời. Trong ánh sáng nóng hừng hực, lâu thuyền chạy nhanh ở trong con mắt của Thiên Công, tốc độ tuy rằng cực nhanh nhưng con mắt của Thiên Công thật sự quá lớn. Chiếc thuyền này của bọn họ chạy hai ngày hai đêm, sau đó đám người Tần Mục quay đầu nhìn lại, cuối cùng mới miễn cưỡng nhìn thấy được đường nét con mắt này của Thiên Công. Một con mắt tản ra ánh sáng vô biên vô hạn, hoàn toàn ngăn cản tầm mắt của bọn họ, lâu thuyền ở trước con mắt nằm ngang trong thiên địa này lại giống như là muối bỏ biển, bé nhỏ không đáng kể. Nhưng bọn họ vẫn không có cách nào nhìn thấy được toàn cảnh của Thiên Công. Tần Mục nhìn thấy được con mắt này, trong lòng đang thán phục, đột nhiên lá liễu vàng ở mi tâm hình như bị một trận gió thổi qua, không ngờ từ mi tâm của hắn rơi xuống. Trong lòng hắn thầm cả kinh, vội vàng nắm lấy lá liễu vàng, lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó chui vào trong con mắt dựng thẳng ở mi tâm của mình. Thứ chui vào dường như là một luồng ánh sáng, tiến vào trong mắt của hắn lại biến mất. Tần Mục kinh ngạc không hiểu, vận chuyển nguyên thần tìm kiếm mọi nơi, vẫn không phát hiện ra ở bên trong con mắt thứ ba của mình có hiện tượng gì khác thường. - Lẽ nào ta nhìn lầm? Trong lòng hắn thầm nghĩ, nhặt lá liễu vàng lên, lại dán tại mi tâm. Mà ở sâu bên trong con mắt thứ ba của hắn, trong từng tầng phong ấn, một đại lục rộng vô bờ bồng bềnh trong bóng đêm. Đại lục này chính là ngọc bội Tần thị của hắn, thế của dãy núi hình thành một chữ Tần. Khoảng không trên đại lục, một vị phật lớn phát ra âm thanh to, phật âm lượn lờ, nỗ lực cảm hóa tồn tại hung tàn bị Thổ Bá trấn áp phong ấn ở trong đại lục kia. Nhưng vào lúc này, một đường ánh sáng chiếu đến, soi sáng đại lục tối tăm, lập tức ánh sáng không ngừng di chuyển qua lại ở trên không trung, xoay quanh phong ấn chữ Tần một vòng. Trung tâm của phong ấn chữ Tần, một đứa trẻ mới sinh cực kỳ khổng lồ vô cùng buồn chán nằm ở nơi đó, đang cầm đầu ngón chân của mình đưa đến trong miệng mút vào, ê a chơi ầm ĩ. Đứa trẻ mới sinh này chính là Tần Phượng Thanh, nó rút đầu ngón chân từ trong miệng ra, liếc nhìn về phía ánh sáng xoay tròn quanh hắn, đột nhiên lộ ra bộ mặt hung ác, lộ ra răng nhọn đầy trong miệng: - Người cao to, ngươi nhìn gì? Lại nhìn nữa sẽ ăn ngươi! - Tất nhiên là nhìn ngươi. Ánh sáng kia co lại thành một đoàn, trong ánh sáng truyền tới một giọng nói già dặn, nói: - Sinh mạng thú vị... U Đô không ngờ có thể sinh ra loại ác linh như ngươi, có thể thấy được khống chế của Thổ Bá đối với U Đô đã yếu đi rất nhiều. Tần Phượng Thanh đứng lên, vỗ tay nhảy lên, cố gắng bắt được cái quầng sáng này. Quầng sáng này né tránh, nói: - Ta là Thiên Công ở Huyền Đô, là thần chỉ giống như Thổ Bá vậy. Ngươi không làm gì được ta đâu. Ta tới đây chỉ là muốn xem tiểu tử thú vị nhà ngươi một lát... Tần Phượng Thanh hưng phấn liếm môi một cái: - Lớn bằng Thổ Bá lão nhi sao? Vậy phải ăn bao nhiêu lâu mới có khả năng ăn hết được đây? Dứt lời, nó lại hăng hái đi bắt đoàn ánh sáng này, càng nhảy càng cao, nhưng nó lập tức bị phong ấn đè xuống, đánh rơi xuống. Trong ánh sáng truyền đến giọng nói của Thiên Công, nói: - Hóa ra là một tiểu quỷ gian ngoan, thảo nào lại bị phong ấn. Ta tới đây chỉ là nhìn tiểu tử thú vị ngươi, hiện tại phải rời đi. Tần Phượng Thanh còn đang hăng hái, kiên nhẫn muốn bắt được hắn để ăn, đoàn ánh sáng này lại bay ra ngoài. Nhưng vào lúc này, bên ngoài lại xuất hiện một hoa văn lá liễu, ngăn cản đường rút lui của hắn, cùng lúc đó đại lục chữ Tần này bắn ra từng ma quang ma khí, phong tỏa bầu trời! - Không xong! Ta rơi vào trong phong ấn! Trong quầng sáng này truyền đến giọng nói già dặn: - Thổ Bá vì phong ấn hắn, bỏ ra công sức lớn, không ngờ sử dụng sừng của mình tới phong ấn. Mảnh lá liễu này dán ở trên mắt, lại sẽ kích phát uy năng chiếc sừng của Thổ Bá! Ta chỉ là một tia phân thân, không có cách nào đột phá ra ngoài được! Hắn vừa nói đến đây, phật lớn giữa không trung phóng ra ánh sáng cường đại, nối liền lá liễu vàng cùng sừng Thổ Bá lại một chỗ. Một tia phân thân Thiên Công này lập tức bị đè xuống, rơi ở trong phong ấn đại lục chữ Tần. Nó rơi xuống đất hóa thành một lão già áo bào trắng, mi trắng râu bạc trắng tóc bạc trắng, mái tóc bạc tung bay, mi trắng cũng phất phơ ở trước người. Hắn ngửa đầu nhìn Tần Phượng Thanh, lẩm bẩm nói: - Còn có phong ấn của Đại Phạm Thiên... Đúng rồi, là Đại Phạm Thiên nối liền lá liễu vàng và sừng của Thổ Bá lại cùng một chỗ khiến cho lá liễu vàng nắm giữ công hiệu kích phát phong ấn của Thổ Bá, làm hại ta bị vây khốn ở chỗ này... Tần Phượng Thanh hưng phấn không hiểu được, lập tức nhào về phía lão già áo bào trắng. Phía trên lâu thuyền, Tần Mục đột nhiên cảm giác được mi tâm sưng lên, có chút đau đớn, hắn vội vàng che mi tâm. - Ngươi làm sao vậy? Sơ tổ Nhân Hoàng ân cần nói. - Đột nhiên mi tâm có hơi đau. Tần Mục cảm giác được đau đớn càng lúc càng kịch liệt, bàn tay cũng bị chấn động tới mức không ngừng run rẩy, Sơ tổ Nhân Hoàng vội vàng nói: - Ngươi buông tay ra, để cho ta xem một chút! Tần Mục thả tay xuống, Sơ tổ Nhân Hoàng lập tức nhìn thấy được phía dưới lá liễu vàng dán ở trán của hắn hình như có thứ gì đó đang lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng chống lá liễu hở ra, hơn nữa còn đang không ngừng di chuyển ở bên trong. - Thiên Địa ấn, càn khôn điên đảo! Sơ tổ Nhân Hoàng chợt quát một tiếng, một ấn nhẹ nhàng đặt ở mi tâm của Tần Mục. Ấn pháp nối liền, trực tiếp đánh vào bên trong con mắt thứ ba của Tần Mục, lực đạo xuyên qua tiến vào trong, hóa thành chưởng ấn nghiêng trời lệch đất, từ trên cao hạ xuống đánh rơi phân thân Thiên Công đang cố gắng phá tan phong ấn. Đạo ấn pháp này hạ xuống, nhất thời trời không phải là trời, đất không phải là đất, đại lục chữ Tần điên cuồng cuốn ngược. Phân thân của Thiên Công kêu lên một tiếng rên rỉ, nằm mềm oặt ở phía dưới. Sơ tổ Nhân Hoàng thu tay lại, ân cần nói: - Hiện tại cảm giác như thế nào? Tần Mục kinh ngạc nói: - Không đau, thật sự không đau nữa! Sơ tổ Nhân Hoàng mỉm cười nói: - Đây cũng là tác dụng kỳ diệu của Thiên Địa Ấn Pháp, ngươi nên tu luyện nhiều hơn, không nên phụ lòng ta đã dạy ngươi. Tần Mục đáp một tiếng, chạy đi cùng Linh Dục Tú tu luyện nguyên thần. Sơ tổ Nhân Hoàng thở dài, thần sắc tiêu điều. Bên trong con mắt thứ ba, Tần Phượng Thanh hưng phấn chạy tới, nắm lấy hai chân phân thân của Thiên Công hưng phấn đập loạn xung quanh khiến lão già áo bào trắng này rơi đến mức không còn tỉnh táo, sau đó gỡ thẳng, răng rắc cắn xuống một cái. - A, không có mùi vị gì? Tần Phượng Thanh hoài nghi, chỉ thấy chỗ mình cắn rơi chính là một chùm ánh sáng, ăn không ra bất kỳ mùi vị gì, vì vậy ném lão già áo bào trắng sang một bên, hứng thú của hắn cũng giảm xuống. Lão già áo bào trắng đứng dậy, xoa xoa vòng eo, chỉ cảm thấy tứ chi đau đớn. Hắn chỉ là một chùm ánh sáng, bị cắn một cái rất nhanh lại sẽ phục hồi như cũ! - Không bằng chúng ta tới chơi trò đuổi bắt đi? Tần Phượng Thanh đột nhiên lại thấy hưng phấn, vỗ tay bước cái chân ngắn nhỏ chạy về phía hắn, giọng điệu non nớt nói: - Ngươi trốn ta bắt, ta bắt được ngươi lại kéo tay, kéo chân của ngươi! Ngươi còn có thể mọc trở về, như vậy chúng ta có thể chơi rất lâu! - Ánh sáng của Thiên Công sẽ che đi vệt ánh sáng trắng do lâu thuyền lưu lại, cứ như vậy, chúng ta lại có thể không cần lo lắng sẽ bị Thiên Đình phát hiện nữa. Xích Khê nhìn về phía sau, thở phào nhẹ nhõm, nói: - Hiện tại truy binh chắc hẳn không có cách nào truy tìm được tung tích của chúng ta. Ban Công Thố không nhịn được hoài nghi: - Thật sự có truy binh sao? Sơ tổ Nhân Hoàng gật đầu: - Lần này là cơ hội tốt để tìm được Xích Minh thần triều ta, Thiên Đình chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội này. Khi chúng ta rời La Phù Thiên, cũng đã bị theo dõi. Các ngươi tu vi hơi yếu, không có cảm giác được, ta lại cảm giác được có hai tầm mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Mãi đến khi chúng ta tiến vào Thiên Công Huyền Đô, lúc này mới thoát khỏi hai tầm mắt này. Xích Khê nói: - Người truy tìm tung tích của chúng ta chắc hẳn là Đại Nhật Tinh Quân. Sơ tổ Nhân Hoàng kinh ngạc: - Không ngờ là hắn? Ta mặc dù không biết nhiều về Đại Nhật Tinh Quân này nhưng cũng đã nghe nói qua trong Thiên Đình vực ngoại kia, Đại Nhật Tinh Quân có tốc độ cực nhanh, hơn nữa Thần Ma dưới quyền của hắn cũng rất nhiều. Nếu như hắn truy tìm tung tích chúng ta, chỉ sợ khó có thể thoát được. Xích Khê lại phát động tinh đồ, nói: - Tránh đường đi của mặt trời, chắc hẳn có thể thoát khỏi vị Tinh Quân này. Nguyên thần của Tần Mục cùng Linh Dục Tú trên không trung nhảy múa, nguyên thần của Tần Mục hiếu kỳ nói: - Ta đã thấy Dương Tinh Quân, thực lực cũng không mấy cao minh, bị Đồ gia gia nhà ta một đao chém chết. Vị Đại Nhật Tinh Quân này thế nào? Sơ tổ Nhân Hoàng kiên trì giải thích: - Đại Nhật Tinh Quân cùng Dương Tinh Quân khác nhau. Dương Tinh Quân chỉ là một tên tiểu tốt, năm đó là một vị thần chỉ bình thường ở Khai Hoàng Thiên Đình, thần của Mục Nhật tộc, sau đó hắn phản bội, thành chó săn của Thiên Đình vực ngoại. Nghe nói, Đại Nhật Tinh Quân là thần được sinh ra trong mặt trời, vô cùng cường đại. Trong thiên hạ có kim ô linh thể, hỏa long linh thể, hỏa nha linh thể, đều dựa theo hình thái của Đại Nhật Tinh Quân tới tu luyện. Sau khi tu thành thần chỉ, hiện ra tư thế chiến đấu, nguyên thần cùng thân thể dung hợp, chính là hình thái của Đại Nhật Tinh Quân. Hình thái của Dương Tinh Quân chắc cũng là hình thái của Đại Nhật Tinh Quân. Hai người thu hồi nguyên thần, nguyên thần của từng người quay về thân thể, trong lòng Tần Mục thoáng chấn động, thất thanh nói: - Lại giống như tổ thần Trấn Tinh Quân vậy sao? Sơ tổ Nhân Hoàng nói: - Ngươi biết Trấn Tinh Quân? Trấn Tinh Quân so với Đại Nhật Tinh Quân phải thấp hơn một hai trình độ, nàng cũng chưa tính là cấp bậc tổ thần, không có cổ xưa và cường đại như Đại Nhật Tinh Quân. Đại Nhật Tinh Quân là bá chủ của vực ngoại Thiên Đình, Trấn Tinh Quân chỉ có thể xem như là bá chủ trên địa phương. Đám người Tần Mục cái hiểu cái không. Sau khi lâu thuyền rời khỏi con mắt của Thiên Công, chỉ thấy từng ánh sáng theo vệt ánh sáng của lâu thuyền lưu lại chạy nhanh đến, vọt vào Huyền Đô, nhưng đến nơi này, dấu vết của lâu thuyền lưu lại đã biến mất. - Những con cá lọt lưới này thực sự giảo hoạt. Ánh sáng dừng lại, hóa thành một vị thần chỉ có thân người cánh chim, đầu chim có ba con mắt ba cái chân, trán là một con mắt dựng thẳng. Bên trong chứa ngọn lửa sáng vô cùng, giống như là cất giấu một vòng mặt trời ở trong con mắt. Trên chân của hắn là vảy rồng, cánh là cánh phượng màu đen, khép lại ở trên người giống như là khoác một chiếc áo bào đen thật dài, buông xuống đến dưới chân. Vị thần này vô cùng to lớn nhưng so sánh với Thiên Công lại có vẻ bé nhỏ không đáng kể, ngửa đầu nhìn về phía con mắt của Thiên Công, cao giọng nói: - Thiên Công ở trên, xin hỏi có thấy một chiếc thuyền đi qua nơi đây hay không? Thiên Công trong Huyền Đô rất bận rộn, đang giám sát ngôi sao trong các thế giới vận hành. Qua một lúc lâu, đột nhiên có một chùm ánh sáng hiện lên hóa thành một người ánh sáng, không nhìn thấy rõ gương mặt, âm thanh giống như tiếng sấm cuộn: - Ta giám sát ngôi sao của các tầng trời, chưa từng thấy qua. Trong Huyền Đô của ta có rất nhiều ngôi sao có thiên binh thiên tướng của Thiên Đình, ngươi đi hỏi thăm bọn họ là được. Đại Nhật Tinh Quân xin lỗi, nói: - Đã quấy rầy Thiên Công, thứ tội. Dứt lời hắn vỗ cánh rời đi. Người ánh sáng kia cũng tản đi. Không lâu sau, trong lúc bất chợt từng ngôi sao trên người Thiên Công phóng ra ánh sáng cường đại, hàng vạn Thần Ma từ trong những mặt trời này bay ra. Rất nhiều mặt trời hình như bị các thần bay phát tán ra thần quang liên kết thành từng đường, tản ra bốn phương tám hướng tìm kiếm vị trí của lâu thuyền. - Oa oa oa... Đó là hỏa nha thần nhân ùn ùn kéo đến, đầu quạ thân người, lưng mọc cánh quạ màu lửa đỏ. Lưng cõng một túi đựng tên, trong tay cầm lấy từng hồ lô lớn màu đỏ thắm, ba móng chim cầm từng cái cung lớn, di chuyển với tốc độ cực nhanh.