Kiến Không phật tử theo Diêm Ma La Vương đi xa, rời khỏi Đại Phạm Thiên, trong lòng vị phật tử này có chút không hiểu, thầm nghĩ: - Chuyện xảy ra lúc nhỏ? Khi Tần cư sĩ còn nhỏ đã xảy ra chuyện gì? Vì sao phật ta lại gặp hắn ở U Đô? Vì sao Tần cư sĩ lại không nhớ? Thứ hắn nghĩ rất nhiều, nhưng hiển nhiên Diêm Ma La Vương giữ kín như bưng, không muốn nói nhiều. Hơn nữa Diêm Ma La Vương đi rất nhanh rất gấp, hình như không phải là không nhẫn tâm nhìn cảnh Tần Mục tàn sát phật tử mà là muốn thật sớm thoát khỏi Đại Phạm Thiên, nhằm tránh gặp phải liên lụy. Trong lòng hắn thầm nghĩ: - Phật ta biết rất nhiều bí mật, nhưng không muốn nói với ta. Lẽ nào Tần cư sĩ thật sự đáng sợ như vậy sao? Đại Phạm Thiên, trước ngôi miếu rách nát, bóng dáng của Tần Mục gần như khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Tất cả phật tử đồng thời mở mắt ra, vận dụng các loại thần thông thiên nhãn, lúc này mới có thể thấy được bóng dáng của hắn. Tốc độ của hắn quá nhanh, như ánh sáng lướt qua, các loại thủ đoạn như kiếm pháp, thần thông, đao pháp, thương pháp, quyền pháp đều được thi triển ra, hơn nữa còn thi triển ra khi đang chạy với tốc độ vô cùng nhanh chóng khiến người ta không kịp nhìn. Không Tương phật tử quát lớn, thân thể có kim quang sáng ngời giống như một vị đại phật bốn mặt, với bốn đầu tám tay, bay ở giữa không trung, lao đến chính diện, chống đỡ lại Tần Mục. Hai người ở trên không trung với tốc độ nhanh như tên bắn, lấy nhanh đánh nhanh. Không Tương phật tử thân cao hai trượng sáu, hai trượng bảy, vạm vỡ vô cùng. Nhưng mà hai người bay trên không trung, Tần Mục lại ép Không Tương phật tử bay về phía sau. Giữa không trung, nắm đấm va chạm giống như tiếng sấm. Các phật tử khác bay lên trên không trung chuẩn bị bao vây tấn công, đột nhiên có kim huyết bay khắp bầu trời, giống như mưa rơi. Khí huyết trong cơ thể Không Tương phật tử nổ tung ra, toàn thân phát ra những tiếng động bùm bùm, da nổ tung, máu tươi bắn ra tung tóe. Không Tương phật tử và Tần Mục lấy cứng chọi cứng, khí huyết bị đánh cho sôi trào, thân thể không chứa được quá nhiều khí huyết như vậy, khí huyết cuồng bạo vượt quá giới hạn mà cơ thể có thể tiếp nhận được, vì vậy nổ tung mà chết. Trong chớp mắt khi các phật tử khác bay lên cao chuẩn bị bao vây tấn công Tần Mục, lại nhìn thấy các mảnh vụn cơ thể của Không Tương phật tử rơi từ trên không trung xuống. Những phật tử bay lên không trung đột nhiên nhìn thấy được giữa không trung có kiếm quang chớp động, trong lòng chợt kinh động. Mỗi người vội vàng thi triển thần thông đánh vào trong không trung. Nhưng lại thấy kiếm quang bắn ra giống như biển máu mênh mông, Nhất Kiếm Khai Hoàng Huyết Uông Dương! Khí huyết cuồng bạo xen lẫn với ánh kiếm càn quét, kiếm trong biển máu lao ra trông như rồng, tùy ý xuyên qua. Từng vị phật tử, có người ôm cổ họng, có người che mi tâm, từng cơ thể chìm vào trong biển máu rộng lớn. Mà ở trên biển máu mênh mông, Ma Yết thái tử chân đạp đại dương, dưới chân có hoa sen dày đặc, hắn ngắt một đóa hoa sen ngăn cản thế tấn công của Tần Mục. Vù... Tần Mục xoay người, tay áo lay động, tóc dài bay lượn, cầm kiếm quay lưng về phía Ma Yết. Ma Yết thái tử nhìn ra sơ hở, đang muốn tấn công, đột nhiên biển máu tách ra, một cánh cửa tối tăm xuyên qua người Tần Mục. Ma Yết thái tử ngẩn người một lát, thân thể chậm rãi chìm vào trong biển máu, nguyên thần của hắn đã bị cánh cửa Thừa Thiên kéo vào U Đô. Biển máu rút đi, từng bộ thi thể rơi từ trong không trung xuống. So với các phật tử trẻ tuổi từ Thiên Đình phái tới, kinh nghiệm chiến đấu và kĩ xảo của Tần Mục cao hơn bọn họ rất nhiều. Phật tử của Thiên Đình quanh năm định cư ở phật giới, phật giới luôn luôn không có chiến sự, gió êm sóng lặng giống như là một đầm nước đọng. Ở nơi này sinh sống, tất nhiên là bách tính an vui giàu có, không có dục vọng và dã tâm, nhưng đồng thời quá ổn định cũng dẫn đến đạo pháp thần thông lạc hậu. Đạo pháp thần thông không có chỗ dùng, lại không có người đi tu luyện, cũng không có người đi nghiên cứu. Bọn họ hưởng cảnh thái bình quá lâu, đã không còn nhiệt tình dám đánh dám liều mạng xông vào nữa. Tần Mục lại khác. Nơi Tần Mục sống khi còn nhỏ là Đại Khư nguy hiểm vô cùng. Thời kỳ thiếu niên, hắn đã có thể đi khắp mọi nơi trên vùng đất nguy hiểm như Đại Khư. Về phần Duyên Khang lại là quốc gia có cuộc sống sôi động, thực lực quốc gia được nâng cao trong điên cuồng, có kẻ địch nhưng có hậu phương lớn ổn định, đạo pháp thần thông biến chuyển từng ngày. Tướng sĩ chém giết ngoài tiền tuyến, phía sau thần thông giả lại truyền đạo pháp thần thông cho bách tính dùng, cải tạo sinh hoạt hàng ngày của bách tính. Vì vậy rất nhiều thứ kỳ lạ và mới mẻ như thuyền bay, xe bay, Chân Nguyên pháp liên tục xuất hiện khiến cho sức sáng tạo của Duyên Khang càng lúc càng mạnh, các loại đạo pháp thần thông cũng biến chuyển từng ngày. Về phần Thái Hoàng Thiên, bởi vì chiến tranh thật sự tàn khốc, đã không còn có hậu phương ổn định, ngay cả kết cấu xã hội cũng không hoàn chỉnh, không còn có chỗ cho sáng tạo, đạo pháp thần thông lại càng không thể nào phát triển. Tần Mục sinh ra ở Đại Khư, thuở nhỏ có thôn trưởng và chín lão dốc lòng dạy bảo, lại vượt qua thời đại lớn Duyên Khang quốc mở rộng, quốc sư Duyên Khang cải cách, bởi vậy mới có thể có thành tựu như bây giờ. Hơn nữa, hắn cũng là một trong những nhà cải cách, còn là người sáng lập ra mười tám kiếm thức, người phát triển Nguyên Thần Dẫn, là tồn tại sơ bộ làm được tới lấy kiếm nhập đạo. So sánh với những phật tử sinh sống ở phật giới chưa từng trải qua bất kỳ gian khổ nào, hắn và bọn họ từ lâu đã không phải ở cùng một trình độ. Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên. Phía trước có phật tử đang điên cuồng lao về phía hắn. Vị phật tử này còn là cường giả cảnh giới Thiên Nhân. Hắn cùng Ma Viên Chiến Không tranh luận đạo pháp, phật quang chiếu khắp, sau đó bị Ma Viên giơ tay lên ngăn cản, lại không tự chủ được nôn ra máu, thiếu chút nữa thì chết. Hắn tranh luận đạo pháp thua Ma Viên, nhưng thực lực của hắn lại cao thâm khó dò. Hắn vừa chạy gấp, vừa vận dụng ấn pháp chồng chất, từng chiêu từng thức, từng quyền từng cước, khí thế mạnh mẽ, pháp độ đáng sợ. Hắn thi triển ra ấn pháp thành thạo nhất, mỗi một ấn đánh ra lại có một hình ảnh của các phật. Nguyên thần phía sau hắn giống như một vị Phật Đà khổng lồ đang ngồi, xung quanh nguyên thần có ảo ảnh các phật lớn nhỏ khác nhau, theo ấn pháp của hắn thi triển ra các loại ấn pháp! Phổ Chiếu phật tử chạy như điên, giống như sấm sét cuồn cuộn từ trong đám mây lao đến, âm thanh chưa đến, lôi quang đã tới trước! Ấn pháp hắn đang thi triển chính là đại thần thông đại công đức thiên trong phật giới, Phổ Chiếu Chúng Sinh! Chỉ có số ít phật tử có thể tu thành loại đại thần thông này! Khí thế của hắn càng lúc càng mạnh, nguyên thần cũng càng lúc càng mạnh, đã đạt đến trình độ mũi tên đã lên dây không bắn không được. Nhưng vào lúc này, ngón trỏ và ngón giữa của Tần Mục giơ lên, hóa thành kiếm chỉ điểm tại mi tâm, kiếm chỉ đâm về phía trước! Kiếp Kiếm thức thứ nhất, Khai Kiếp! Phổ Chiếu phật tử đã đạt đến cực hạn, trước mặt lại thấy một đường kiếm quang bay tới, hắn không khỏi quát lên một tiếng. Ảo ảnh các phật phía sau lưng hắn lần lượt phát ra, vạn pháp đánh ra phía trước. Tần Mục lại xoay người rời đi, từ không trung nhảy xuống mặt đất, trong lòng có chút buồn bực: - Kỳ lạ, một chiêu kiếm đạo thần thông này của ta thi triển ra, nguyên khí sẽ bị tiêu hao bảy tám phần. Vậy sao hiện tại ta lại có cảm giác nguyên khí của mình vẫn vô cùng dư thừa, giống như là nước giếng vậy, hình như vô cùng vô tận... Hắn cảm nhận được nguyên khí của mình vẫn có trạng thái cao nhất, hình như vĩnh viễn cũng không thể nào tiêu hao hết. Chiến đấu lâu như vậy, các loại thần thông các loại chiến kỹ hắn gần như đều đã từng thi triển ra một lần, các chiêu đại thần thông vô cùng tiêu hao pháp lực hắn cũng thi triển ra không ít, nhưng nguyên khí vẫn không có bất kỳ tiêu hao nào. Càng quái lạ hơn là, hắn thậm chí cảm giác được nguyên khí tu vi của mình đang nhanh chóng nâng cao! Điều này hoàn toàn không bình thường. Ngay lập tức, hắn nhận thấy được vấn đề ở chỗ nào. Đó chính là con mắt thứ ba ở mi tâm của hắn. Hắn giết mỗi một người, lại có nguyên khí dồi dào chảy vào trong con mắt này, chảy vào toàn thân, giống như là phần thưởng vậy. Chỉ cần giết càng nhiều người, phần thưởng lại càng thêm nhiều. - Cổ quái, cổ quái. Con mắt này đúng là có vấn đề lớn... Xuy... Mười dặm kiếm quang đi qua Phổ Chiếu phật tử, ánh sáng chói mắt đến cực điểm, sáng rực cả nửa bầu trời. Còn chiêu Phổ Chiếu Chúng Sinh của Phổ Chiếu phật tử có uy lực ngất trời, lại đánh vào chỗ trống. Tần Mục từ lâu đã thi triển ra Thâu Thiên Thần Thối rời xa chỗ đó. Hai mắt Phổ Chiếu phật tử mờ mịt vô thần, ngã xuống. Phía sau hắn, kiếm quang bỗng nhiên thu lại hóa thành một kiếm hoàn nho nhỏ từ trong không trung xoay tròn rơi xuống. Còn chưa xuống tới mặt đất, kiếm hoàn đột nhiên tăng lên, hóa thành chín con rồng. Đầu rồng hướng xuống phía dưới, đuôi ở trên quấn lại cùng một chỗ, giống như là một cái chụp lớn, ầm một tiếng đã khống chế một vị phật tử. Bên trong Cửu Long Thần Hỏa Tráo, ánh lửa và kiếm quang bạo phát, thiêu đốt vị phật tử kia thành tro bụi. Cùng lúc đó, Tần Mục rơi xuống đất giơ tay lên, Cửu Long Thần Hỏa Tráo bay tới, nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một cái chùy trong tay hắn. Tần Mục tức giận rít gào, phía sau lưng hắn có ánh lửa ngút trời, giống như một ngọn núi lửa lớn ầm ầm phun trào. Tần Mục ném cái chùy trong tay về phía trước, dốc hết sức lực trong thân thể ném đi, đập vào ngực của một phật tử xông đến. Hắn đập chùy xuống, trong chớp mắt cơ bắp của hai chân căng thẳng, ầm ầm vọt tới phía trước. Ngực của vị phật tử kia bị hắn đập lún xuống, bị đỉnh chùi đập bay về phía sau, lướt qua cây cối hai bên. Cây cối phía sau lưng hắn cũng bị hắn đập cho ầm ầm nổ tung. Nhưng mà sau một khắc, Tần Mục lại đi tới trước người hắn, lấy tay nắm lấy cán chùy. Chiếc chùy biến hóa giống như nước chảy vậy, hóa thành một cây trường thương, treo phật tử này ở trên mũi thương. Tần Mục rung thương, người phật tử này chia năm xẻ bảy. - Không nên đánh từng người một! Phù Vân thái tử lớn tiếng kêu lên: - Mọi người tập trung lại một chỗ, đến bên cạnh ta, sử dụng thần thông phật nhãn luyện chết hắn! May mắn còn tồn tại rất nhiều phật tử đang đuổi theo Tần Mục, các loại thần thông, linh binh đánh về phía Tần Mục, lại khó có thể bắt được bóng người của Tần Mục. Vừa nghe vậy, bọn họ nhất thời tỉnh ngộ lại, đều tập trung về phía Phù Vân thái tử. Từng vị phật tử đột nhiên tạo thành bức tường người, ngươi giẫm lên đầu vai ta, ta giẫm lên đầu vai hắn, chồng lại một chỗ, số lượng đạt tới hơn sáu mươi bốn người. - Phật nhãn, mở! Sáu mươi bốn vị phật tử chắp bàn tay lại trước ngực, có người ba đầu sáu tay, có người toàn thân hai mặt, có người là chân thân Minh Vương, có người thân thể A La Hán, từng người phát động phật nhãn. - Dẹp yên yêu phân, hàng yêu trừ ma! Tiếng của bọn họ vang lên, tất cả khí thế của mọi người tập trung lại một chỗ, giống như tường đồng vách sắt, khí thế giống như thành trì. Chợt... Phật quang hội tụ thành dòng nước lũ, tập trung cùng một chỗ, động núi nứt đá, đánh cho không gian chấn động không ngừng, đánh về hướng Tần Mục! Nhất thời, phật quang nồng đậm mạnh mẽ vô cùng, phật âm vang lên vô cùng lớn, âm thanh đi qua tới đâu tất cả đều bị chấn động hóa thành bột mịn! Vừa rồi, Tần Mục một thương đâm chết vị phật tử kia, ngay lập tức đại thương run lên, hóa thành một cái khiên quy xà lớn chắn ở trước người. Ầm... Thân thể của Tần Mục run rẩy kịch liệt. Cả người hắn và tấm khiên bị đánh bay ở giữa không trung. Tấm khiên lớn trước người hắn là do tám nghìn thanh kiếm tạo thành, lúc này đã khó có thể tạo thành tấm khiên hình. Từng thanh phi kiếm bị phật quang làm chấn động, theo đó rung rung sắp sửa tan rã. Tần Mục kêu rên, nôn ra máu, thân thể bị đánh ra khỏi hòn đảo trong phật quang Kim Hải, ầm ầm đâm vào một đỉnh núi lộ ra trên Kim Hải. Phù Vân thái tử và sáu mươi bốn vị phật tử phi thân lên, bay tới Kim Hải, ở giữa không trung lại cùng quát lớn: - Phật pháp vô biên, La Hán hạ giới! Oong... Trong mắt mọi người, phật quang lại một lần nữa nóng hừng hực, tất cả phật quang tập trung lại một chỗ, một lần nữa đánh về phía Tần Mục. - Các ngươi chỉ dám ỷ vào nhiều người, ta sợ các ngươi sao? Phật quang còn chưa đi tới đỉnh ngọn núi kia, chỉ thấy đỉnh núi có một mảnh núi đá nổ tung. Tần Mục phóng lên cao, áo choàng bay ra, hai tay giơ ở trước người, tạo một pháp ấn kỳ quái. Pháp ấn vừa được bấm ra, ba con mắt của hắn càng lúc càng sáng, trái dương phải âm. Hai mắt trái và phải một bên là thái dương chân hỏa, một bên là thái âm chân hỏa nhưng cả hai đều kém hơn con mắt thứ ba ở mi tâm của hắn. Trong con mắt thứ ba ở mi tâm có hoa văn hình dạng cánh bướm tràn ra, giống như là con bướm mới vừa phá kén, đang chậm rãi xoè ra hai cánh của mình. Con mắt nhỏ này càng lúc càng yêu dị. Đột nhiên, hai tay của Tần Mục hoàn thành kết ấn ấn pháp, hai tay vung mạnh về phía sau, đầu bắn về phía trước. Chỉ nghe có một tiếng động vang lên, ba đường ánh sáng từ trong ba con mắt của hắn bắn ra. Phật quang cùng ba đường ánh sáng từ mắt hắn va chạm. Giữa không trung, bức tường người do sáu mươi bốn vị phật tử tạo thành ầm ầm đổ nát, cụt tay cụt chân bay khắp tứ phía. - Tát đồ, ma ha ba hách... Tần Mục đang định một lưới bắt hết bọn họ, đột nhiên trong miệng truyền đến ngôn ngữ U Đô tối nghĩa, trong lòng hắn không khỏi nhất thời kinh sợ: - Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao ta lại đột nhiên nói ra ngôn ngữ U Đô? Trong lòng hắn nghĩ như vậy, lại đột nhiên nở nụ cười: - Ha ha, tế phẩm đủ nhiều rồi, mùi vị của những linh hồn ngốc này không tồi... Tần Mục lè lưỡi, liếm môi một cái, đột nhiên cảnh giác: - Không đúng, ta không muốn làm như vậy! Ta làm sao vậy? - Nghiệt súc! Đột nhiên, một tiếng nói giống như sấm nổ truyền đến. Một vị Phật Đà từ trên trời cao bay tới, bàn tay to ấn xuống phía dưới, lạnh lùng nói: - Ngươi quả nhiên là ma, đã bất trị. Hôm nay Phật gia nổi cơn lôi đình, sẽ hoàn toàn diệt trừ ngươi! - Đánh không nổi sao? Tần Mục cười nói: - Nếu đánh không lại, trả cơ thể lại cho ta, xem ta xé xác hắn thế nào? Hắn nói ra lời này, không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy. Lời này rõ ràng là chính hắn nói, nhưng hết lần này tới lần khác đây lại không phải là suy nghĩ của hắn.