Tại ngôi miếu trong Ly thành, Mã Như Lai dẫn đầu rất nhiều cao tăng nhìn theo đám người Tần Mục được phật quang tiếp đón tiến đến phật giới, tu vi của bọn họ quá mạnh mẽ, muốn bị tiếp vào trong có phần không có khả năng. Chỉ có Tần Mục, Ma Viên và Minh Tâm, ba thần thông giả tu vi nói cao không cao, nói thấp không thấp có khả năng dễ dàng tiến vào phật giới. - Như Lai, để cho bọn họ đi không có nguy hiểm chứ? Kính Minh lão hòa thượng hỏi. - Tất nhiên có nguy hiểm, nhưng cũng không có bao nhiêu nguy hiểm. Thiên Đình tất nhiên theo dõi phật giới, nỗ lực khống chế phật giới, tất nhiên sẽ chèn ép đối với đệ tử của Đại Lôi Âm Tự chúng ta, sẽ không để cho bọn họ lấy kinh nghiệm trở về. Mã Như Lai cười nói: - Cho nên ta để cho Tần giáo chủ cũng đi theo, Tần giáo chủ đi qua, lại không có bao nhiêu nguy hiểm. Kính Minh lão hòa thượng suy nghĩ một lát, nghĩ không ra môn đạo trong đó, chỉ có thể cảm giác được nguy hiểm đáng sợ, nói: - Dám mong Như Lai nói rõ. Mã Như Lai nói: - Phật giới dù sao cũng là phật giới, bọn họ là qua lấy kinh. Người của Thiên Đình mặc dù muốn xuống tay với bọn họ nhưng cũng sẽ không trực tiếp ỷ lớn hiếp nhỏ, bằng không lại bị các phật cản trở. Có các phật của phật giới ở đó, vẫn phải nói một ít lễ phép. Nếu không ỷ lớn hiếp nhỏ, Tần giáo chủ đều có thể tiếp được. Quyền pháp có nói: đánh ra một quyền, để tránh trăm quyền tới. Tần giáo chủ chính là người mở quyền. Kính Minh lão hòa thượng dường như suy nghĩ tới điều gì, cười nói: - Như vậy Minh Tâm chính là người giải hòa. Mã Như Lai gật đầu, nói: - Tần giáo chủ đánh người, Minh Tâm giải hòa, đối phương nếu như dự định giảng đạo lý muốn lấy danh chính ngôn thuận giết bọn họ, lại phải đến lượt Chiến Không ra thi đấu. Tranh luận về đạo pháp, Chiến Không có thể khiến cho bọn họ á khẩu không trả lời được. Kính Minh lão hòa thượng cực kỳ bội phục, lễ kính nói: - Như Lai không hổ danh là trí tuệ lớn. Phật giới, trên Thánh Sơn của Di Đà tự, một đường Xá lợi tử lớn từ chỗ sơn môn xoáy tròn bay tới đỉnh núi, tăng nhân trẻ tuổi đứng trước đại điện trên đỉnh núi Di Đà tự kia không nhịn được vừa sợ vừa giận, hai tay tung bay, thi triển thuật, xung quanh thân thể xuất hiện thần thông với hình rồng hình hổ, cực kỳ mạnh mẽ bá đạo. Xuy... Ánh sáng của "Xá lợi tử" nhấn chìm hắn, nhất thời trang phục hóa thành bướm bay tán loạn, trần truồng không một mảnh vải che thân, chỉ còn lại có một đôi giày. Tăng nhân trẻ tuổi này vốn có bộ dạng cao ngạo, bảo ba người Tần Mục quỳ lạy lên núi, không quỳ lại đánh, lúc này nhất thời dáng vẻ bệ vệ hoàn toàn không còn nữa, thấy thời cơ không ổn, hắn lại muốn nhanh chân chạy. Đột nhiên trong "Xá lợi tử" có hai đường ánh sáng hiện lên, hai đầu gối của hắn không khỏi mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, không thể động đậy. Tăng nhân trẻ tuổi này xấu hổ, vội vàng nằm trên mặt đất, không dám để người ta nhìn thấy được mặt của mình. Trên Kim Đỉnh, bóng dáng của từng vị phật lớn xuất hiện ở trong hư không, ngồi trên cao nhìn xuống dưới, tất cả đều nhíu mày. Một vị Phật Đà bấm tay bắn ra. Vị tăng nhân trẻ tuổi này nhất thời cảm giác được hai chân có thể nhúc nhích, vội vàng che phía trước phía sau, nhanh như chớp chạy đi. Đột nhiên, một tiếng phật hiệu truyền đến, một bàn tay với ánh vàng rực rỡ từ trong đại điện của Di Đà tự bay ra, nghênh đón "Xá lợi tử" của Tần Mục. Chắc là một loại thần thông hiển hóa. Thần thông bàn tay màu vàng này va chạm cùng “Xá lợi tử” của Tần Mục, không ngờ phát ra tiếng động giống như đồng thiết vậy, chấn động dãy núi. Một vị phật lớn ngồi trong khánh vân trên đỉnh đầu của một vị tăng nhân trang phục màu trắng bốc hơi, thần thông bàn tay lớn chính là từ trong khánh vân bay ra, ngăn cản kiếm hoàn của Tần Mục: - Xá lợi tử cái gì chứ? Chẳng qua là kiếm hoàn mà thôi! Tăng nhân trang phục màu trắng này nhìn về phía "xá lợi tử" khổng lồ này, cười nói: - Pháp thuật cường nhỏ, chỉ khiến người ta chê cười! Xem ta thu kiếm hoàn của ngươi thế nào! Trong khánh vân trên đỉnh đầu hắn lại có một đóa hoa sen bay ra, bay về phía kiếm hoàn khổng lồ của Tần Mục, tầng tầng lớp lớp hoa sen rơi xuống, bọc lấy kiếm hoàn. Đột nhiên, thân núi chấn động mãnh liệt, tăng nhân mặc trang phục màu trắng này cảm giác được dưới chân truyền đến chấn động, vẫn không nghe được âm thanh. Lại thấy Tần Mục tự nhiên từ trên sơn đạo gào thét xông đến đỉnh núi. Bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, hai bên thân thể hắn thậm chí có vân khí bốc hơi. Tuy là lên núi nhưng hắn giống như là mãnh hổ xuống núi, một quyền phá không, tiếng sấm sét đột ngột phát ra. Toàn bộ Di Đà tự giống như rơi vào biển sấm sét vậy. Tần Mục đánh ra một quyền này, khắp nơi đều là sấm sét bắn ra cùng tia chớp lóe lên. Tăng nhân trang phục màu trắng giơ tay lên tiếp nhận, nhất thời hai tay, hai chân bách hài giống như muốn nổ tung vậy. Não hình như muốn bay ra khỏi đầu, trong đầu hắn là một mảnh trắng xóa, chỉ nghe những tiếng động ầm ầm cực lớn vang lên, hắn đã đụng thật mạnh ở trên thánh điện. Bức tường của đại điện này lún vào trong gần một thước. Tăng nhân trang phục màu trắng này nằm dang tay dang chân chôn sâu ở trong bức tường, xung quanh thân thể là vô số những vết nứt, từng tia điện quang đang tán loạn ở trong cơ thể hắn. Tần Mục giơ tay lên, kiếm hoàn bay trở về, quay tròn chuyển động. Về phần các thần thông bàn tay lớn và hoa sen của tăng nhân trang phục màu trắng này đã sớm bị kiếm hoàn của hắn phá vỡ. Tăng nhân trang phục màu trắng miễn cưỡng mở mắt ra, hai mắt đầy tia máu, mơ mơ màng màng, không nhìn thấy rõ phía trước Tần Mục. - Vị sư huynh này, thành tựu phật pháp của ngươi không tốt. Giọng nói của Tần Mục thâm nhập trong tai của hắn: - Thần thông cũng không phải là mục đích của tu hành phật pháp, mục đích của tu hành phật pháp muốn đi phiền não, mở ra trí tuệ, sinh tử, thần thông chỉ là ngoại đạo. Nếu là ngoại đạo, ta sử dụng chính là xá lợi tử hay kiếm hoàn, lại có gì khác biệt? Tăng nhân trang phục màu trắng muốn nói, vừa mở miệng lại phun ra một búng máu, mệt mỏi không chịu nổi. Giữa không trung, một vị Phật Đà tai to mặt lớn truyền đến âm thanh vừa dày vừa nặng: - Lời lẽ ngụy biện. Ngươi cũng không phải là đệ tử cửa Phật, dám cả gan ở trước mặt phật ta vận dụng thần thông? Tần Mục phát động Như Lai Đại Thừa Kinh, bảo tướng trang nghiêm, nhìn về phía các phật chào, nói: - Phật môn? Đệ tử vô tri, phật cần phải có chặn chúng sinh ở bên ngoài cửa sao? Vị Phật Đà này bật cười: - Miệng lưỡi trơn tru. Hắn lại không trực tiếp trả lời nghi vấn của Tần Mục. Trong không trung, từng vị phật lớn ngồi ngay ngắn bất động. Tần Mục nhìn lại xung quanh, không nhận ra vị nào là Ma Luân Pháp Vương. Một vị Phật Đà khác cười nói: - Phật quả thật sự không cần cánh cửa, cần cánh cửa chính là chúng sinh. Chỉ có điều ngươi lên núi lại lột đi trang phục của chúng tăng, để cho tiểu đệ tử của ta quỳ xuống, hiện tại lại đánh đệ tử của ta bị thương, ngươi là đi cầu pháp, hay là chuyện kiếp sau? Phật cũng có lửa giận vô hình, ngươi không sợ sao? - Vị này chính là Ma Luân Pháp Vương! Ánh mắt của Tần Mục rơi vào trên người Ma Luân Pháp Vương, chỉ thấy vị phật này thật sự cao gầy gò, khuôn mặt rất hiền lành khiến người ta giống như đứng trong gió xuân ấm áp. - Xin hỏi pháp vương, phật cần đệ tử quỳ lạy sao? Tần Mục hỏi. Ma Luân Pháp Vương lắc đầu nói: - Không cần. Tần Mục hỏi: - Vừa rồi vì sao bảo chúng ta quỳ lạy lên núi? Ma Luân Pháp Vương mỉm cười, suối vàng điên cuồng phun ra, lại muốn giảng đạo lý, đã thấy Minh Tâm hòa thượng dẫn theo Ma Viên Chiến Không cuối cùng đi lên đỉnh núi. Minh Tâm hòa thượng hoảng hốt vội nói: - Tần sư huynh đắc tội các vị lão phật, đệ tử xin lỗi! Ma Luân Pháp Vương khẽ nhíu mày, đang muốn nói, Minh Tâm lại cuống quít lễ bái về phía một vị phật lớn, vừa mừng vừa sợ nói: - Đệ tử bái kiến Diêm Ma La Vương! Vị phật lớn này cười nói: - Ngươi nhận ra được ta? Minh Tâm nói: - Trong Như Lai Đại Thừa Kinh lại có pháp tướng của Diêm Ma La Vương, bởi vậy đệ tử nhận được! Đệ tử khấu kiến Sa Kiệt Long Vương! Một vị phật lớn khác mỉm cười, gật đầu ra hiệu. Minh Tâm lại lễ bái Ma Luân Pháp Vương, nói: - Đệ tử khấu kiến Nguyệt Cung thiên tử Ma Luân Pháp Vương! Ma Luân Pháp Vương cười nói: - Ngươi vừa rồi đã lạy, vậy chính sự... - Đệ tử khấu kiến Nhật Cung thiên tử! - Đệ tử khấu kiến Ma Lợi Chi Thiên Vương! - Đệ tử khấu kiến Quỷ Tử Mẫu Vương! Minh Tâm hòa thượng một đường lễ bái, bái đến Đế Thích Thiên vương, ngẩng đầu nhìn lên, lại không thấy Đại Phạm Thiên vương, chỉ đành phải thôi, thầm nghĩ: - Không có cách nào kéo dài thời gian. Ma Luân Pháp Vương cố kìm chế, nói: - Tiểu hòa thượng, ngươi là đi cầu học cầu phật pháp, không phải tới bái phật. Vị sư huynh này của ngươi vừa bắt đầu đã đánh đệ tử của ta, lại mở miệng thốt ra những lời tà ma ngoại đạo như vậy. Nếu không quản, vậy trên núi này chẳng phải là sẽ chướng khí mù mịt sao? Vậy làm thế nào phát huy phật pháp được? Minh Tâm hòa thượng lễ độ cung kính, đàng hoàng nói: - Phật tổ, đệ tử ăn nói vụng về, không giỏi ăn nói. Vẫn mong Chiến Không sư huynh nói một chút đạo lý về phương diện này. Chiến Không sư huynh, ngươi tới cùng Phật tổ tranh luận một chút. Ma Viên Chiến Không tiến lên, cắm Khích Khí La thiền trượng ở một bên, bàn tay to dựng thẳng ở trước ngực chào, nhưng không nói lời nào. Ma Luân Pháp Vương nhíu mày, nhìn các phật chư thiên bên cạnh, đột nhiên cười ha ha nói: - Chiến Không tiểu sư đệ, ngươi không cần nói gì ta đều đã hiểu. Tần Mục và Minh Tâm hòa thượng liếc mắt nhìn nhau, từng người đều thở phào nhẹ nhõm. Ma Luân Pháp Vương cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: - Ta nhận lệnh vua, ở phật giới làm quan, đảm nhiệm một phật quan. Bình thường phật pháp cũng thấy ít, tham dự nghiên cứu cũng không nhiều, kém hơn các phật của phật giới. Chiến Không hòa thượng này về phương diện tài hùng biện không có đối thủ, một đường từ Diêm Ma La Vương Thiên tranh luận đến Đại Phạm Thiên, không người nào địch nổi. Ngay cả các phật đều gọi hắn là sư đệ, ta với hắn tranh luận pháp, khẳng định mất mặt! Ma Luân Pháp Vương cười nói: - Chuyện này quả thật không trách vị Tần cư sĩ này, các ngươi là đi cầu pháp xin học, quả thật không nên ngăn cản. Chỉ có điều phật môn tranh luận về pháp đạo, chỉ là tranh trên miệng lưỡi, còn phải xem tu hành tìm hiểu của từng người. Hắc... Chiến Không sư đệ có thành tựu phật pháp vô song, nghĩ đến thần thông cũng kinh người. Phật giới có rất nhiều phật tử lĩnh giáo qua tài hùng biện của Chiến Không sư đệ, còn muốn lĩnh giáo một chút thần thông của sư đệ. Minh Tâm hòa thượng đang muốn nói, Ma Luân Pháp Vương nói thẳng: - Vị này chính là Nguyệt Quang thái tử. Nguyệt Quang thái tử là hậu nhân của ta, ta vốn là Nguyệt Cung thiên tử. Hoàng đế của Nguyệt Quang quốc tìm hiểu ra phật pháp, một biết hiểu trăm, dừng lại thành Phật! Sau khi ta thành Phật, lưu lại Nguyệt Quang quốc. Nguyệt Quang phật nước chính là Nguyệt Cung Thiên Tử Thiên trong hai mươi chư thiên. Nguyệt Quang thái tử lại là đệ tử của ta, phật pháp cao thâm. Tần Mục, Minh Tâm và Ma Viên nhìn lại về phía Nguyệt Quang thái tử kia. Chỉ thấy người này để tóc tu hành, toàn thân mặc trang phục trắng hơn tuyết, đầu búi tóc, thắt lưng đeo hai thanh bảo kiếm. Sau đầu hắn còn có một vầng trăng sáng, hơi lắc lư lại có ánh trăng sáng tỏ soi về phía trước. Minh Tâm hòa thượng nhìn về phía Tần Mục nói: - Vị Nguyệt Quang thái tử này cùng Chiến Không sư huynh tranh luận đạo pháp, nói một đợt về kinh phật. Chiến Không sư huynh nói một chữ, hắn suy nghĩ một lát, sau đó chịu thua. Chỉ có điều Nguyệt Quang thái tử quả thật có bản lĩnh kinh người. Như Lai nói hắn đã luyện kiếm thành ánh sáng, hóa thành một vầng trăng sáng sau đầu, là Minh Nguyệt kiếm quang. Trong lòng Tần Mục cảm kích, biết Minh Tâm hòa thượng đang chỉ điểm cho hắn, nói rõ bản lĩnh của Nguyệt Quang thái tử, để cho hắn sớm có đề phòng. Phù phù. Minh Nguyệt hòa thượng lại quỳ trên mặt đất, dập đầu về phía Ma Luân Pháp Vương, nói: - Pháp vương là Nguyệt Cung thiên tử, nghĩ hẳn là người rộng lượng. Chiến Không sư huynh ta tranh luận pháp đạo hai mươi chư thiên, đã mệt nhọc. Đệ tử muốn mời Tần cư sĩ làm thay, rất mong pháp vương tha thứ! Ma Luân Pháp Vương nhíu mày, nhìn về phía Tần Mục. Đế Thích thiên vương cười nói: - Pháp vương, đã như vậy thì mời Tần cư sĩ hạ giới tới làm thay. Bản lĩnh của Nguyệt Quang thái tử thừa kế tuyệt học Thiên Đình của ngươi, thực lực trong cùng thế hệ ít có địch thủ, cùng vị Tần cư sĩ này luận bàn một trận cũng tiện để cho chúng ta một lần nhìn thấy được trình độ của thần thông đạo pháp hạ giới. Ma Luân Pháp Vương chỉ đành phải gật đầu, nói: - Nguyên Quang, không nên tổn thương tới quý khách của hạ giới. Nguyệt Quang thái tử hạ thấp người nói: - Đệ tử nhận lệnh. Dứt lời, hắn đi về phía Tần Mục, thản nhiên nói: - Ta ở Nguyệt Cung Thiên Tử Thiên, trong cùng thế hệ, vô địch hậu thế, cảm giác tịch mịch kham khổ sâu sắc nên tiến vào Thiên Đình xin học, ở kiếm Thiên Cung học kiếm đã ba năm. Dứt lời, hắn không nói được một lời. Tần Mục tự nhiên cảm thấy kính nể, nói: - Ta ở trong Tàn Lão thôn học kiếm, dạy kiếm pháp cho ta chính là một lão nhân mục nát không có hai tay, hai chân. Ta đã từng... ta chưa từng đi tới các loại Thiên Cung học kiếm nào học, đều là tự mình mù quáng nắm bắt lấy. Mời! Nguyệt Quang thái tử sừng sững bất động, nói: - Hạ giới dù sao cũng khó có thể nhìn thấy được nhiều, ta có thể cho ngươi một chiêu. Một tay của Tần Mục để phía trước làm dương ấn, một tay ở phía sau làm âm ấn, cúi người cúi đầu, sử dụng ra Âm Dương Phiên Thiên Thủ điệp thủ. Nguyệt Quang thái tử cho là hắn muốn bái mình, lặng yên tiếp nhận. Đột nhiên chỉ nghe những tiếng động ầm ầm cực lớn vang lên, Nguyệt Quang thái tử bị đánh bay mấy chục dặm, đập vào trên một ngọn núi lớn, đụng ra một lỗ thủng thật sâu. Tần Mục lật âm thủ làm dương thủ, dương tay lại lật làm âm thủ, trong thời gian ngắn hắn lật hơn mười lần, hai ba mươi Đạo Âm Dương Phiên Thiên Thủ liên tục đánh tới, ngọn núi lớn kia bị cứng rắn đánh ra một mảnh vách núi đá. Tần Mục thu tay lại, chờ giây lát, bất đắc dĩ nói: - Pháp vương, ngươi còn có thái tử khác hay không?