Ma Viên bị ném lên trên không trung, trên mặt lộ ra mờ mịt và bất đắc dĩ. Tần Mục nhìn nhấy, không nhịn được hoài nghi: - Xem ra người cao to còn chưa có phục hồi lại tinh thần, không biết mình đã thắng, vì sao lại thắng. Hắn xoay đầu lại nhìn Mã gia một chút, thầm nghĩ: - Mã gia là người thành thật nổi danh trong thôn, lần này chọn người cao to xuất chiến, đánh cho các phật tử của hai mươi chư thiên phật giới rơi ngựa, chủ ý này quả thật cao minh đến cực điểm. Mã gia là cố ý gây ra, hay là người cao to thật sự có phật pháp cao thâm khó dò? Ta thế nào lại cảm giác, ngược lại dường như là người trong thôn ở sau lưng chỉ cho Mã gia một chiêu tổn hại vậy? Mã gia nói, các tăng niệm tụng phật hiệu làm cho các phật của hai mươi chư thiên không được an bình, chủ ý này là xuất phát từ người câm điếc, chỉ có người câm điếc mới có thể có chiêu tổn hại như thế. Mà phái Ma Viên xuất chiến, loại phong cách tức chết người không đền mạng này càng giống như là thủ bút của người mù. Người mù tâm thần nhãn giỏi về tìm sơ hở tiến vào, chiêu thức thương pháp của hắn biến hóa không nhiều, thậm chí có thể nói không có chiêu thức, nhưng bao giờ cũng đánh trúng điểm yếu của đối thủ. Đây là bởi vì hắn có thể nhìn thấu tất cả hư thực của chiêu pháp. Để cho Ma Viên xuất chiến, Ma Viên vốn lại không nói nhiều, bao giờ cũng từng chữ từng chữ thốt ra bên ngoài, sâu tới mức không tranh luật lại là tinh túy của tranh luận. Nếu thật sự là tranh luận về đạo pháp, hòa thượng của Đại Lôi Âm Tự chỉ sợ là không có cách nào tranh luận qua được phật tử của hai mươi chư thiên. Bởi vậy không tranh mà tranh lại trở thành mấu chốt của thắng lợi. Ma Viên chính là người như vậy. - Chỉ có điều người cao to cũng thật sự có tuệ căn sâu sắc, hắn ở trên phương diện phật pháp tu hành có thành tựu kinh người. Tần Mục nhìn về phía Ma Viên, trong lòng bội phục không thôi, thầm nghĩ: - Hắn không biết mình thắng, cũng không biết mình vì sao thắng, tuy rằng chiến đấu nhưng trong lòng hoàn toàn không rõ, không biết thắng bại. Đây mới là phật tử Chiến Không. Cũng khó trách các phật của hai mươi chư thiên đều sửa lại cách xưng hô với hắn, gọi hắn là tiểu sư đệ. Như đã nói qua, gia gia mù và gia gia câm điếc đều ra chiêu cho Mã gia, bọn họ hiện tại đi nơi nào? Tư bà bà và Hắc Hổ Thần từ La Phù Thiên trở về cũng không nhìn thấy hình bóng nữa, khiến cho hắn có chút buồn bực. - Ăn, cường tráng! Tần Mục lưu lại ăn cơm bố thí, Ma Viên không nhịn được khuyên hắn ăn nhiều hơn. Thỉnh thoảng nắm chặt nắm đấm, cong cánh tay to khỏe, biểu diễn cho Tần Mục thấy mình ăn nhiều, thân thể cường tráng. Cơm chay của Đại Lôi Âm Tự phần nhiều là cải xanh đậu hũ bánh màn thầu. Trước mặt của Ma Viên lại bày đặt một cái bát sắt cực lớn, so với bát bình thường còn lớn hơn gấp bốn năm lần. Bên trong có để lá thông và quả tùng Ma Viên thích ăn nhất. Tần Mục ăn chút thức ăn chay bánh màn thầu, ăn no là được. Mã gia lại phủ lên chiếc áo cà sa, trở về thân phận của Mã Như Lai, nhìn về phía chúng tăng nói: - Các phật hứa cho chúng ta ba danh ngạch, đi tới phật giới xin học. Ba danh ngạch đi tới phật giới, Chiến Không chiếm một, Minh Tâm chiếm một, một danh ngạch khác ta lại có chút do dự. Kính Minh hòa thượng cười nói: - Như Lai có gì do dự? Mã Như Lai nói: - Sư huynh, Chiến Không có tuệ căn, Minh Tâm càng thạo đời, bọn họ đi vào học pháp đều vô cùng tốt. Chỉ có điều học pháp thử thách không phải là tuệ căn mà là ngộ tính, phải lĩnh ngộ pháp hóa thành thần thông, biến thành chiến lực mới có khả năng trong tương lai hàng yêu trừ ma, ứng biến với kiếp nạn sau này. Có phật tính, nhưng chưa chắc có chiến lực siêu quần, đây là lo lắng của ta. Chiến Không và Minh Tâm đều có phật tính, chỉ là ở trên ngộ tính đều thua kém hơn một ít. Một vị lão tăng nói: - Đã như vậy, Như Lai sao không tự mình đi vào? Mã Như Lai lắc đầu nói: - Ta đã là phật, không qua được hàng rào thế giới này, không có cách nào chạy thẳng tới phật giới. Bởi vậy chỉ có thể từ trong thế hệ trẻ tuổi tìm ra một vị có tư chất ngộ tính không tầm thường đến, thay ta đi vào, tìm hiểu diệu pháp vô thượng, truyền phật pháp xuống. Người này, khiến ta khó nghĩ. Các tăng nhân của Đại Lôi Âm Tự cũng nhíu mày. Tuy rằng Mã Như Lai nói Ma Viên và Minh Tâm tiểu hòa thượng có ngộ tính không đủ, nhưng trên thực tế là do yêu cầu của Mã Như Lai thật sự quá cao. Ma Viên và Minh Tâm tiểu hòa thượng có tư chất ngộ tính, đã là nhân vật tuyệt đỉnh nhất các thế hệ trẻ tuổi của Đại Lôi Âm Tự. Muốn từ Đại Lôi Âm Tự tuyển chọn ra một tăng nhân trẻ tuổi vượt qua bọn họ, căn bản không có khả năng. Mã Như Lai nhìn về phía Tần Mục đang ăn cơm chay. Ma Viên cầm một nắm lá thông đưa đến trước mặt Tần Mục, mời hắn ăn. Các lão tăng khác cũng đều nhìn lại, chỉ thấy Tần Mục tiếp nhận lá thông, viên lá thông thành bánh, ba hai cái đã ăn hết, lại ăn thêm vài miếng bánh màn thầu. - Thế nào? Mã Như Lai nhìn về phía chúng tăng hỏi. Chúng tăng đồng nói: - Thiện nam tử. Như Lai pháp nhãn vô song! - Để cho ta đi tới phật giới sao? Tần Mục ăn cơm no, bị Mã Như Lai gọi tới. Khi nghe được lời của hắn, Tần Mục không nhịn được trợn tròn hai mắt, thất thanh nói: - Ta là Thiên Ma giáo chủ, còn từng có ân oán cùng Đại Lôi Âm Tự. Bảo ta đi vào phật giới học pháp, sẽ không bị các phật đánh chết sao? Mã Như Lai cười nói: - Các phật của Phật giới cũng không có ân oán tranh cãi với ngươi, cùng Thiên Thánh giáo cũng không có ân oán. Các phật tu thành phật trước khi thời đại Khai Hoàng huỷ diệt, thành lập ra phật giới. Đại Lôi Âm Tự cùng Thiên Thánh giáo có ân oán nhưng lại ở sau khi thời đại Khai Hoàng huỷ diệt, phật hiểu lí lẽ, sẽ không làm khó ngươi. Tần Mục vẫn còn có chút do dự: - Lần này là các tăng Đại Lôi Âm Tự tranh thủ cơ hội, bảo ta một người ngoài đi vào xin học cầu pháp, chẳng phải là chặt đứt kỳ vọng của các tăng nhân sao? Mã Như Lai lắc đầu nói: - Cho ngươi đi vào, mới có hi vọng. Lần này đi tới phật giới xin học, học chính là phật pháp chí cao vô thượng của Đại Lôi Âm Tự, chạy thẳng tới Đế Tọa phật công. Ta chỉ sợ Chiến Không và Minh Tâm tìm hiểu không ra tinh túy, cho nên ngươi cùng đi vào là tương đối thích hợp hơn. Tần Mục không từ chối nữa, nói: - Ta lần này đi phật giới, phải chú ý cái gì? - Phong thổ, đất lề quê thói, bản thân ngươi đều chắc hẳn rất rõ ràng, không cần ta nhiều lời. Mã Như Lai ý vị thâm trường nói: - Phật giới không hạ giới giúp Đại Lôi Âm Tự, cũng không phải là không muốn giúp mà là không thể giúp, cho nên ngươi phải coi chừng minh thương và ám tiễn. Trong lòng Tần Mục rét lạnh, nhất thời hiểu rõ ý tứ ẩn bên trong lời nói của hắn! Phật giới sở dĩ cẩn thận như vậy, ngoại trừ sợ hãi lực lượng Thiên Đình ra, chỉ sợ Thiên Đình đã ở trong phật giới xếp vào không biết bao nhiêu cơ sở ngầm và thế lực. Lần này đi tới phật giới xin học, cơ sở ngầm và thế lực của Thiên Đình, tuyệt đối sẽ hạ thủ đối với những tăng nhân hạ giới bọn họ. Trong đó tinh phong huyết vũ thế nào, có thể tưởng tượng được. Cái này cũng chỉ sợ là nguyên nhân Mã Như Lai cần để cho hắn đi tới đó. Ma Viên Chiến Không tuy rằng có tuệ căn sâu sắc, nhưng tuệ căn có thừa, rèn luyện chưa đủ. Minh Tâm tiểu hòa thượng rèn luyện đầy đủ, nhưng hắn từ trước bước vào hồng trần rèn luyện, chỉ là tòng quân, rèn luyện trong quân đội, ở trên âm mưu quỷ kế và ứng biến khi gặp khó khăn vẫn thua kém Tần Mục rất nhiều. Tần Mục từng trải qua nhiều nguy hiểm hơn, thậm chí trực tiếp gặp phải Ma Thần giống như Phược Nhật La, năng lực tùy cơ ứng biến có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi. Mã Như Lai bảo hắn đi tới đó, mục đích ngoại trừ tìm hiểu phật pháp vô thượng ra, còn cần phải bảo vệ an nguy cho Ma Viên và Minh Tâm. - Cần phải cắt tóc không? Tần Mục hỏi. Mã Như Lai cười nói: - Ngươi nhìn ta cắt tóc đi? Tần Mục nhìn phía trên đầu hắn, chỉ thấy tóc hắn đã biến thành mỗi một búi tóc, đó là phật pháp luyện ba nghìn sợi phiền não thành tuệ châu. Mã Như Lai nói: - Có người xem phiền não trở thành trắc trở của mình, hạn chế tu hành của mình, cho nên muốn bỏ đi những sợi phiền não trên đầu. Nhưng phật lại biến phiền não thành trí tuệ của mình. Trước khi thành Phật phiền não càng nhiều, sau khi thành Phật trí tuệ càng lớn. Như Lai còn không xuống tóc, ngươi cần gì phải cắt tóc? Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười: - Tiếp nhận giáo huấn. Phật giới chư thiên phóng ra ánh sáng cường đại, treo cao ở trên không trung của Ly thành. Từng tầng chư thiên này thoạt nhìn hư ảo mờ mịt, nhưng nhìn kỹ lại cực kỳ thâm thúy, có không gian rộng không thể đo lường. Trong hai mươi chư thiên, từng vị phật lớn xuất hiện, phật âm lượn lờ. Một vị Phật Đà chỉ một ngón tay, một luồng phật quang từ trong hai mươi chư thiên chiếu xuống. Các phật khác đều chỉ về phía chùa chiền bên trong Ly thành này, phật quang hội tụ thành dòng chảy, hóa thành một cột ánh sáng. Mã Như Lai dẫn đầu chúng tăng đi tới trước cột lớn phật quang, nhìn về phía đám người Tần Mục gật đầu ra hiệu, nói: - Đi đường cẩn thận. Tần Mục gật đầu, cùng Ma Viên và Minh Tâm hòa thượng bước vào trong cột sáng. Cột lớn phật quang kia từ từ bay lên, rất nhanh đã tiến vào trong hai mươi chư thiên phật giới. Ba người Tần Mục bước theo đáy cột ánh sáng, cũng theo đó bị dẫn vào hai mươi chư thiên phật giới. Tần Mục cùng Ma Viên, Minh Tâm đã tới nơi. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trước là một mảnh kiến trúc chùa chiền khổng lồ, từng ngọn Phật tháp, từng vị phật lớn và vô số tăng nhân. Dưới chân bọn họ là một tòa kỳ sơn tuyệt đẹp, nhìn xuống dưới lại thấy khắp nơi đều biến thành đất của phật quốc, nguy nga. Đơn thuần chỉ một tòa chư thiên, liền có có thể cương vực rộng hơn so với Duyên Khang, phật quốc mọc lên như rừng bình an vô sự. Có tăng nhân nghênh đón, khom người nói: - Ba vị sư huynh từ hạ giới tới, trước mặt chính là Di Đà tự, mời! Ba người Tần Mục hoàn lễ, nói: - Làm phiền sư huynh dẫn đường. Tăng nhân này ở phía trước dẫn đường, cười nói: - Chiến Không sư huynh có thành tựu phật pháp cao thâm khó dò, ta cũng được nghe qua, rất kính phục. Hai vị tiểu sư huynh này là...? Minh Tâm nói lên pháp hiệu, nói: - Vị này chính là Tần cư sĩ của Đại Lôi Âm Tự. Ánh mắt của tăng nhân này rơi vào trên người Tần Mục, nói: - Tần cư sĩ? Thảo nào để tóc tu hành. Tần Mục mỉm cười, nói: - Xin hỏi Di Đà tự này là vị phật lớn nào xây dựng vậy? Tăng nhân này cười nói: - Tần cư sĩ có chỗ không biết. Di Đà tự chính là do Ma Luân Pháp Vương xây lên. Ma Luân Pháp Vương chính là một vị phật đắc đạo của Thiên Đình, đệ tử vô số, phật pháp cao thâm. Rất nhiều sư huynh lĩnh giáo thành tựu phật pháp của Chiến Không sư huynh, còn muốn lĩnh giáo thần thông thành tựu của Chiến Không sư huynh một chút. Trong lòng Tần Mục hơi trầm xuống. Chỉ sợ Di Đà tự này chính là phạm vi thế lực của Thiên Đình, là thế lực Thiên Đình xếp vào phật giới! - Mã gia tìm cho ta đúng là không phải chuyện tốt. Hắn không nhịn được có chút đau đầu. Mới vừa tới phật giới, thế lực của Thiên Đình lại muốn cho bọn họ một lần ra oai phủ đầu, tuyệt đối là người tới không có ý tốt. Minh Tâm hòa thượng nói: - Vị sư huynh này, chúng ta là đi cầu học, cũng không phải là tới tranh đấu thần thông. Học diệu pháp vô thượng xong, chúng ta lại quay về hạ giới, không muốn đắc tội sư huynh thượng giới. Bọn họ đi tới trước sơn môn của Di Đà tự, tăng nhân này cười nói: - Tu hành tranh đấu, mới biết tốt xấu, có gì đắc tội? Các ngươi tiến vào trong thôi! Dứt lời, hắn ở phía sau đẩy đám người Tần Mục vào trong chùa, sau đó đóng cửa lại. Tần Mục, Ma Viên và Minh Tâm nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước là một sơn đạo. Hai bên của sơn đạo, cứ cách hơn mười bước lại có hai tăng nhân đứng ở hai bên, trong tay cầm tăng trượng, sắc mặt nghiêm nghị. Trên đỉnh núi của Di Đà tự có một vị tăng nhân trẻ tuổi thân mặc áo bào màu vàng, quát: - Bái phật lễ phật, quỳ lên núi! Ma Viên và Minh Tâm khẽ nhíu mày, Minh Tâm khẽ nói: - Tần giáo chủ, làm sao bây giờ? Thật sự phải một quỳ một bái đi tới sao? Đường lui của chúng ta đã bị ngăn chặn. Chỗ sơn môn có rất nhiều tăng nhân minh hỏa chấp giới, chắn ở nơi đó. - Không sao. Tần Mục cười nói: - Các ngươi không nên động thủ, đi lên núi là được. Ma Viên và Minh Tâm sải bước leo lên núi, tăng nhân trẻ tuổi ở trên đỉnh núi này liếc mắt, quát: - Đánh! Hai bên sơn đạo, tăng nhân vung trượng đánh về phía ba người! Kiếm hoàn của Tần Mục đột nhiên bay ra, hóa thành một quả cầu lớn phạm vi khoảng ba trượng, phóng ra ánh sáng cường đại. Kiếm quang lượn lờ, oong một tiếng cắt nát áo bào của tăng nhân cầm trượng đánh tới. Tăng nhân này trần truồng đứng ở nơi đó, không biết làm sao. - Các vị sư huynh Di Đà tự! Tần Mục bấm tay bắn ra, kiếm cầu dọc theo sơn đạo gào thét bay lên núi. Nó đi qua nơi nào, tăng nhân đứng ở hai bên sơn đạo trong thời gian ngắn đều bị cắt hết áo bào, chúng tăng vội vàng ném tăng trượng che hạ thân. Tần Mục cất cao giọng nói: - Đã nhìn thấy xá lợi tử lớn như vậy chưa?