Ánh mắt của Triết Hoa Lê chớp động, quan sát cái hộp, nỗ lực mở cái hộp nhỏ ra. Chỉ có điều cái hộp nhỏ này đóng kín, không có bất kỳ nơi nào có thể cạy ra, cho dù hắn dùng yêu đao tới bổ, cũng không có cách nào lưu lại bất kỳ ấn ký nào. Trên trán của Triết Hoa Lê xuất hiện mồ hôi lạnh, thử các loại thần thông phá giải phong ấn, thậm chí ngay cả thần thông ma đạo Phược Nhật La truyền thụ cho hắn, hắn cũng sử dụng một lần, trước sau không có cách nào khiến cho cái hộp mở ra. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa không trung lông chim phượng nhẹ nhàng trôi dạt giống như lá rụng trong gió thu, chỉ có điều không phải là lá cây khô vàng mà là lá phong máu đỏ. Tần Mục đang ở giữa không trung cưỡi trên đầu Tề Cửu Nghi nhổ lông, đánh búa, đánh cho trên thân của con phượng hoàng chín đầu khắp nơi đều là máu. Tề Cửu Nghi cũng cực kỳ hung hãn, chín đầu tuy rằng trúng đao nhưng vặn từng cái cổ, chín đầu mở mỏ phượng, phun ra từng huyền quang về phía Tần Mục. Tần Mục vẫn chẳng quan tâm hung hăng đánh búa về phía hắn. Đao giết heo trên chín cái đầu phượng của Tề Cửu Nghi bất chợt bay ra, chỉ để lại chín thanh phi kiếm vẫn cắm ở trong đầu phượng. Các phi kiếm khác thi triển ra Kiếm Lý Sơn Hà, ở trước người của Tần Mục hình thành một mảnh hình vẽ sơn hà, mặc cho chín đầu công kích, hình vẽ sơn hà trước sau không phá. Mà Tần Mục đánh búa thật sự quá hung dữ, công kích thân thể của Tề Cửu Nghi. Hắn sử dụng thần thông cũng không phải là thần thông thân thể đơn thuần, mà vận dụng các loại thần thông Âm Dương Phiên Thiên Thủ, Ngũ Lôi Kình Thiên Chung, khi thì phía sau hiện ra hàng vạn hàng nghìn ngôi sao, thi triển ra Đại La Thiên Tinh Chưởng Lực. Uy lực của bất kỳ một loại thần thông nào cũng như giống như mở núi vỡ đá, hơn nữa không chỉ là thần đạo thần thông, Tần Mục thỉnh thoảng còn thi triển ra thần thông ma đạo quỷ dị âm trầm, tuy rằng trên uy lực không cường đại bằng thần đạo thần thông,... Chắc là hắn không có tốn nhiều tinh lực ở trên thần thông ma đạo, nhưng thần thông ma đạo lại vừa vặn nhằm vào thân thể của Tề Cửu Nghi, ăn mòn thân thể của hắn, ăn mòn nguyên thần của hắn khiến cho sức chống cự của thân thể hắn suy giảm rất lớn! Đây mới là điểm đáng sợ nhất. Triết Hoa Lê nhìn thấy vậy, không khỏi rùng mình một cái. Nếu những thần thông này của Tần Mục đánh vào trên người mình, chỉ sợ mình cũng sẽ da tróc thịt bong, không chịu nổi bao nhiêu đạo công kích nguyên thần lại sẽ bị đánh nát, thân thể bị đánh thành một bãi bùn! - Tề Cửu Nghi có thể bị đánh thành như vậy cũng chưa chết, thật sự mạnh hơn ta. Thân thể của hắn có một loại năng lực chữa trị kỳ lạ, có thể chống đỡ lâu hơn. Nhưng không chống đỡ được bao lâu lại sẽ bị Tần Mục đánh chết! Nếu Tề Cửu Nghi chết, ta lại không có cách nào mở hộp nhỏ, thu được Trảm Thần Huyền đao, như vậy người kế tiếp Tần Mục muốn đánh chết chính là... Triết Hoa Lê hít vào một hơi thật dài, bay lên trời, rút ra yêu đao phía sau lưng, buông tay ném ra. Thanh yêu đao này lướt ngang qua không trung, thoáng lắc một cái, phía sau yêu đao xuất hiện một con mắt yêu dị cực lớn. Con yêu nhãn này xuất hiện, đao quang đập vào trong mắt, nhất thời khắp bầu trời có đao quang bay lượn, còn vọt về phía Tần Mục cùng Tề Cửu Nghi. Trường đao mênh mông cuồn cuộn, đao pháp của Triết Hoa Lê không giống với Thiên Đao Cửu Pháp của đồ tể. Thiên Đao Cửu Pháp chính là đi con đường đường đường chính chính, không tính toán kỹ càng, nhưng cầu một đại thế chính khí cương trực mạnh mẽ khiến hào quang quang minh trong lồng ngực của văn nhân hóa thành đao quang thi triển ra. Mà đao pháp của Triết Hoa Lê hơn phân nửa là kế thừa từ thần đao Lạc Vô Song, đao pháp của thần đao Lạc Vô Song lại tính toán kỹ càng, cùng đạo môn đạo kiếm lại có chút tương tự. Nhưng mà đạo kiếm bởi vì dùng thuật số tới thôi diễn ra đại đạo, đao pháp của thần đao Lạc Vô Song lại lấy quy định tới xác lập đại đạo. Đây là khác nhau lớn nhất của hai người. Triết Hoa Lê một đao vung lên, cười ha ha nói: - Hai vị sư huynh, chuyện hôm nay tạm thời dừng lại đây, ta tới cùng hai vị hóa giải phân tranh. Mọi người cùng ở trên dị tinh nên ở chung hòa thuận, cùng nhau nghĩ ra cách rời khỏi đây, cần gì phải tự giết lẫn nhau? Tuy nói như vậy, đao pháp của hắn lại hoàn toàn không có ý tứ hóa giải phân tranh, hơn phân nửa lực lượng trong đao pháp là đặt ở trên người Tần Mục, đao quang rơi vào trên người Tề Cửu Nghi lại điểm đến đã dừng. Dù sao Tề Cửu Nghi bị thương rất nặng, nếu cho hắn thêm một đao, hắn chưa chắc có thể chịu được. Tần Mục thoạt nhìn vẫn long tinh hổ mãnh, cần phải đánh một trận ép xuống dáng vẻ ngang tàng của Tần Mục, khiến cho hắn biết khó mà lui. Đao quang của hắn nhào tới, Tần Mục lập tức giơ tay chộp một cái, Kiếm Lý Sơn Hà biến thành sơn hà đồ, thiên sơn vạn thủy lập tức lao thẳng về phía trong tay hắn, hóa thành kiếm hoàn. Tần Mục vung kiếm, trong kiếm hoàn có một đường kiếm quang lớn giống như cái đấu, cột kiếm nghênh đón yêu đao, thân thể bị chấn động tới mức run rẩy, bay về phía sau, rời khỏi lưng của Tề Cửu Nghi. Hắn luân phiên vận dụng các loại đại thần thông, thần thông rơi xuống như mưa, nguyên khí trong người không còn dư lại bao nhiêu, không có cách nào trực tiếp chống lại Triết Hoa Lê. Triết Hoa Lê không thể một đao chém giết hắn, thầm than một tiếng, thu lại đao quang khắp bầu trời. Chỉ thấy trong không trung có mấy vạn đao quang sát nhập, hóa thành một thanh yêu đao gào thét bay trở về, cắm vào vỏ đao phía sau lưng hắn. Dù sao, vừa rồi Triết Hoa Lê mới bị Tề Cửu Nghi đánh bại, đánh cho toàn thân đều là vết thương. Tuy rằng nguyên khí tu vi còn lại thâm hậu hơn so với Tần Mục nhưng nếu thật sự đánh nhau, hắn tự nghĩ mình chưa chắc có thể bắt được Tần Mục. Hơn nữa, nếu như hắn giết Tần Mục, hắn lại cần phải một mình đối mặt với Tề Cửu Nghi, thực lực của Tề Cửu Nghi đã ở trên hắn, bằng không cũng sẽ không đánh bại hắn. Triết Hoa Lê thu đao vào vỏ, cười nói: - Hai vị sư huynh, ở trên dị tinh này mọi người có thể nói là ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, sao mỗi người không lui một bước trời cao biển rộng? Chân thân của Tề Cửu Nghi rơi xuống đất, thân thể lay động, đau đớn kêu lên một tiếng. Hắn chậm rãi biến thành thân người, trên chín cái đầu của hắn vẫn cắm chín thanh kiếm, lúc chín cái đầu hợp lại làm một, chín thanh phi kiếm lại không hợp nhất, thiếu chút nữa xé vết thương của hắn ra. Tề Cửu Nghi vội vàng rút kiếm, trên lưng hắn máu me đầm đìa, gãy xương đứt gân, không biết gãy bao nhiêu xương sườn, thân thể chỉ có thể còng xuống. Hắn vốn là thiếu niên phong độ phiêu dật mỹ, bị Tần Mục đánh một trận như vậy, so sánh với lần bị Tần Mục và Triết Hoa Lê vây đánh còn muốn thê thảm hơn, mỹ thiếu niên là chưa nói tới. Cũng may năng lực khôi phục của bản thân hắn kinh người, chỉ cần không chết lại không có gì đáng ngại. Tần Mục đã đi tới, ba người đứng ở thế chân vạc. Tần Mục nhìn chín thanh phi kiếm của mình một lát, vẻ mặt ôn hoà nói: - Tề huynh có bản lĩnh cao cường, nếu không phải nhất định sử dụng cái mặt gương này khống chế ta, cũng chưa chắc sẽ bị thua. Chúng ta sinh tử đọ sức với nhau, thật ra là năm với năm. Tề huynh, có thể đưa chín thanh phi kiếm này cho ta hay không? Tề Cửu Nghi hừ lạnh một tiếng, nắm thật chặt chín thanh kiếm: - Năm với năm? Ngươi quá coi thường thần thông của Thiên Đình. Tần huynh, ngươi lại sẽ đưa cái gương cho ta chứ? - Không trả. Tần Mục phất tay nói: - Vậy ngươi tạm thời giữ lại chín thanh kiếm, chờ ta giết ngươi sẽ thu hồi lại là được. Lê sư huynh, như vậy có thể đưa ta cái nhỏ hộp này hay không? Đây là ta phục vụ quên mình đổi lấy, hai vị dùng thần thông bịt cánh cửa, nếu không phải ta thông minh cơ trí thiếu chút nữa lại chết rồi. Triết Hoa Lê cười gượng hai tiếng, nghiêm mặt nói: - Tần huynh vẫn chờ sau khi giết ta rồi thu hồi lại. - Không biết xấu hổ như vậy sao? Tần Mục lộ ra vẻ mặt tươi cười. Tề Cửu Nghi cũng đang ngó chừng hộp nhỏ trong tay Triết Hoa Lê, ánh mắt Triết Hoa Lê chớp động, thử dò xét nói: - Tề huynh có thân phận tôn quý, sư phụ của ngươi ở Thiên Đình có địa vị cực cao, ta nghĩ hẳn hiểu được làm thế nào mở ra cái hộp này. Không biết có thể nói cho tại hạ biết hay không? Tề Cửu Nghi ho khan kịch liệt, ho ra từng cục xương vỡ, thân thể còng xuống lúc này mới thẳng lên một chút, vết kiếm Tần Mục lưu lại trên trán của hắn cũng đang chậm rãi thu nhỏ lại. Nhìn thấy điều này khiến cho trong lòng hai người Triết Hoa Lê và Tần Mục căng thẳng. Tốc độ khôi phục của Tề Cửu Nghi khó tránh khỏi quá mạnh mẽ, đơn giản là đánh không chết thân thể bất diệt, dưới tình huống thương thế nặng như vậy còn có thể lấy tốc độ nhanh phục hồi như cũ. Hắn sở dĩ phun ra xương vỡ, chắc là trong lồng ngực của hắn đã có xương sườn mới đang sinh trưởng. Tần Mục vô cùng hâm mộ, loại thân thể bất diệt này thật sự dùng tốt, chỉ là không biết đây là tác dụng công pháp cấp bậc Đế Tọa của Tề Cửu Nghi hay là thiên phú của chủng tộc Cửu Phượng tộc. Tề Cửu Nghi ho khan một hồi, sau đó dễ chịu hơn một ít, thở hổn hển nói: - Hộp nhỏ đưa cho ta, ta giúp ngươi mở ra. Hiển nhiên hắn mặc dù có thể làm cho vết thương nhanh chóng tự lành xương gãy tái sinh, nhưng mà gánh nặng đối với thân thể lại rất lớn, bằng không cũng sẽ không có vẻ mệt nhọc như vậy. Triết Hoa Lê lắc đầu nói: - Hộp nhỏ rơi vào tay của ngươi, ngươi mở cái hộp lấy ra Trảm Thần Huyền đao, ta với Tần huynh lập tức lại đầu thân tách rời. Tần Mục đề nghị: - Không bằng như vậy đi, Lê sư huynh, hai chúng ta tạm thời giết chết Tề huynh trước, sau đó cùng nhau nghiên cứu xem làm thế nào mở hộp nhỏ. Một người trí ngắn hai người trí dài, kết hợp trí tuệ của chúng ta, nhất định có thể mở nó ra! Triết Hoa Lê mỉm cười nói: - Nếu ta tin ngươi, không phải là hai người trí dài mà một mình ta trí ngắn. Ba người giằng co không thôi. Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn từ phía sau bọn họ truyền đến: - Các ngươi giằng co, đã hỏi qua chính chủ ta đây một tiếng chưa? Hộp nhỏ, vẫn phải trở về nguyên chủ. Sắc mặt ba người Tần Mục biến hóa kịch liệt, vội vàng theo tiếng nói nhìn lại. Chỉ thấy Xích Khê gầy như que củi bước hai cái chân giống như là khúc củi đi về phía bọn họ, khoảng cách đã không xa. Ba cái đầu của vị Giám Trảm Quan thời đại Xích Minh này giống như là cà tím khô quắt đen xì, hốc mắt sâu, tròng mắt giống như là trái táo bị phơi nắng khô lại. Cái cổ phía dưới ba cái đầu của hắn cũng vặn vẹo, hình như chống đỡ không nổi cái đầu của mình. Hắn giống như là ba cái đầu tôm lớn, ba cánh tay bên trái chống một cây gậy, chắc là gậy khó nhọc đi đến đây. Tần Mục cùng Tề Cửu Nghi ở chỗ này ác chiến mấy ngày liền, động tĩnh cực lớn. Xích Khê muốn tìm được không khó. Chỉ có điều nhìn bộ dạng hắn chống gậy rất gian khổ, cũng không biết đoạn đường này hắn đi tới như thế nào, dù sao Tần Mục đã chạy rất xa lúc này mới gặp phải Tề Cửu Nghi. Nghĩ đến Xích Khê nhất định là thần thông cực lớn, tuy rằng khó có thể đi được nhưng lại có thể vận dụng một phần pháp lực. Trên trán Tần Mục xuất hiện từng sợi gân xanh, nghĩ tới một chuyện khác, lẩm bẩm nói: - Trời mưa? - Không sai, trời mưa. Bộ dạng của Xích Khê giống bị mất mạng bất cứ lúc nào, hữu khí vô lực nói: - Sau khi ngươi đi, không bao lâu trời lại mưa. Trời có mắt, ta cuối cùng cũng uống được một chút nước không độc. Tần Mục chớp chớp mắt, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích. Tề Cửu Nghi cùng Triết Hoa Lê đang chậm rãi lui về phía sau. Đột nhiên hai người đồng thời xoay người lại trốn. Ầm ầm. Hai người đập vào một bức tường vô hình, bị bắn trở lại. Xích Khê thản nhiên nói: - Trên đời này còn chưa có người nào có thể chạy trốn được ở dưới tay của ta... Ừ, ngươi là người đầu tiên. Ngươi chạy trốn được, ngươi chắc hẳn là cảm thấy tự hào. Hắn chỉ chính là Tần Mục, Tần Mục lộ ra dáng vẻ tươi cười thuần phác. Đột nhiên, Triết Hoa Lê trực tiếp ném cái hộp nhỏ đến trong tay của Tần Mục, cao giọng nói: - Tần huynh, bảo bối của ngươi trả lại ngươi! Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, tiền bối, từ biệt! Hắn vừa dứt lời liền xoay người, kết quả lại đập vào trên vách bức tường vô hình. Triết Hoa Lê chỉ đành phải quay lại, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn. Bên kia, dáng vẻ tươi cười chất phác trên mặt của Tần Mục cứng đờ. Hắn đón lấy hộp nhỏ tay lập tức run rẩy ném ra, vứt cho Tề Cửu Nghi, cười nói: - Tề huynh, ngươi có thể mở cái hộp ra, cái hộp này thuộc về ngươi! - Chính là một thi thể khô quắt của thời đại Xích Minh, dám cả gan đối nghịch cùng Thiên Đình, để cho ta giết hắn! Tề Cửu Nghi cười nhạt, mười ngón tung bay, phù văn không ngừng từ mười đầu ngón tay của hắn chảy ra, nỗ lực mở ra cái hộp. Một lát sau, sắc mặt hắn tái xanh, hắn căn bản không mở được cái hộp này. Cái hộp của Thiên Đình chứa Trảm Thần Huyền đao cũng có phong ấn. Hắn biết phù văn mở ra. Chỉ có điều cái hộp này đến từ Thời đại Xích Minh phải dùng đến phù văn trận liệt, hiển nhiên là khác với Thiên Đình. Khóe mắt của Tề Cửu Nghi giật loạn, tuyệt vọng nhìn về phía Tần Mục. Tần Mục ngẩng đầu nhìn trời, lắc đầu, ngón chân chọc chọc xuống mặt đất, giả vờ thưởng thức những đám mây trên trời. Tề Cửu Nghi đỏ mắt mong chờ nhìn về phía Triết Hoa Lê. Triết Hoa Lê hoàn toàn nghiêm túc giơ ngón tay, sau đó đặt ở bên miệng cắn móng tay của mình. Tề Cửu Nghi run rẩy nhìn về phía vị “thi thể khô quắt” ba đầu sáu tay đang đi về phía mình. Đột nhiên lòng hắn cũng sáng ra, bịch một tiếng quỳ xuống giơ hộp nhỏ lên cao: - Tiền bối tha mạng! Xích Khê cười lạnh, chống gậy run rẩy đi tới: - Cái hộp này tất nhiên là sử dụng phù văn phong ấn của thời đại Xích Minh, ngươi sử dụng cái gọi là phù văn Thiên Đình giải, chẳng phải là đàn gảy tai trâu sao? Cái hộp này, ba người các ngươi không tranh nữa sao? Giằng co rất náo nhiệt, tiếp tục tranh đi. Tần Mục chớp chớp mắt, nhìn về phía Triết Hoa Lê. Triết Hoa Lê đã nhìn về phía hắn, thầm nghĩ: - Hắn nhất định là đang suy nghĩ giống như ta, tính toán xem có nên quỳ xuống cầu tha mạng hay không. Rốt cuộc có nên quỳ hay không? Trong lòng hắn rầu rĩ vạn phần. Tần Mục thầm nghĩ: - Xem ra Triết Hoa Lê quả nhiên là kình địch của ta, suy nghĩ giống như ta. Bất kể như thế nào Xích Khê đều phải lấy tính mạng ba người, sử dụng máu của chúng ta xoa dịu thân thể của hắn, hắn nhất định duy trì khí tiết giống như ta. - Cái hộp này không ai tranh sao? Xích Khê cười lạnh chống côn tiến lên, đi về phía Tề Cửu Nghi: - Không ai muốn nói, ta lại... Đột nhiên một âm thanh truyền đến: - Ta muốn! Một bàn tay duỗi tới, nhẹ nhàng cầm lấy cái hộp nhỏ ở trên tay của Tề Cửu Nghi.