Lão nhân tóc trắng này mặc bộ y phục màu xanh bị giặt đến mức có chút trắng bệch. Hắn buông lưới đánh cá trong tay xuống. Tần Mục chỉ cảm thấy trước ngực của mình có thứ gì đó nhúc nhích, tiếp theo lại thấy Đế Điệp hóa thành một con Tiểu Long từ trong cổ áo của mình chui ra. Giang Miểu nhìn thấy Tiểu Long kia, không thể làm theo ý mình cũng hiện ra nguyên hình, đã biến thành một Tiểu Long trốn sau lưng Tần Mục, vừa kính lại vừa sợ, khẽ nói: - Mã hắc... Tiểu Long này chính là chủ của chân long, nó mở miệng nhỏ ngáp, sau đó chậm quá từ trong cổ áo của Tần Mục bò ra, leo tới trên tay của lão nhân tóc trắng này, quấn quanh một vòng, tiếp đó híp mắt mệt mỏi muốn ngủ. Trong thôn nho nhỏ này lập tức có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi đi ra, vây xung quanh Tần Mục cùng Giang Miểu, một vị nam tử trẻ tuổi cường tráng dò hỏi: - Lão tổ tông, là có người đến đây gây sự sao? Lão nhân tóc trắng này cười nói: - Không phải. Các ngươi không nên làm cho bọn họ khiếp sợ, hai vị này đều có chút duyên phận với thôn chúng ta. Những nam nữ trẻ tuổi đó lúc này mới tản đi sự thù địch, hiếu kỳ quan sát Tần Mục cùng Tiểu Long Giang Miểu phía sau hắn. Trong lòng Tần Mục nghiêm lại. Những nam nữ trẻ tuổi này mỗi người đều có nguyên khí dư thừa, mỗi một người đều thâm tàng bất lộ, chỉ có điều vừa rồi khi bọn họ bắt đầu vây quanh, Tần Mục nghe được trong cơ thể của nữ hài trẻ tuổi nhất trong đó truyền đến bảy tiếng thần tàng mở ra, hiển nhiên là một cao thủ cảnh giới Thần Kiều! Mà nữ hài này chắc là yếu nhất trong thôn, bởi vì mọi người bảo vệ nàng ở giữa! Thôn trang này thoạt nhìn không lớn, thôn dân yếu nhất cũng là cảnh giới Thần Kiều! Tần Mục vốn cho rằng Tàn Lão thôn mới là thôn trang cường đại nhất ở Đại Khư, hiện tại xem ra, Đại Khư thật đúng là địa phương tàng long ngọa hổ. - Ngoại trừ Đế Điệp, trên người ngươi còn có sào huyệt của chân long. Lão nhân tóc trắng này càng thêm kinh ngạc, ánh mắt nhìn vào bên thắt lưng của Tần Mục. Tần Mục lấy túi Thao Thiết bên thắt lưng xuống, lấy ra sào huyệt của chân long, rất cung kính đặt ở trước mặt của lão nhân tóc trắng này, nói: - Mời tiền bối xem qua. Con chân long trong tay của lão nhân tóc trắng này lập tức có tinh thần, bò vào trong sào huyệt của chân long. Những thôn dân khác của thôn trang này nhìn thấy sào huyệt của chân long, từng người cũng không khỏi lộ ra tinh thần chấn hưng, nóng lòng muốn thử, hình như cũng rất muốn cùng Tiểu Long kia tiến vào trong long sào. Chỉ có điều bọn họ vẫn nhẫn nại xuống. - Lẽ nào thôn dân trong thôn này đều không phải là người, mà là Long tộc? Đây là một thôn xóm do Long tộc tạo thành sao? Tần Mục nhìn thấy vậy, trong lòng cũng thầm suy đoán, hắn nhìn về phía lão nhân tóc trắng giải thích: - Đế Điệp của Linh gia là bị Qua gia gia ta trộm được, tặng cho ta. Mà sào huyệt của chân long lại do Thượng Thương Hoạn Long quân luyện, Hoạn Long quân bị ta hàng phục, sào huyệt của chân long cũng rơi vào trong tay ta. Tiền bối, ngài là thần quân chế luyện ra Đế Điệp kia sao? Ánh mắt của lão nhân tóc trắng này rơi vào trên long sào, cười mà như không cười nói: - Năm đó ta luyện chủ chân long thành Đế Điệp, tiến vào Trung Thổ tìm kiếm truyền nhân. Sau đó, ta gặp được một tên tiểu tử có tư chất ngộ tính đều tương đối không tầm thường. Tên tiểu tử này chính là lão tổ tông của Linh gia. Ta quan sát hắn có chân long khí, vì vậy mới tặng Đế Điệp cho hắn, truyền thụ long ngữ và công pháp trên Đế Điệp cho hắn. Tiếc rằng tâm tư hắn không đặt ở trên điều này, đuổi theo thiếu nữ gì đó. Kết quả thiếu nữ đã theo đuổi tới tay, nhưng long ngữ và công pháp ta truyền cho hắn lại bị hắn quên đến bảy tám phần. Khi đó ta đã biết, tên tiểu tử này cũng không phải là chủ của chủ chân long. Tần Mục từng nghe Linh Dục Tú nói qua chuyện này, lúc đó hắn chỉ cảm thấy buồn cười, không ngờ được lại là chuyện thật! - Nhưng ta trời sinh tính tình bại hoại, vốn chính là được người nhờ vả, cho nên luyện hóa chủ chân long tìm kiếm một truyền nhân, nếu truyền nhân không dùng, như vậy ta cũng đơn giản tùy hắn vậy. Lão nhân tóc trắng cười nói: - Ai có thể ngờ được, tên tiểu tử kia không chịu phấn đấu, nhưng con cháu đời sau của hắn cũng rất không chịu thua kém, khiến cho Duyên Khang quốc lớn mạnh đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Nếu Đế Điệp rơi vào trong tay của ngươi, ngươi lại nhận được sào huyệt của chân long, tìm được, nhất định là vì công pháp phía trên đi? Tần Mục lễ độ cung kính nói: - Tiền bối, ta thực sự có chút động tâm đối với công pháp trong sào huyệt của chân long, chỉ có điều lần này ta tới lại bởi vì Khai Sơn tổ sư của Thiên Thánh giáo. Hắn là đại sư huynh của ta, cho ta một bức địa lý đồ, phía trên đánh dấu vị trí của thôn này, vì vậy ta mới tìm tới đây. Lão nhân tóc trắng giật mình, suy tư nói: - Khai Sơn tổ sư của Thiên Thánh giáo? Là tên tiểu tử Ngụy Phong Tùy kia sao? Tần Mục do dự, hắn cũng không biết vị đại sư huynh này của mình tên gọi là gì. Lão nhân tóc trắng nhìn thấy vậy, cười nói: - Hắn đã từng tới gặp ta, hỏi ta lập công thế nào. Hắn thật sự không tệ, bản lĩnh cũng cực kỳ không tầm thường, đúng là tiên sinh dạy học thu một đệ tử giỏi. Chỉ là Ngụy Phong Tùy muốn thành thánh, hắn muốn lập công rất khó, hắn đi chính là con đường của tiên sinh dạy học, con đường tiên sinh dạy học rất khó đi, ta cũng dạy hắn không được. Ngươi là sư đệ của hắn, nếu ngươi tới hỏi ta làm thế nào để thành thánh, ta cũng dạy không ngươi. Tiên sinh dạy học trong miệng hắn chắc hẳn là chỉ Tiều Phu thánh nhân, Tiều Phu thánh nhân vốn chính là Thiên Sư của Khai Hoàng Thiên Đình, chịu trách nhiệm dạy dỗ một mạch hoàng tử, công chúa của Khai Hoàng. Tần Mục hỏi: - Xin hỏi, vị đại sư huynh này của ta có nói qua hắn định đi đâu hay không? Lão nhân tóc trắng lắc đầu, nói: - Hắn không nói dự định đi nơi nào, nhưng lưu lại một thứ, hắn bảo ngươi tìm đến ta, chắc hẳn là vì món đồ này. Hắn đứng dậy, tiến vào trong nhà cỏ, sau một lúc lâu hắn cầm ra một cái hộp đỏ, giao cho Tần Mục. Tần Mục mở ra hộp đỏ ra, bên trong lại là một tấm lệnh bài có kích thước chừng bàn tay, trên lệnh bài có in hình của một con mãnh thú. Tần Mục lật qua lật lại nhìn mấy lần, vẫn không hiểu, khiêm tốn thỉnh giáo nói: - Xin hỏi tiền bối, tấm lệnh bài này có tác dụng gì? - Đây là một loại binh phù dùng để điều binh khiển tướng, trong binh phù có giấu trận pháp, đó là một loại trận pháp bài vị cực kỳ cổ xưa, hiện tại hơn phân nửa là vô dụng. Lão nhân tóc trắng nói: - Phía trên này có vài phù văn, ngay cả ta cũng không biết, có lẽ nó là binh phù được sử dụng trong thời đại Thượng Hoàng hoặc niên đại sớm hơn. Hắn nhận lấy binh phù, sử dụng pháp lực của mình phát động. Chỉ thấy trong binh phù từng ngôi sao phóng lên trên không trung, xoay quanh bọn họ. Hắn nói: - Những ngôi sao này chính là bài vị, từng thần chỉ trở về vị trí cũ, lại có thể dùng loại trận pháp này tới đón địch, chém giết cùng kẻ địch. Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ngôi sao bên trong binh phù này bay ra cũng không phải là ngôi sao chân chính, mà là từng hình chiếu, nhưng số lượng rất nhiều. Chỉ sợ phải có tới mấy ngàn ngôi sao, trong lòng hắn không nhịn được hoảng sợ, lẩm bẩm nói: - Mấy nghìn thần chỉ tạo thành đại trận... Phải là cuộc chiến tranh mới thoáng cái cần phải vận dụng mấy nghìn vị Thần Ma? - Ngươi kiến thức quá nông cạn. Lão nhân tóc trắng thu hồi pháp lực, những hình chiếu ngôi sao đó biến mất, cười nói: - Thời đại Khai Hoàng, loại chiến dịch cấp bậc này cũng không phải là số ít. Trận pháp trong binh phù này đã không có bao nhiêu tác dụng, xem như đồ sưu tầm xem như không tệ. Tần Mục buồn bực nói: - Trận pháp làm sao có thể không có tác dụng được? Lão nhân tóc trắng giao binh phù cho hắn, nói: - Có thể là thiên địa đại đạo thay đổi, trận pháp trong binh phù cùng thiên địa đại đạo không hợp, cho nên trận pháp cũng sẽ không có uy lực. Món đồ này quá cổ xưa. So với nói không hợp, hơn phân nửa là thứ mấy mười vạn năm trước. Cụ thể nó là thời đại nào ta cũng không biết rõ. Tần Mục thả tấm binh phù trở lại trong hộp đỏ, sau đó thu hộp đỏ vào trong túi Thao Thiết của mình. Nếu như Khai Sơn tổ sư Ngụy Phong Tùy đặt cái hộp đỏ và binh phù ở chỗ lão nhân tóc trắng, nói rõ món đồ này nhất định là vô cùng quan trọng. Hắn bảo Tần Mục đến đây, hơn phân nửa chính là vì binh phù bên trong hộp đỏ. Tần Mục nói: - Vãn bối lỗ mãng, còn chưa từng thỉnh giáo tục danh của tiền bối. Lão nhân tóc trắng cười nói: - Ta còn tưởng rằng hậu nhân của Tần gia sớm đã biết thân phận của lão phu, không nghĩ tới ngươi lại không biết. Lão phu vốn là long mạch đắc đạo, tu thành chân long, năm đó đi theo tổ tiên của ngươi. Bởi vì ta khi đó vừa sinh ra còn không biết nói, chỉ biết kêu mã hắc, cho nên tổ tiên của ngươi cho ta lấy một tên, họ Mã tên Cáp Thanh, dùng để chê cười ta. Sắc mặt Tần Mục cổ quái: - Mã Cáp Thanh... Giang Miểu từ phía sau lưng Tần Mục nhô đầu ra, khiếp sợ nói: - Mã hắc... Lão nhân tóc trắng tiếp tục nói: - Sau đó, tổ tiên của ngươi làm quan trong Thiên Đình, Thiên Đình có bốn Thiên Cung lớn, ta trấn thủ Thanh Long cung. Thanh Long Thiên Cung có sáu mươi sao thần bộ, do ta quản lý, gọi ta là Thanh Hoàng. Ta ngại tiếng xưng hô này quá bá đạo, cho nên sửa gọi Thanh Hoang. Mà nay Khai Hoàng Thiên Đình đã huỷ diệt, Thanh Long Thiên Cung cũng không còn tồn tại, ngươi gọi ta Thanh Hoang lão nhân là được. Tần Mục lại một lần nữa chào, nói: - Tần Mục thế tôn đời một trăm lẻ bảy của Tần thị, ra mắt Thanh Hoang lão nhân. Thanh Hoang lão nhân vội vàng nói: - Mời đứng lên. Ta thấy ngươi đến đây, lại lập tức biết được huyết mạch của ngươi, đoán ra ngươi là hậu nhân của Khai Hoàng. Ngươi muốn học long ngữ trong sào huyệt của chân long này? Ta có thể dạy ngươi. Tần Mục mừng rỡ, lại một lần nữa bái tạ, nói: - Làm phiền tiền bối. Thanh Hoang lão nhân dẫn theo hắn đi vào sào huyệt của chân long, nói: - Ta thấy công pháp thần thông của ngươi xem như có chút thành tựu, hơn nữa giống như là Thần Ma cùng tu luyện, hình như đã mở thần đạo thần tàng, cũng mở ra ma đạo thần tàng, rất cổ quái. Ta đoán ngươi hẳn đã tìm được con đường của mình, học được công pháp của Long tộc ta đối với ngươi chỉ là dệt hoa trên gấm, ngược lại Tiểu Long này sẽ nhận được rất nhiều chỗ tốt. Giang Miểu hóa thành Tiểu Long rón rén đi phía sau lưng Tần Mục, nghe vậy lại rụt đầu nói: - Mã hắc... Thanh Hoang lão nhân cười nói: - Không cần cảm ơn, nếu muốn cảm ơn lại cảm ơn hắn. Đúng rồi Tần Mục, ta cảm ứng được trên người ngươi có một thứ đặc biệt kỳ quái, lại ở trên cổ của ngươi, giống như là một khối ngọc bội, giấu bên trong lực lượng phong ấn rất cường đại. - Tiền bối nói là khối ngọc bội này? Tần Mục lấy ra ngọc bội, nói: - Đây là Thổ Bá chế luyện ra, nói là dùng để phong ấn ma tính của ta. Ta là sinh ra ở U Đô, bị ma tính tự do ở U Đô xâm nhập, cho nên Thổ Bá chế luyện ra cái này, chỉ cần mang nó lại có thể áp chế ma tính. Thanh Hoang lão nhân nhìn ngọc bội một chút, cười lạnh nói: - Thổ Bá phong ấn ma tính của ngươi? Hắn có thể lòng tốt chứ chứ? Ngọc bội cho ta, ta giúp ngươi mở phong ấn ra! - Cái này... Tần Mục lộ ra ngượng nghịu, khẽ nói: - Tiền bối, Diêm vương đã từng giải ra, lại bị ngọc bội nguyền rủa, còn có Ma tộc Phược Nhật La cũng nỗ lực giải phong ấn, kết quả cũng bị nguyền rủa, rất thê thảm. Sư phụ ta và Diêm vương đều nói tốt nhất không nên giải ra phong ấn bên trong ngọc bội, thậm chí ngọc bội cũng không thể rời khỏi người, bằng không lại có chuyện đáng sợ phát sinh... - Chính là nguyền rủa, có gì sợ hãi quá? Thanh Hoang lão nhân cười nói: - Chẳng qua, ngay cả dạy học tiên sinh cũng nói như vậy, khẳng định có đạo lý của hắn. Nào, ta tới giải công pháp trong long sào chân long cho các ngươi!