Vị Thần Long này nhìn cánh cửa Thừa Thiên phía sau lưng của hắn, lộ ra vẻ nghi hoặc. Giang Miểu khẽ nói: - Giáo chủ, ngươi thật sự có thể giết chết hắn sao? Tần Mục nói nhỏ: - Không biết. Giang Miểu trợn tròn hai mắt, thất thanh nói: - Không biết? - Ta còn chưa có thử qua cái cửa này có thể giết chết thần chỉ hay không. Trước đây ta chỉ tối đa giết qua được cao thủ Ma tộc cảnh giới Thiên Nhân. Vừa rồi ta đang hù dọa hắn, hắn rõ ràng đã rơi xuống trình độ như vậy vẫn còn bộ dạng cao cao tại thượng, cho nên bất kể như thế nào chúng ta cũng phải ngoan độc hơn hắn... Tần Mục giải thích xong, lại nhìn về phía vị Thần Long này áy náy nói: - Tiền bối, đợi tới khi không giết được ngươi, ngươi không nên cười ta. Hắn đang muốn phát động cánh cửa Thừa Thiên, vị Thần Long này hình như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt đại biến: - Chờ một chút! Tần Mục dừng lại, cánh cửa Thừa Thiên lập tức dừng lại, rất kiên trì nói: - Tiền bối mời nói. Vị Thần Long này nhìn chằm chằm vào cánh cửa này của hắn, trong ánh mắt có phần khủng hoảng, lạc giọng nói: - Ta đã thấy cái cửa này! Ngươi cùng Minh Đô Thiên vương là quan hệ như thế nào? Hắn cũng có một cánh cửa như vậy! - Vị Minh Đô Thiên vương này cũng có cánh cửa Thừa Thiên sao? Tần Mục vô cùng kinh ngạc, nghi ngờ nói: - Ta đã từng đã gặp qua người ở Minh cốc mở ra cánh cửa Thừa Thiên, lẽ nào người kia chính là Minh Đô Thiên vương trong miệng ngươi? Giọng nói của vị Thần Long này run rẩy: - Ngươi là hậu nhân của Minh Đô Thiên vương? Thảo nào, khó trách ngươi cũng có thể mở ra cánh cửa này... Tần Mục lắc đầu, cười nói: - Ta họ Tần, Tần thị ở Vô Ưu Hương. Minh Đô Thiên vương là ai? Hắn cũng họ Tần sao? Vị Thần Long này hình như hoàn toàn không nghe được lời của hắn, mà rơi vào trong ký ức vô cùng khủng khiếp, lẩm bẩm: - Minh Đô Thiên vương nắm giữ một cánh cửa, cánh cửa này có thể nối liền U Đô, không biết bao nhiêu cường địch chết ở trong tay của hắn. Khai Hoàng phong hắn làm Thiên Vương, lệnh cho hắn mở ra U Đô, Khai Hoàng có chí lớn lớn. Hắn muốn nhét U Đô vào trong lãnh địa của hắn, hắn muốn nắm giữ sinh tử ảo diệu. Nhưng hắn chọc giận Thổ bá, Thổ bá cũng không có muốn ý thần phục hắn. Vì vậy Khai Hoàng lệnh cho Thiên Công Thần tộc chế tạo một thanh thần đao, Minh Đô Thiên vương cầm đao cắt một khối lớn của U Đô. Khai Hoàng sai người chế tạo Phong Đô... Tần Mục đương nhiên giật mình kinh sợ, nói: - Minh Đô Thiên vương mở ra U Đô, một phần hóa thành Phong Đô? Cường đại như vậy sao? Vị Thần Long này lẩm bẩm nói: - Minh Đô Thiên vương bởi vì đánh cắp lãnh địa của U Đô, chọc giận tới Thổ bá, nhưng Minh Đô là người tương đối thông minh cơ trí, hóa thành tảng đá, nguyên thần chạy trốn tiến vào Phong Đô. Năm đó, Thần Ma chết ở dưới cánh cửa của hắn nhiều tới mức đếm không xuể, bởi vậy hắn được Khai Hoàng phong làm Thiên Vương quản lý linh hồn... Cánh cửa này của ngươi không có khả năng là cánh cửa của hắn khi đó! Ánh mắt của Tần Mục nhất thời sáng lên, vội vàng nói: - Tiền bối, ta ở trong Minh cốc nhìn thấy được một tượng đá, phía sau tượng đá cũng có một cánh cửa nối liền U Đô, chỉ có điều bị Thần Ma lấy tổ ong phong ấn. Chẳng lẽ người này chính là Minh Đô Thiên vương? Vị Thần Long này mất hồn mất vía, lẩm bẩm nói: - Cánh cửa của ngươi không có khả năng giống với của hắn, ngươi không có thực lực thương tổn đến ta, ngươi chỉ là một nhân tộc yếu ớt... Sắc mặt của Tần Mục đỏ lên, nói: - Tiền bối, ngươi lại có chút sỉ nhục người! Vị Minh Đô Thiên vương này, ta chắc hẳn đã từng gặp, theo ta đoán, hắn chỉ là một vị giả phách thể, hắn căn bản chưa từng luyện đến loại tiêu chuẩn như ta! Vị Thần Long này phục hồi lại tinh thần, cười lạnh nói: - Ngươi gọi cánh cửa này là cánh cửa Thừa Thiên? Thực sự sai lầm! Cánh cửa này ở thời đại Khai Hoàng là cánh cửa chém Thần Huyền, thần chỉ từ trên chín tầng trời, cho tới Ma Thần dưới Cửu U, tất cả đều khó thoát bị chém giết! Cánh cửa mở ra, cánh cửa khép lại, hồn Thần Ma lại về U Đô, cho nên là Trảm Thần! Ngươi ngay cả cái này cũng không biết, có thể thấy được ngươi tu luyện không phải là chính thống. Ngươi cứ tới chém ta đi, ta xem ngươi có bản lĩnh gì! Thân thể của Tần Mục xoay tròn, bên trong cánh cửa Thừa Thiên có ma khí U Đô tràn ra, tràn ngập đại điện, cực kỳ nồng đậm. Cánh cửa mở ra, lướt ngang về phía vị Thần Long này. - Hãy khoan đã! Trán của vị Thần Long này xuất hiện mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắp nuốt hắn, đột nhiên nói. Tần Mục dừng bước, rất có kiên trì, nói: - Tiền bối lại muốn nói cái gì? - Ngươi có tu vi gì? Vị Thần Long này nhìn chằm chằm vào cánh cửa Thừa Thiên, âm thanh khàn khàn, hỏi. Tần Mục nói: - Vãn bối tu luyện tới cảnh giới lục hợp, nhưng mở ra thất tinh thần tàng. Vị Thần Long này giật mình: - Cảnh giới lục hợp, mở ra thất tinh thần tàng? Đây là đạo lý gì... Bất kể thế nào, ngươi là cảnh giới Thất Tinh, cảnh giới Thất Tinh cũng muốn giết ta? Ha ha ha ha, quả thật là mới rồng mẹ sinh gà con không sợ chân long! Hắn yên lòng, ngạo nghễ nói: - Ta xem ngươi chém ta thế nào! Tần Mục tiếp tục phát động cánh cửa Thừa Thiên, ma khí của U Đô tràn ngập, đột nhiên vị Thần Long này quát: - Hãy khoan đã! Kiên trì của Tần Mục biến mất, không nhịn được thúc giục: - Tiền bối, ngươi có lời gì, không thể nói một lần cho xong sao? Vị Thần Long này cười lạnh nói: - Tiểu quỷ, ngươi lần này chém ta, đợi đến khi ta thoát khỏi sự vây khốn, ta diệt cửu tộc của ngươi, ngươi nghĩ rõ chưa? Ngươi hôm nay làm nhân này, tương lai diệt tộc chính là quả của ngươi! Tần Mục gật đầu, tiếp tục phát động cánh cửa Thừa Thiên, nói: - Nghĩ rõ, ngươi nếu không chết, cứ tới diệt cửu tộc của ta. Cánh cửa Thừa Thiên di chuyển, trong miệng của Tần Mục có âm thanh khó hiểu vang lên, niệm tụng ma ngữ của U Đô tối nghĩa khó hiểu. Vị Thần Long này vội vàng nói: - Hãy khoan đã! Cánh cửa này của ngươi không giống với cái ta đã thấy, ngôn ngữ trong miệng ngươi là ngôn ngữ gì... Vù... Cánh cửa Thừa Thiên càng thêm nguy nga, thoáng một cái đã qua trên người hắn, bên trong cánh cửa là một mảnh tối đen, mơ hồ có thể thấy được hai cái sừng cong vô cùng khổng lồ, tràn ngập ngọn lửa, đứng sừng sững ở trong bóng tối.vô biên Cánh cửa này bỗng nhiên dừng lại, thân thể của vị Thần Long này cứng đờ, đột nhiên những tiếng động cực lớn ầm ầm từ trên tràn xuống, thân thể hắn trấn tĩnh lại, giống như rắn chết co quắp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích. Tần Mục tản đi cánh cửa Thừa Thiên, đột nhiên mi tâm truyền cảm giác đau đớn đến kịch liệt, một giọt máu đen từ trên mi tâm của hắn chảy xuống. Tần Mục vội vàng che mi tâm lại, cảm giác đau đớn càng lúc càng mãnh liệt, đau đến mức khó có thể chịu được, đột nhiên phù phù một tiếng hai đầu gối quỳ xuống đất, chết chết ôm lấy đầu! Bên kia, Giang Miểu nhìn cánh cửa Thừa Thiên đem vị Thần Long này cắn nuốt, lại ở trong nháy mắt khi cánh cửa Thừa Thiên nuốt hết Thần Long, đột nhiên một cái miệng lớn dữ tợn thình lình nhô ra, xuất hiện ở giữa hai cái sừng của Thổ bá và cánh cửa Thừa Thiên, một ngụm cắn nuốt nguyên thần của Thần Long! Giang Miểu thần sắc dại ra, cái miệng to này dữ tợn khủng khiếp, tà ác vô cùng, thực sự hù dọa hắn! Đợi cho tới khi hắn tỉnh lại, tiến lên kiểm tra vị Thần Long này, trong lòng không nhịn được hoảng sợ, chỉ thấy vị Thần Long này dĩ nhiên không có khí tức! Nguyên thần của hắn thật sự bị cái miệng đột nhiên xuất hiện này cắn nuốt, vẫn chưa rơi vào U Đô! - Tần giáo chủ, bên trong cánh cửa này của ngươi hình như có quỷ... Tần giáo chủ! Giang Miểu nghe được Tần Mục đau đớn kêu lên một tiếng, vội vàng bước nhanh tới, nâng Tần Mục dậy, Tần Mục bị đau đớn mãnh liệt chơi cho tới đần độn, nơi ngực hắn có ngọc bội tản ra từng ánh sáng u ám, ép loại cảm giác đau đớn này lui lại. - Ta không sao, chỉ là đột nhiên có hơi đau đầu một hồi. Tần Mục mê man mở mắt, đẩy tay của Giang Miểu ra, lắc đầu nói: - Hiện tại đã đỡ hơn rất nhiều, chắc hẳn chỉ là di chứng khi phát động cánh cửa Thừa Thiên. Kỳ quái, ta trước kia phát động cánh cửa Thừa Thiên, lại không có phát sinh loại chuyện lạ này... Giang Miểu ngơ ngác nhìn mi tâm của hắn, Tần Mục giật mình, cười nói: - Ngươi nhìn cái gì? Giang Miểu kinh hãi nói: - Mi tâm của ngươi có một vết máu, bên trong hình như có cái gì đó... Tần Mục sốt ruột vội vàng lấy ra một mặt gương, nhìn cái gương, quả nhiên thấy nơi mi tâm của mình có một vết máu, vết máu hẹp dài, có hơn một tấc, hai đầu nhọn, ở giữa tương đối rộng. Cổ quái chính là vết máu này còn có chút hở ra, giống như là bị dập đầu, đập tới sưng lên vậy. Hắn vươn tay, xoa xoa vết máu này, bên trong hình như có một thứ tròn trịa, dùng sức một chút, lại không có cảm giác được đau đớn. - Chẳng lẽ là vừa rồi quá đau, chạm tới đầu... Vật kia còn chuyển động! Tần Mục hoảng sợ, ngón tay của hắn cảm giác được rõ ràng thứ ở dưới vết máu đang di chuyển, điều này khiến cho hắn giật mình! - Lẽ nào ta bị vị Thần Long này bám vào người? Hắn vội vàng phát động nguyên thần, quan sát bên trong bản thân, tìm tòi một lát cũng không có phát hiện ra trong cơ thể mình có tình trạng dị thường gì, cho dù là nguyên thần của hắn đi tới nơi mi tâm, cũng tìm không được thứ phía dưới vết máu kia. Giang Miểu cẩn thận quan sát mi tâm của hắn, đột nhiên dựng thẳng một ngón tay, nói: - Giáo chủ, ngươi nhìn ngón tay của ta. Tần Mục theo lời nhìn đầu ngón tay của hắn, Giang Miểu di chuyển đầu ngón tay, nhìn chăm chú vào mi tâm của hắn, chỉ thấy vật dưới vết máu kia đã dịch chuyển theo ngón tay của hắn. Giang Miểu thử một hồi, thở phào nhẹ nhõm, nói: - Phía dưới vết máu chắc là một con mắt. - Mắt? Tần Mục không hiểu chút nào. Bên trong Đại Dục Thiên Ma Kinh quả thật có một vài công pháp kỳ diệu có thể khiến cho mình mọc ra con mắt thứ ba, nhưng mình rõ ràng không có hóa thành hình thái Trấn Tinh Quân hoặc Huỳnh Hoặc Tinh quân, làm sao có thể mọc ra con mắt thứ ba? - Tần giáo chủ, ta vừa rồi nhìn thấy đó trong cánh cửa của ngươi có quỷ! Giang Miểu lấy lại bình tĩnh, lại nghĩ tới cảnh tượng mình vừa mới nhìn thấy, có chút khiếp sợ tới cực độ, hắn liền rùng mình mấy cái, nói: - Cậu của ta bị cánh cửa này của ngươi nuốt hết, nguyên thần bị kéo ra ngoài, rơi về phía hai cái sừng của Thần Ma. Sau đó một cái miệng lớn đột nhiên xuất hiện, ăn nguyên thần của cậu ta! - Một con miệng lớn đột nhiên xuất hiện, ăn cậu của ngươi? Tần Mục ngạc nhiên, xoa xoa trán, buồn bực nói: - U Đô có rất nhiều yêu ma quỷ quái hung tàn thành tính, là tàn hồn và ma tính của U Đô tập trung thành, dữ tợn khủng khiếp, chẳng lẽ là yêu ma quỷ quái của U Đô quấy phá? Giang Miểu lắc đầu: - Cái này ta cũng không biết. Ta chỉ kịp nhìn thấy được cái miệng rộng kia nuốt lấy cậu của ta, cái miệng rộng kia còn lộ ra nụ cười tàn nhẫn, sau đó liền biến mất, cánh cửa của ngươi cũng khép kín. Tần Mục suy nghĩ một lát, than thở: - Lực kiểm soát của Thổ bá đối với U Đô đã yếu đi, cho nên những yêu ma quỷ quái này đều chạy đến... Lần này chúng ta tới tìm chân long giải văn tự trong sào huyệt của chân long, hiện tại lại thất bại... Đột nhiên, hắn nhìn thấy được dây xích trên thân thể của vị Thần Long này lỏng xuống, ma văn trên dây xích cũng không lưu chuyển nữa, tim không khỏi đập thình thịch. - Nguy rồi! Mười dặm Tinh Sa Kiếp Trận dừng lại! Tần Mục vội vàng chạy ra bên ngoài, chỉ thấy cát vàng như rồng lưu chuyển trên không trung của thung lũng, nhanh chóng chảy về phía miệng của cái đỉnh lớn. Trên vách đá của thung lũng, từng phù văn đang thiêu đốt, hóa thành tro bụi. Cát vàng bay khắp bên trong bầu trời, toàn thân của Tinh Ngạn đều là máu, kéo bước chân nặng nề đi về phía bên này, sắc mặt rất thâm trầm. Tần Mục vội vàng chạy tới, ôm lấy cái đỉnh lớn, không biết sao cũng kêu lên một tiếng rên rỉ, không có ôm nổi. Cát bên trong cái miệng đỉnh lớn này thật sự quá nặng, căn bản không đứng dậy. Hắn phát ra sóng nguyên khí, nỗ lực phát động sao cát trong đỉnh, hơn mười hạt sao cát run rẩy bay lên trên không trung, chậm rãi thổi về phía trước. Sắc mặt của Tần Mục nhất thời đen lại, so với sắc mặt Tinh Ngạn đi tới còn muốn đen hơn.