Tiều Phu thánh nhân thuận sườn núi xuống lừa, bảo toàn bộ mặt, Triết Hoa Lê lại cưỡi ở trên lưng hổ không lừa có thể xuống. Trán của Triết Hoa Lê xuất hiện mồ hôi lạnh, nhìn cánh tay phải của mình. Lạc Vô Song không có cánh tay phải, hắn là tay trái cầm đao, đao pháp của hắn ảo diệu là dựa vào tay trái thi triển ra. Triết Hoa Lê muốn thi triển ra đao pháp của Lạc Vô Song hoàn mỹ không sai sót, lại cần phải chặt đứt cánh tay phải của mình. Mồ hôi lạnh trên trán hắn càng lúc càng nhiều, hắn không cam lòng. Hắn chưa cùng Tần Mục giao đấu, đã phải tự chặt đứt một tay, ai có thể nhịn được? Ai cam tâm? Nhưng không tự chặt đứt cánh tay phải, đao pháp của hắn lại không có cách nào hoàn mỹ như sư phụ hắn Lạc Vô Song. Ở dưới tình huống đối mặt với Tần Mục thi triển ra đao pháp không hoàn mỹ, trong lòng hắn thực sự không nắm chắc. - Tâm cảnh, ảnh hưởng đối với thực lực cũng không lớn. Đột nhiên, phía sau hắn truyền tới một âm thanh khiến Triết Hoa Lê rơi vào tình cảnh lưỡng nan giật mình tỉnh giấc. Tần Mục nhướng mày, nhìn về phía A Tu La Ma tộc đang đi tới kia, hắn vẫn luôn rèn sắt, cũng không nhận biết Tương Ý. Lúc này trên người Tương Ý đều là máu, không biết là máu của hắn hay máu của người khác, chỉ có điều từ miệng vết thương trên người hắn lại thấy được thương thế của hắn không nhẹ. Hắn giống như là bị người dùng loạn cạo vảy cá, trên người vết thương lớn nhỏ cũng phải đạt tới hàng trăm. Mặc dù thương thế rất nặng nhưng hắn vẫn có ý chí chiến đấu hừng hực, khí thế nồng đậm mạnh mẽ, huyết khí ngập trời. Lúc hắn đi tới mùi máu tươi và mùi thi thể mục nát đập vào mặt, hắn dường như mang theo một mảnh thi thể tạo thành biển rộng mênh mông. Ánh mắt Tương Ý từ trên người của Triết Hoa Lê tới trên người Tần Mục: - Tâm cảnh cũng không phải là thực lực. Thực lực của thần thông giả thể hiện ở trên thân thể, nguyên thần và đạo pháp thần thông, tâm cảnh ảnh hưởng đối với thực lực cực kỳ bé nhỏ. Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Triết Hoa Lê, ngươi rơi vào trong cái bẫy của hắn, còn không nhảy ra? Mắt của Triết Hoa Lê sáng lên, hít thở khôi phục vững vàng. Tương Ý là một trong số không nhiều bằng hữu tốt của hắn ở Thái Hoàng Thiên. Hai người bình thường giao lưu tâm đắc, là kết giao tâm đầu ý hợp, cũng là kết giao sinh tử. Trên chiến trường, Tương Ý đã cứu tính mạng của hắn, hắn đã cứu tính mạng của Tương Ý. Tương Ý tiếp tục nói: - Đối với thực lực, ảnh hưởng lớn nhất chính là thân thể, nguyên thần và đạo pháp thần thông. Triết Hoa Lê, thân thể của ngươi cùng ta đều mạnh hơn hắn, nguyên thần của ngươi mạnh hơn ta, tất nhiên cũng mạnh hơn hắn. Về phần đạo pháp thần thông, đao pháp của ngươi kế thừa từ thần đao Lạc Vô Song, có học tập ma công của Chân Ma Phược Nhật La, thân kiêm trường phái của hai nhà, Thần Ma trường, đạo pháp thần thông của ngươi sẽ kém hơn so với hắn sao? Hắn ngay cả thân Chân Thần cũng chưa từng tu luyện thành công, đạo pháp thần thông có thể cao tới nào? Lòng tin của Triết Hoa Lê đột nhiên trở về, thần thái cũng trấn tĩnh lại, mỉm cười nói: - Có đôi khi, thần thông giả cần phải một thầy tốt bạn hiền. Ta đã có lương sư, Tương Ý, ngươi chính là người bạn tốt của ta! Trải qua Tương Ý đánh thức, hắn cuối cùng nhặt lại lòng tin một lần nữa, tâm cảnh đã ở trong lúc vô tình lại đạt tới đỉnh phong. Thực lực của hắn phần nhiều thể hiện ở việc hắn nắm giữ thân thể thiếu niên Chân Thần, nguyên thần thiếu niên Chân Thần. Đao pháp thần thông của hắn tuy rằng chưa từng đạt được trình độ nhập đạo, nhưng luận về thực lực, hắn không khiếp sợ bất kỳ kẻ nào trong thế giới sa bàn. Ưu thế của mình ở chỗ thân thể thiếu niên Chân Thần, điểm này không thể nghi ngờ vượt qua Tần Mục, có thể khiến cho uy lực tốc độ, lực lượng, phản ứng, chiêu pháp của hắn đạt được ưu thế. Ưu thế thứ hai là nguyên thần của mình, nguyên thần thiếu niên Chân Thần cường đại như vậy, tuy rằng đối với thần thông giả cảnh giới Thất Tinh mà nói, nguyên thần còn chưa từng thể hiện ra tác dụng nhưng vận dụng nguyên thần cũng giành được mấu chốt thắng lợi. Hắn có hai vị sư phụ, Lạc Vô Song, Phược Nhật La, trong đó Phược Nhật La là ma ngữ, ý tứ là kim cương. Nguyên thần của Phược Nhật La cực kỳ cường đại, hắn từ chỗ của Phược Nhật La học được công pháp khiến cho nguyên thần của mình tiến thêm một bước. Điểm này, hắn tin tưởng sâu sắc Tần Mục không có cách nào địch nổi mình. Ưu thế thứ ba chính là đao pháp và yêu đao của hắn. Yêu đao là linh binh của hắn, Lạc Vô Song tự mình giúp hắn đúc luyện. Đao pháp lại là thần đao của Lạc Vô Song, vì để cho đao pháp của hắn đạt được cực cảnh, Lạc Vô Song đã đánh bóng gần bốn vạn năm. Khuyết điểm của mình chính là tâm cảnh, chỉ có điều tâm cảnh ảnh hưởng đối với thực lực không lớn. Trên phương diện tâm cảnh không bằng Tần Mục, cũng không phải là quyết định mấu chốt của thắng bại. Tương Ý lộ ra vẻ tươi cười, rất vui mừng, cười nói: - Thực lực của ngươi còn ở trên ta, chỉ là bị tiếng nói của hắn ảnh hưởng mà thôi. Triết Hoa Lê cũng lộ ra vẻ tươi cười, có bằng hữu như vậy, còn cầu gì nữa? Bạn thân như vậy, một là đủ rồi! Tần Mục khẽ nhíu mày, một Triết Hoa Lê đã khiến cho hắn cảm giác được vướng tay vướng chân, lại một Tương Ý tới, hắn thực sự không có phần thắng. Đột nhiên, Tang Họa nhô đầu ra, hai cái tóc đuôi sam rũ xuống, sau đó hưng phấn nhìn về phía Tần Mục phất tay: - Đả Cốc tử! Không cần sợ, ta tới đây! Ở đây chỉ có chúng ta sao? Vũ Hòa sư tỷ, Thục Diêu sư huynh và Hoàng Việt sư huynh đâu? Bọn họ chết trận rồi sao? Vừa dứt lời của nàng, vẻ mặt Vũ Hòa bất đắc dĩ đi ra, Thục Diêu cũng nhíu mày, đi ở phía sau lưng nàng. Tang Họa hưng phấn nói: - Vũ Hòa sư tỷ và Thục Diêu sư huynh, các ngươi trốn ở trong khe núi làm cái gì? Hiện tại chúng ta có bốn người, đối phó với hai người bọn họ, thoải mái! Hoàng Việt sư huynh? Hoàng Việt sư huynh có phải cũng giống như các ngươi vừa rồi nấp ở trong khe núi hay không? Vẻ bất đắc dĩ trên mặt Vũ Hòa càng rõ hơn. Thục Diêu nhíu chân mày càng chặt hơn. Hai người bọn họ ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, chuẩn bị tập kích Tương Ý và Triết Hoa Lê, lại bị nha đầu này điểm danh. Không đi không được, có vẻ chẳng phải quang minh chính đại. Triết Hoa Lê thản nhiên nói: - Ta từ lâu đã nhận thấy được hai người các ngươi. Các ngươi ẩn thân ở nơi đó, sát ý trong lòng giấu không được. Về phần Hoàng Việt, bị ta một đao giết chết rồi. Vũ Hòa bất đắc dĩ nói: - Tang Họa sư muội, chúng ta nhìn thấy thi thể của Hoàng Việt sư đệ. Những người khác cũng đều chết hết, ở đây chỉ còn lại có chúng ta. Bọn họ dù chết cũng quang vinh, liều mạng với nhiều ma đầu như vậy, đồng quy vu tận cùng những cao thủ Ma tộc, lúc này mới khiến cho chúng ta chiếm ưu thế về nhân số. Nàng đối với nữ hài nhà Tang Diệp tôn thần này có chút bất đắc dĩ, có một loại cảm giác vô cùng bất lực. Tang Họa vạch trần việc bọn họ ẩn thân, khiến cho mưu kế của bọn họ lúc trước hoàn toàn vô dụng. Hơn nữa, bọn họ hiện tại cho dù thoạt nhìn nhiều người, cũng không có nhiều tác dụng. Tang Họa có thực lực thấp, còn chưa từng thông qua thử thách của Trấn Thần tháp, không có tư cách thiếu niên Chân Thần, không có mấy tác dụng. Vũ Hòa có thể tưởng tượng ra, sau khi tiến vào chiến trường Tang Họa nhất định là ẩn nấp đi. Cô nương đơn thuần này không có gặp phải kẻ địch nên mới có thể sống đến bây giờ. Tần Mục cũng một người trẻ tuổi chỉ hiểu được rèn sắt, hành sự liều lĩnh. Khi chưa tiến vào trong thế giới sa bàn hắn lại ở nơi đó vùi đầu rèn sắt, không cùng bạn đồng hành giao lưu, cũng không quan sát đối thủ. Tần Mục có thể sống đến bây giờ, chắc hẳn cũng gặp vận may giống như Tang Họa. Chắc là cao thủ Ma tộc trước khi tới gặp hắn, trên đường gặp phải cao thủ trẻ tuổi của Thái Hoàng Thiên, đánh cho đồng quy vu tận nên hắn mới có khả năng sống đến bây giờ. Ở trong lòng Vũ Hòa, mặc dù có Tần Mục và Tang Họa giúp đỡ cùng không giúp đỡ lại không có gì khác nhau, chiến thắng hai đại cường giả Triết Hoa Lê cùng Tương Ý này vẫn chỉ có thể dựa vào nàng và Thục Diêu. - Chỉ mong hai người không tim không phổi sẽ không gây thêm phiền phức. Trong lòng nàng thầm nghĩ. Chỉ là dựa vào nàng cùng Thục Diêu, có thể chiến thắng Triết Hoa Lê cùng Tương Ý được hay không, trong lòng nàng thực sự không nắm chắc. Thục Diêu nhìn về phía Tần Mục, chân mày nhíu lại, sau đó ôn hòa cười nói: - Đả Cốc tử Tần sư huynh, không rèn sắt sao? Tần Mục nhìn về phía hai người mỉm cười ra hiệu. Nụ cười trên mặt Vũ Hòa biến mất, không nói gì, Thục Diêu cũng giả vờ không phát hiện, ngược lại Tang Họa hào hứng chạy tới, hỏi: - Kiếm của ngươi đã rèn xong chưa? Tần Mục gật đầu, ôn hòa cười nói: - Họa muội, kiếm đã rèn xong. Mắt Tang Họa sáng lấp lánh: - Uy lực như thế nào? Tần Mục nói: - Vừa Triết Hoa Lê nói sư phụ hắn bảo hắn thi triển đao pháp cho ta nhìn, bởi vậy ta còn chưa kịp thử kiếm, không biết uy lực thế nào. Hai người xì xào bàn tán, nói nhỏ thảo luận thử kiếm thế nào. Vũ Hòa giống như gặp phải kẻ địch lớn, cố gắng hết mức ổn định tâm thần, không đi nghe hai người bọn họ nói gì. Ánh mắt rơi vào trên người Tương Ý cùng Triết Hoa Lê, khẽ nói: - Thục Diêu sư đệ, ngươi đi đối phó với Tương Ý, ta nghênh chiến Triết Hoa Lê. Ta không có nắm chắc thắng được Triết Hoa Lê, Tương Ý thương thế nặng hơn, ngươi mau chóng diệt trừ hắn lập tức đến đây trợ giúp ta. Thục Diêu hít vào một hơi thật dài, trầm giọng nói: - Sư tỷ yên tâm, Tương Ý giao cho ta! Triết Hoa Lê ánh mắt chớp động, khẽ nói: - Tương Ý sư huynh, ngươi lựa chọn người mạnh hay người yếu? - Lấy yếu ngăn cản mạnh, lấy mạnh công kích yếu, đây là đạo binh pháp! Tương Ý cười ha ha, hào khí xông lên: - Ta tới ngăn cản người mạnh, ngươi tới giết người yếu. Sau đó huynh đệ chúng ta liên thủ, có thể quyết thắng! Thần sắc của Triết Hoa Lê ảm đạm: - Thương thế của ngươi rất nặng, có thể sẽ chết. - Không nên khinh thường ta, ta còn chưa từng thi triển ra Thiên Ma Tế của sư phụ ta Tô Ma Chân Ma đâu. Tương Ý cười to nói: - Ngươi yên tâm, ta sẽ sống sót! Hắn bước dài ra, đi về phía Tần Mục. Trong lòng Vũ Hòa cùng Thục Diêu thoáng ngẩn người ra. Tương Ý rõ ràng nói là đi ngăn cản người mạnh, để cho Triết Hoa Lê đi giết người yếu, thế nào hiện tại Tương Ý ngược lại đi về phía Tần Mục? Lẽ nào tên ma đầu này phát điên, cho rằng Tần Mục mới là người mạnh còn bọn họ là người yếu? - Cẩn thận có bẫy. Vũ Hòa khẽ nói. Thục Diêu gật đầu, nhìn đi tới Triết Hoa Lê. Bên kia, Tần Mục nhìn Tương Ý, khẽ nhíu mày, nói: - Họa muội, muội chờ một lát, ta tới thử kiếm. Tang Họa lui về phía sau một bước. Một ngón tay của Tần Mục điểm ở mi tâm, kiếm hoàn bay lên, trôi lơ lửng ở chỗ mi tâm của hắn. Đột nhiên, thiên ngoại truyền đến tiếng nói của Phược Nhật La, truyền khắp thế giới sa bàn: - Chúng ta thua, nhường ra Ly thành, ngừng tay! Bất kể thế giới bên trong hay bên ngoài sa bàn, tất cả mọi người hơi ngẩn ra, cho dù là những thần chỉ Thái Hoàng Thiên đó cũng không nhịn được vừa mừng vừa sợ. Tương Ý lộ ra vẻ khó tin, ngửa đầu kêu lên: - Ta còn chưa chết, vì sao nói chúng ta thua? Phược Nhật La, ta không phục ngươi! Thiên ngoại, gương mặt cực lớn của Phược Nhật La bao trùm trên bầu trời, lạnh như băng trừng mắt với hắn một cái: - Tiểu tử không biết tốt xấu. Tô Ma, quản giáo đệ tử của ngươi, bảo hắn mau chóng chịu thua đi ra! Chân Ma Tô Ma nhíu mày một cái, nói: - Tương Ý, ván này chúng ta xem như là thua. Ngươi và Triết Hoa Lê cùng nhau chịu thua đi. Tương Ý giận không kìm chế được, lạnh lùng nói: - Vì bắt lấy Ly thành, chết nhiều huynh đệ Ma tộc như vậy, lại cứ như vậy nhường lại sao? Sư phụ, ngươi cam tâm tình nguyện, ta không cam lòng! Tô Ma bất đắc dĩ, nhìn về phía Phược Nhật La nói: - Sư huynh, ta mặc dù biết ngươi có trí tuệ vô song nhưng lại chịu thua như vậy, mất Ly thành, không tốt lắm đâu? Phược Nhật La lạnh lùng nói: - Mất Ly thành, chung quy còn tốt hơn mất tính mạng đệ tử của chúng ta. Một trận chiến này đã thua. - Thiên Ma Tế! Tương Ý kêu lên, tất cả tu vi bạo phát, nhất thời trong thế giới sa bàn biến thành biển máu bốc hơi. Trong biển máu vô số mục nát thi thể chồng chất thành một tế đàn máu thịt cực lớn, Tương Ý đứng ở trên tế đàn phóng về phía Tần Mục, lạnh lùng nói: - Ta không chết, Ma tộc không thua! Một đường kiếm quang phá không, kinh diễm đương đại, đâm xuyên qua biển máu, chợt lóe lên ở trên mi tâm của hắn. Kiếm quang xuyên thủng mười dặm trời cao. Tần Mục buông kiếm chỉ mi tâm, kiếm quang co lại hóa thành kiếm hoàn bay trở về. - Triết Hoa Lê, chiêu này gọi là Khai Kiếp. Tần Mục thản nhiên nói: - Triết Hoa Lê, ngươi có thể mang theo cỗ thi thể này trở lại, để cho sư phụ ngươi nhìn một chút kiếm pháp của ta. Triết Hoa Lê nhìn thi thể từ trên tế đàn rơi xuống, đôi mắt trợn trừng, hai hàng máu và nước mắt theo gò má chảy xuống. Trong lúc bất chợt khí thế của hắn cuồng bạo, tức giận trùng thiên, tiếng kêu không dứt. - Chịu thua! Thiên ngoại, giọng nói lạnh như băng của Phược Nhật La truyền đến: - Một mình ngươi không phải là đối thủ của bốn người bọn họ!