Tần Mục rơi xuống đất, bùn đất tung bay. Toàn thân hắn có máu tươi đầm đìa, giọt máu và bùn đất tung bay trộn lẫn vào cùng một chỗ. Hắn tức giận, đi về phía Sơ tổ Nhân Hoàng vừa đứng dậy. - Ngươi là đào binh trên chiến trường này, không có tư cách khinh bỉ bất kỳ kẻ nào! Tần Mục giận dữ gầm thét lên, công kích về phía Sơ tổ Nhân Hoàng. Thương thế của hắn mặc dù nặng nhưng so với khí thế lúc trước lại càng cuồng bạo hơn, uy lực chiêu thức của hắn lại càng kinh người. Hắn tức giận. Thời điểm Sơ tổ dự định hủy diệt đi thi thể xương cốt của Nhị tổ, một khắc kia Tần Mục chỉ cảm thấy một đạo máu gần như muốn từ trong trái tim nổ tung ra. Nguyên thần của hắn cùng thân thể dung hợp. Trong thần tàng, nguyên thần linh thai đứng ở trên linh đài, đầu đội trời, chân đạp đất, lục hợp vân khí từ tám phương điên cuồng phun ra, dũng mãnh tràn vào trong nguyên thần. Nguyên khí cùng nguyên thần dung hợp, nguyên thần cùng thân thể dung hợp, nguyên khí lại đột nhiên thông tới tứ chi bách hài. Trong lúc bất chợt, hắn lĩnh ngộ ra chỗ cường đại của Sơ tổ khi nguyên thần cùng thân thể hợp nhất. Công pháp vận hành cần thời gian, bất kỳ thần thông nào bạo phát cũng cần thời gian, khác nhau chỉ là thời gian dài hay ngắn, thần thông mạnh hay yếu. Mà nguyên thần thân ở trong thần tàng, nguyên khí từ thần tàng trực tiếp tiến vào cơ thể, bớt đi thời gian nguyên khí vận hành. Tốc độ Sơ tổ Nhân Hoàng ra tay cực nhanh, ngoại trừ bởi vì các mặt thân thể của hắn đều là Thần Cảnh ra, chính là tác dụng của nguyên thần cùng thân thể hợp nhất. Giờ phút này, ngũ diệu tinh thần trong ngũ diệu thần tàng của hắn vừa vặn cùng ngũ tạng của hắn tương ứng. Tâm can tỳ phổi thận, tương ứng với hỏa, mộc, thổ, kim, thủy, ngũ tinh tiến vào ngũ tạng. Trên năm ngôi sao Ngũ Diệu Tinh Quân đều nhập chủ, tiến vào trong tâm can tỳ phổi thận của hắn, trong ngũ tạng đều có thần chỉ ở lại. Huỳnh Hoặc Tinh Quân ở Hỏa Diệu Tinh đầu bò thân người, ở lại tâm thất. Tuế Tinh Quân của Mộc Diệu Tinh đầu người thân chim ở tại gan. Trấn Tinh Quân của Thổ Diệu Tinh đầu người thân rắn ở tại tì tạng, Thái Bạch Tinh Quân ở Kim Diệu Tinh đầu hổ thân người ở tại phổi. Thần Tinh Quân ở Thủy Diệu Tinh đầu người thân rắn ở tại thận. Ngũ diệu cùng thân thể dung hòa, lực lượng của hắn liên tục tăng mạnh, bởi vậy có khả năng một lần hành động đánh bay Sơ tổ đang định hủy diệt Nhị tổ. - Bọn họ là thất bại, thất bại thật thê thảm! Bàn tay của hai người va chạm vào nhau, kình lực khủng khiếp bạo phát ra. Sương mù xung quanh trắng như tuyết nhất thời bị khí lưu từ lòng bàn tay của hai người va chạm bắn ra, vù một tiếng mở ra. Chưởng lực của hai người bọn họ giống như là thanh đao vô cùng sắc bén, chém sương mù trong phạm vi hơn trăm trượng ra thành hai nửa. - Bọn họ đã làm, ngươi cái gì cũng chưa từng làm, có tư cách gì chỉ trích bọn họ? Tần Mục giận dữ gầm thét lên, tất cả nguyên khí bạo phát, cơ bắp nổi lên dữ tợn. Từng khối cơ bắp ở dưới da điên cuồng nhô ra, hắn đẩy Sơ tổ di chuyển về phía sau. Ầm ầm ầm ầm. Mặt đất ở dưới chân bọn họ đang không ngừng nổ tung. Xung quanh bọn họ giống như là có một không gian tinh thuần với phạm vi trăm trượng, không có bất kỳ sương mù nào. Bởi vì sương mù bị chưởng lực cuồng bạo của Tần Mục cứng rắn ép lại cùng một chỗ. Những sương mù này đều tập trung ở phía sau chưởng lực của hắn, cũng tức là phía sau của Sơ tổ. - Ngoại trừ thành lập Nhân Hoàng điện ra, ngươi đã từng làm qua cái gì? Tần Mục đặt câu hỏi. Phía sau lăng hắn đột nhiên có núi lửa rít gào phun trào, ngọn lửa trùng thiên. Đó chính là quyền pháp của Tề Khang Nhân Hoàng, tập trung tâm hoả làm thế, nổi lên bạo phát. Sắc mặt của Sơ tổ Nhân Hoàng thoáng đổi. Lực lượng trong hai tay của Tần Mục đột nhiên tăng mạnh, đánh bay hắn ra ngoài. - Ngươi cái gì cũng chưa từng làm! Thân Sơ tổ Nhân Hoàng còn ở giữa không trung, lại thấy Tần Mục một chân đạp xuống đất, thân thể xoay tròn một vòng. Vù vù vù. Nguyên khí của hắn hóa thành vô số thanh linh binh các màu ầm ầm đánh về phía hắn đang ở giữa không trung. Đó là luyện binh pháp của Lam Phách Nhân Hoàng! Sơ tổ Nhân Hoàng cuốn ống tay áo lên, đánh nát tất cả linh binh. Hắn còn chưa rơi xuống đất, lại thấy Tần Mục chỉ điểm điểm tới. Từng ngọn Thương Sơn nối liền không dừng từ đầu ngón tay bắn ra, nhấn chìm hắn. Liên Bích Điểm Thương Sơn! - Bọn họ là không bằng ngươi, ngươi dạy đi! Dạy bọn họ đi! Sơ tổ Nhân Hoàng mạnh mẽ phá vỡ một chiêu này. Hắn còn chưa rơi xuống đất, trước mặt lại thấy có một cái chuông lớn đánh tới. Tần Mục đã xông tới gần. Cái chuông lớn chụp lấy xung quanh của Tần Mục, Tần Mục ở trong chuông công kích về phía nó, một quyền một cước rơi vào trên vách của chuông. Tiếng chuông chấn động nổ lớn, uy năng càng lúc càng mạnh. Chuông lớn khi thì nghiêng, khi thì lật lại, khi thì lao sang ngang, khi thì đi thẳng, khi thì miệng chuông hướng về phía Sơ tổ. Ngũ Lôi Kình Thiên Chung của Ngũ tổ! Sơ tổ Nhân Hoàng liên tiếp lui về phía sau, chỉ nghe trong tiếng chuông xen lẫn giận dữ hỏi của Tần Mục: - Nhị tổ là chết như thế nào? Chết già! Ầm! Sơ tổ Nhân Hoàng bị chấn động tới mức bước chân hỗn loạn. - Tam tổ là chết như thế nào? Chết già! - Tứ tổ là chết như thế nào? Chết già! - Tất cả Nhân Hoàng là có tư chất không bằng ngươi hay ngộ tính không bằng ngươi? Ngươi không làm được, vậy truyền thần pháp của ngươi ra, để cho bọn họ tới làm! Tại sao phải để bọn họ chết già? Tần Mục thi triển ra từng chiêu thần thông của ba mươi bốn đời Nhân Hoàng. Đó là những thần thông hắn học được ở trong Phong Đô. Ba mươi bốn đời Nhân Hoàng đã truyền cho hắn, chỉ là vì thử thách tư chất ngộ tính của hắn, cũng chưa dạy hết cho hắn. Bọn họ chỉ là kỳ vọng Tần Mục có thể trở lại Nhân Hoàng điện, nhận được truyền thừa hoàn chỉnh của bọn họ. Bọn họ dạy sơ lược cho Tần Mục, không trông cậy hắn có thể học được bao nhiêu. Nhưng mà những thần thông ở trong tay của Tần Mục lại bạo phát ra uy lực kinh người, khiến cho Sơ tổ Nhân Hoàng liên tục thất bại, tháo chạy. - Ngươi rõ ràng đã có công pháp thành công thần, ngươi dạy đi. Nhưng ngươi ngược lại có dạy sao? - Bọn họ nhận được từ ngươi cái gì? Ngoại trừ một cái ấn nát! Ngoại trừ một đống gánh nặng trách nhiệm, bọn họ không nhận được gì cả! - Bọn họ học không được công pháp thần thông của ngươi, là một trách nhiệm ngươi cũng làm không tốt. Đi liều mạng, đi cùng kẻ địch khiến ngươi khủng hoảng chém giết! Ngươi lại hủy diệt đi tâm huyết của bọn họ, còn muốn hủy diệt thi thể xương cốt của bọn họ! Bọn họ trước khi chết đều thấy thẹn với ngươi, thấy thẹn với Sơ tổ Nhân Hoàng ngươi ngươi, sau khi chết còn không mặt mũi nào gặp ngươi. - Ngươi lại muốn hủy diệt tất cả mọi thứ của bọn họ! Ngươi còn có mặt mũi nào nói bọn họ là phế vật, nói bọn họ không có năng lực chứ? Tần Mục sử dụng ra một chiêu cuối cùng, Sơ tổ đột nhiên đưa tay nắm lấy nắm đấm của hắn, vung mạnh hắn lên, đập thật mạnh xuống đất. Tần Mục xoay người nhảy lên. Sơ tổ Nhân Hoàng phản công. Quyền pháp, thân pháp, kiếm pháp, trận pháp. Mỗi một loại thần thông đều kỳ diệu đến mức tuyệt đỉnh, dễ dàng như trở bàn tay phá tan thế tấn công của Tần Mục, dễ dàng như trở bàn tay khiến cho Tần Mục rơi vào phòng thủ, rơi vào cảnh phải chịu đòn. Hắn vẫn là tồn tại cường đại không gì sánh được. Vừa rồi hắn lui về phía sau, hình như chỉ là đang chờ đợi Tần Mục không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối cùng, thế suy giảm. Mà bây giờ, hắn lại muốn đánh Tần Mục một cách triệt để, phá hủy hoàn toàn lòng tin và cả thân thể của Tần Mục. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú, thân thể cơ năng vẫn có trạng thái hoàn mỹ nhất. Đối với khả năng khống chế nguyên khí, hắn đã đạt được tới một trình độ không thể tưởng tượng nổi. Tần Mục tùy ý phát tiết ra tình cảm của mình ở trong thần thông. Nhưng hắn lại có thể khống chế hoàn mỹ tình cảm của mình, không có bất kỳ lực lượng dư thừa nào tiêu hao ở trong tâm tình phát tiết. Ầm, ầm, ầm. Trên người Tần Mục không biết đã trúng bao nhiêu quyền cước, trúng bao nhiêu đạo thần thông, so sánh với thân thể của Sơ tổ Nhân Hoàng giống như Chân Thần thiếu niên kia, hắn vẫn quá non nớt. Chân long phách thể của hắn khó có thể duy trì. Sơ tổ Nhân Hoàng thình lình giơ ra một ngón tay, đầu ngón tay điểm ở mi tâm của hắn, phá vỡ chân long phách thể của hắn. Thân thể của Tần Mục bay lên thật cao, giống như là một chất đầy kê đổ bao tải ngã xuống, ngã vào Nhị tổ phá nhà cỏ trước. Hắn muốn giãy giụa đứng dậy, làm thế nào cũng không dậy nổi. Sơ tổ Nhân Hoàng đi tới, thần sắc lạnh lùng. Hắn đi thẳng tới trước người của Tần Mục, lạnh lùng nói: - Nói nhiều như vậy có tác dụng gì sao? Có năng lực thì đánh ngã ta đi. Bằng không, ngươi vĩnh viễn không gánh vác nổi cái danh Nhân Hoàng này. Trở thành Nhân Hoàng, ngươi phải đối mặt với kẻ địch còn mạnh mẽ hơn ta rất nhiều, còn muốn ngoan độc hơn so với ta rất nhiều. Tần Mục trợn tròn hai mắt, nhìn hắn đi về phía gian nhà cỏ của Nhị tổ, lại nhấc thi thể xương cốt của Nhị tổ lên. - Không cần... Tần Mục chật vật bò qua, nắm mắt lấy cá chân của hắn, giọng nói có phần nức nở nói: - Van ngươi! Răng rắc. Thi thể xương cốt của Nhị tổ vỡ nát, rơi trên mặt đất. Sơ tổ Nhân Hoàng nhấc chân, đạp hai cái, lạnh lùng nói: - Không có cách nào đánh bại ta, vậy vĩnh viễn cũng không có cách nào đánh bại bọn họ. Ta cho ngươi cơ hội để ngươi đánh bại ta, đây là lần đầu tiên. Ngươi còn có ba mươi bốn lần. Ánh mắt của Tần Mục mơ hồ, hai gò má lạnh lẽo. Sơ tổ Nhân Hoàng nhấc hắn lên, bịch một tiếng nện ở trên cái rương, lạnh lùng nói: - Mỗi một lần ngươi thất bại, ta sẽ hủy diệt thi thể xương cốt của một Nhân Hoàng. Ngươi còn tiếp tục bại, những người thất bại này đều sẽ không còn hài cốt. Ngươi đi đi! Long Kỳ Lân mở miệng, muốn rống to với hắn nhưng miệng vẫn bị phong ấn, hắn gào không nổi. Sơ tổ Nhân Hoàng trừng với nó. Long Kỳ Lân cúi đầu, dẫn theo cái rương vác Tần Mục đi theo con đường trở về. - Ta sẽ đánh chết ngươi! Âm thanh của Tần Mục từ trên cái rương truyền đến: - Ta nhất định sẽ đánh chết ngươi! Thân thể của Sơ tổ Nhân Hoàng run lên, không quay đầu lại. Long Kỳ Lân dẫn theo cái rương, cái rương vác Tần Mục, đi ra khỏi mảnh Thiên Đình cổ xưa này. - Xin lỗi... Phù phù. Sơ tổ Nhân Hoàng quỳ xuống về phía gian nhà cỏ của Nhị tổ, khiến một đám bụi bặm bay lên: - Xin lỗi, xin lỗi, ta không phải thật tâm muốn phá hủy thi thể xương cốt của ngươi, xin lỗi... - Ta tha thứ cho ngươi. Quỷ hồn từ trong thi thể xương cốt nghiền nát yếu ớt bay lên. Thân thể của Nhị tổ mờ ảo, lộ ra vẻ tươi cười: - Đã sớm tha thứ cho ngươi. Ta biết suy nghĩ của ngươi, ngươi muốn cho hắn nhanh chóng trưởng thành. Hắn là phách thể đúng không? Hắn có thể hoàn thành gánh nặng chúng ta làm không được, đúng không? Ta tha thứ cho ngươi, quay về Phong Đô đi. Bọn họ đều sẽ tha thứ cho ngươi. Từng bộ xương khô trong những gian nhà lá rách nát đều ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn về phía Sơ tổ Nhân Hoàng đang quỳ xuống đất. - Đều tha thứ cho ngươi... Bọn họ nhìn tổ sư của bọn họ. Sơ tổ Nhân Hoàng không truyền cho bọn họ công pháp thành thần nhưng truyền cho bọn họ một loại tinh thần không có cách nào nói được, một loại tinh thần không phục bất diệt. - Ta không có cách nào tha thứ cho mình. Sơ tổ Nhân Hoàng quỳ xuống đất, thân thể dần dần hóa thành tượng đá, nguyên thần đã đi xa. Cái rương lịch bịch chạy, cõng Tần Mục trèo đèo lội suối. Long Kỳ Lân đi ở phía trước cảnh giác quan sát xung quanh, để tránh bị đám dị thú trong hoang sơn dã lĩnh công kích. Hai ngày sau, bọn họ đi tới Tương Long thành. Tư Vân Hương và Hồ Linh Nhi vội vàng đỡ Tần Mục xuống, một lòng chăm sóc. Qua mấy ngày, Tần Mục khôi phục được một ít, tự mình điều dưỡng. - Ta sẽ đánh chết hắn. Hai mắt của Tần Mục vô thần, ngồi ở trên đầu rồng của cột rồng trong thành, nhìn về phía Linh Dục Tú đã chuyển hắn đến nơi đây nói: - Ta nhất định phải đánh chết hắn, tuyệt đối không tha thứ cho hắn... Linh Dục Tú thấy hắn đã nhiều ngày nay thực sự chán chường nhưng không biết nên an ủi thế nào, chỉ đành phải đặt hắn ở nơi bọn họ năm đó chơi với nhau, trông mong có thể hóa giải được lo lắng trong đầu hắn. - Phụ hoàng cho gọi ta trở lại, bảo là muốn phái ta đi Tây Thổ. Linh Dục Tú do dự một chút, nói: - Tây Thổ tuy rằng quy thuận, nhưng vẫn không có lực lượng của triều đình tiến vào chiếm giữ. Nếu không ngươi theo ta đi Tây Thổ giải sầu một chút? Trong lòng ngươi không nên cứ suy nghĩ chuyện này. Quá đáng sợ... Ngươi nói với ta, nói không chừng ta sẽ có chủ ý! Tần Mục sững sờ nhìn nàng, ánh mắt không có thần thái, hắn vốn thích bứt những sợi râu ngoan cường khỏe mạnh trên cằm của mình. Mấy ngày nay hắn không bắt, biến thành râu ria xồm xoàm. Hắn sững sờ hỏi: - Làm thế nào mới có khả năng đánh chết một vị Chân Thần? Linh Dục Tú ngẩn người một lát. Tần Mục nằm xuống: - Nàng đi Tây Thổ. Hoàng đế bảo nàng đi Tây Thổ, để cho Ngọc Thư thái tử đi phương bắc. Hai địa phương này đều là địa phương mới vừa đánh xuống, nếu như nàng thống trị Tây Thổ tốt hơn so với nhị ca của nàng, nàng chính là thái tử. Nàng muốn làm thái tử nói, ta có thể giúp nàng. Trong Tây Thổ có người của ta. Ta không thể đi cùng nàng được. Ta có một số việc, cần phải từ từ suy nghĩ một chút. Linh Dục Tú nằm xuống ở bên cạnh hắn, hai tay đặt ở sau đầu, kinh ngạc nhìn mây trắng trên bầu trời. Đột nhiên nàng nói: - Mấy năm trước, khi chúng ta ở chỗ này cùng nhau nằm, thật là vô ưu vô lự. Ta thích ngươi, ngươi cũng thích ta. Thế nào lớn lên, phiền não lại nhiều như vậy? Ta thật sự nhớ tới khi đó... - Đại khái là lớn lên. Tần Mục nhắm mắt lại, khẽ nói. Linh Dục Tú phi thân qua, nghiêng người nhìn hắn. Từ trên gương mặt hắn kéo xuống một sợi râu dài, nói: - Ngươi vẫn là ngươi trước kia chứ? Tần Mục giật mình, nói: - Tinh Ngạn nói, một người bảy năm thân thể sẽ hoàn toàn thay đổi một lần. Hiện tại đã qua ba bốn năm, ta chắc hẳn là chỉ còn lại phân nửa là ta ban đầu. Linh Dục Tú rùng mình một cái, lại hung hăng kéo mấy sợi râu của hắn, cáu giận nói: - Ngươi lại làm cho ta sợ! Ngươi cũng không thể biến thành Tinh Ngạn được! Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nói: - Nếu như ngươi không muốn ta đi Tây Thổ, ta có thể ở lại với ngươi. - Nàng có nghĩ đi không? Tần Mục hỏi. - Muốn! Linh Dục Tú đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống giang sơn Đại Khư, hăng hái: - Ta muốn làm nữ hoàng đế, ta muốn đánh bại phụ thân ta! Ta muốn cho hắn thấy, ta còn giỏi hơn tất cả nhi tử của hắn, còn lợi hại hơn! Trong đôi mắt vô thần của Tần Mục lóe lên một tia ánh sáng, hắn được nữ hài này khích lệ, có một ít thần thái giống như là sống lại vậy.