- Những Nhân Hoàng đó làm sao vậy? Tại sao lại náo nhiệt như thế? Phong Đô thành, Diêm vương đứng ở phía trước Tần Vương điện, từ phía xa nhìn vào trong thành, chỉ thấy từng cung điện sụp đổ. Hắn nghi ngờ nói: - Bọn họ lại đang đồ đệ đánh sư phụ sao? Lần này hình như đánh cũng đủ ngoan độc. Một con chim to bay tới, rơi xuống đất hóa thành Xích Tú thần nhân đầu chim thân người. Hắn rỉa lại lông chim một chút, lắc đầu nói: - Diêm vương đã đoán sai. Lần này không phải đồ đệ đánh sư phụ, mà là sư phụ cùng sư tổ và tổ sư đánh đồ đệ. Nhân Hoàng họ Tô kia đã trở về, sau đó bị sư phụ, sư tổ và tổ sư của hắn vây đánh. Hắn bị đánh lại vô cùng thê thảm, muốn chết cũng không chết được. Diêm vương kinh ngạc nói: - Bọn họ sửa lại quy củ rồi sao? - Ta cũng không biết, hình như là bởi vì một chuyện phách thể nào đó. Tô Nhân Hoàng mang tới một bản in, nói là bốn vạn năm trước có lời đồn đại về phách thể. Vừa mới bắt đầu Nhị tổ bọn họ còn đang tươi cười lắng nghe, vẻ mặt ôn hòa, sau đó tất cả đã xông tới bao vây đánh. Xích Tú thần nhân dừng lại một lát, nói: - Sau đó Tô Nhân Hoàng phản kháng, lại bị đánh cho ngoan độc hơn. Nói cái gì khi sư diệt tổ, nói cái gì ám toán bọn họ, còn có dung túng cho Tiểu Nhân Hoàng đánh bọn họ các loại. Ta nghe cũng cảm thấy hồ đồ. Chỉ có điều Tô Nhân Hoàng bị đánh rất thảm, các Thần Ma khác cũng không dám tiến lên khuyên bảo. Còn có giáo chủ của Thiên Thánh giáo ở một bên hò hét trợ uy, nói đáng đánh, chỉ e sợ thiên hạ không loạn. Có cần bắt bọn họ dừng lại không? Diêm vương im lặng một lát, nói: - Không cần. Ngươi đi ngăn cản bọn họ, bọn họ trái lại sẽ hùa nhau đi đánh ngươi. Đêm khuya, trong bóng tối Đại Khư vẫn cực kỳ náo nhiệt, có vô số yêu ma quỷ quái thường lui tới. Tinh Ngạn đi trong bóng đêm, trên người tản ra thần quang ép lui vật chất hắc ám tập kích tới, đi vào vị trí được vẽ trên địa đồ của Linh Dục Tú. Đột nhiên, tâm thần hắn chấn động mạnh. Hắn nhìn thấy được một không gian phong ấn cực lớn, từng mảng rừng rậm xuất hiện ở tất cả mọi nơi trong một khối lập phương cực lớn. Mà ở trong không gian phong ấn này, một chiếc thuyền ánh trăng còn lớn hơn so với thuyền mặt trời không biết bao nhiêu lần, xuất hiện ở trong không gian. Đó chính là hai chiếc thuyền bỉ ngạn song song do Thiên Công Thần tộc của Khai Hoàng Thiên Đình chế tạo dùng để đi tới Vô Ưu Hương. Chỉ có điều chiếc thuyền này đã đổ nát, hiển nhiên từng trải một hồi huyết chiến dẫn đến chiếc thuyền này bị đánh phá, không có cách nào đi tới. Tinh Ngạn cũng nhìn ra nơi đây có phần nguy hiểm đáng sợ, hắn cảm thấy có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn bước vào trong đó. Hắn dù sao cũng là hiện nay tồn tại cường đại nhất trên đời, mặc dù nhìn ra được nguy hiểm, nhưng hắn tự tin có thể ung dung rời đi. Cũng không lâu lắm, hắn đi tới thôn trang nhỏ trong rừng rậm. Trong lòng Tinh Ngạn thoáng động, quả nhiên thấy được hình vẽ tương tự với hình vẽ trên ngọc bội: - Linh gia tiểu công chúa không gạt ta! Đúng vào lúc này, hắn nhận thấy được ở đây không chỉ có một mình hắn. Cửa của một phòng chứa củi mở ra, bên trong có một bóng dáng đưa lưng về phía hắn. - Đây cũng là người ta muốn tìm sao? Tinh Ngạn không khỏi kích động, lấy ra cái gương, đưa lưng về phía người kia soi. Trong kính, người kia xoay đầu lại, lộ ra một gương mặt đầy nếp nhăn, nhìn hắn cười: - A a! Tinh Ngạn hơi ngẩn ra. Đó là một lão nhân, cũng không phải là người hắn muốn tìm. Chỉ có điều lão nhân này cũng mang theo một cái rương, ngoại trừ cái rương ra, bên cạnh còn đặt một cái lò rèn sắt. - Ngươi rất mạnh. Tinh Ngạn xoay người lại, sắc mặt bình tĩnh nói: - Ngươi khiến cho ta sinh ra cảm giác thèm muốn. Ta có thể cảm nhận được bên trong cơ thể ngươi có chiến lực dồi dào, cực kỳ đáng sợ! Ngươi có thể là đối thủ đáng sợ nhất ta gặp được trong những năm gần đây. - A! Da mặt của lão nhân kia nhăn lại thành da quả quýt, cười đến vô cùng hài lòng, khoa tay múa chân hai cái ra hiệu. Tinh Ngạn xem không hiểu, dứt khoát nói: - Ta rất muốn thu thập, tàng trữ ngươi. Ngươi biểu diễn ra thủ đoạn mạnh nhất của ngươi để cho ta xem thử ngươi có bản lĩnh gì. Ầm... Cái lò rèn lớn bên cạnh lão nhân này thiêu đốt, ngọn lửa xông lên cao tới hơn mười dặm. Tinh Ngạn nhất thời cảm giác được không gian giống như muốn bị cháy rụi vậy, nhưng đáng sợ nhất không phải cái lò lớn này. Thứ uy hiếp hắn là đến từ trong thân thể của lão nhân diện mạo xấu xí kia. Vùng đan điền của lão nhân kia đột nhiên bắn ra thần quang đẹp mắt, giống như là có một mặt trời nhỏ ở trong đan điền của hắn đột nhiên bạo phát, tản ra năng lượng không gì có thể so sánh nổi. Tinh Ngạn hưng phấn. Tiếp theo, hắn lại nhìn thấy phía sau lưng lão nhân này có một đạo thần cầu lướt ngang qua bầu trời. Trên thần cầu nguyên thần của hắn là hình đầu chim thân người, tản ra nhiệt lực không gì có thể so sánh nổi. Hắn nhảy lên một cái, đạp lên cầu bay vượt qua, tiến vào Thiên Đình đối diện thần cầu. Ầm ầm! Pháp lực của lão nhân kia lại một lần nữa trở nên cuồng bạo, nhiệt lực hừng hực khiến cho không gian vặn vẹo. Đột nhiên cái rương tự động mở ra, vô số ngân hoàn từ trong đó bay ra. Những ngân hoàn này giống như mặt nước lưu chuyển, bám vào ở phía trên thân thể của lão nhân kia khiến cho hắn trong khoảnh khắc lại hóa thành một tướng quân toàn thân mặc ngân khải, ánh sáng màu bạc trong tay hóa thành hai cái búa lớn, đập một búa về phía Tinh Ngạn. Một búa này hạ xuống, Tinh Ngạn không ngờ cảm giác được mình giống như là biến thành khối sắt ở trong đe sắt, bị lão nhân kia rèn thành thứ lão muốn. - Thật mạnh! So với đan điền Thần Cảnh của những cường giả ta bắt được lúc trước cũng còn cường đại hơn! Tinh Ngạn hưng phấn không hiểu nổi. Hắn giơ tay lên chính là vằn nước xoay tròn, phía sau lưng hiện ra ảo ảnh trời mênh mông biển rộng lớn, tiếng sóng ngập trời. Hắn cứng rắn đỡ một đòn này, tiếp theo bản thân hắn bị đánh bay ra khỏi thôn nhỏ. Lão nhân kia sải bước đánh tới, hai cái búa lớn vung lên hạ xuống, điên cuồng công kích về phía hắn. Hai người ở giữa núi rừng tranh đấu, một đường chiến đấu không ngừng, Tinh Ngạn cất tiếng cười to: - Thân thể tốt, đan điền tốt! Ta nhất định phải biến ngươi thành đồ cất giữ của ta! Cô âm lại không sinh, độc dương lại không dài. Ngươi đi chính là đạo thuần dương, mạnh mẽ bá đạo, nhưng khó có thể kéo dài! Mạnh mẽ của ngươi chính là gánh nặng quá lớn đối với thân thể, dẫn đến thân thể của ngươi khó có thể chịu đựng được, cho nên khiến cho ngươi thoạt nhìn già nua như thế. Trừ khi ngươi luyện thân thể trở thành Thần Cảnh, mới có thể chống đỡ được thần uy của lò đan điền lớn. Tiếp tục chiến đấu nữa, tất nhiên sẽ vượt quá giới hạn chịu đựng của thân thể ngươi, ngươi chắc chắn sẽ thất bại! Đúng vào lúc này, lão nhân kia khó có thể tiếp tục. Hắn đột nhiên thu chùy, ngân khải trên người hắn ầm ầm tuôn trào về phía dưới chân, hóa thành một con ngựa bạc, lão nhân kia thúc ngựa liền rời đi. Tinh Ngạn vội vàng xông lên. Nhưng đột nhiên dưới chân hắn không vững. Bọn họ đi tới chỗ không gian của hai chiếc thuyền bỉ ngạn song song, bốn phía đều là mảnh nhỏ của hai chiếc thuyền song song vỡ nát, cực kỳ khổng lồ. Tinh Ngạn thấy tốc độ của con ngựa bạc dưới thân của lão nhân kia dần dần trở nên chậm lại. Trong lòng hắn biết đan điền của người này quá mạnh mẽ, đã nguy hiểm cho đến thân thể, khó có thể kiên trì. Vì vậy hắn lại đuổi theo. Sau một lúc lâu, trên trán của Tinh Ngạn xuất hiện mồ hôi lạnh. Hắn đã không nhìn thấy được bóng dáng của lão nhân kia nữa, nhưng hắn lại phát hiện mình bị nhốt ở trong vùng đất nguy hiểm này. Không trung xung quanh đều có từng phong ấn niêm phong không chỗ nào không thấy mặt, khiến cho hắn đi lại khó khăn. Đột nhiên, lão nhân kia lại xuất hiện. Hắn ngồi ở trên đầu một chiếc thuyền nhỏ màu bạc, không biết lấy từ nơi nào ra một chiếc mũ, đội ở trên đầu. Tinh Ngạn lấy lại bình tĩnh, khóe mắt khẽ giật. Hắn muốn tiến lên lại bị một đạo phù văn niêm phong trong không trung bay tới ngăn cản. Lão nhân kia nhếch miệng cười, trong miệng không có đầu lưỡi. Hắn giơ tay giả vạch một cái lên trên cổ mình, chiếc thuyền nhỏ màu bạc này lướt nhẹ đi. Tinh Ngạn giận tím mặt, đột nhiên hắn cảm thấy dáng vẻ tươi cười của lão nhân kia có chút quen thuộc, mình hình như đã gặp qua ở nơi nào đó. - Nụ cười này, ta nhất định đã từng nhìn thấy, nhất định đã từng nhìn thấy. Hắn tĩnh tâm lại, ném hình ảnh lão nhân kia nhếch miệng cười ra sau đầu, hắn tập trung ý chí tìm kiếm con đường có thể rời khỏi nơi đây. Trong lúc hắn nỗ lực sắp phá giải được phù văn niêm phong đầu tiên, bất chợt trong đầu hắn lại hiện ra dáng vẻ tươi cười của Tần Mục. Dáng vẻ đó chồng lên dáng vẻ tươi cười của lão nhân câm điếc khiến tâm thần hắn không khỏi đại loạn, hắn bị đạo bùa chú niêm phong kia đánh bay ra ngoài. Dáng vẻ tươi cười của Tần Mục cùng dáng vẻ tươi cười của lão nhân câm điếc này gần như hoàn toàn trùng nhau. Cái khác nhau chính là ở dáng vẻ tươi cười của Tần Mục có phần chất phác, dáng vẻ tươi cười của lão nhân câm điếc lại mang theo sự xảo trá. - Ta... Một ngụm thần huyết vọt lên cổ họng, lại bị Tinh Ngạn hắn ép trở lại: - Ta không tức giận, ta không tức giận, ta tuyệt đối sẽ không bị hắn phá hỏng đạo tâm, ta... oa... Hắn vẫn không có nhịn xuống một ngụm thần huyết phun ra, sắc mặt khô khốc, phát ra tiếng hô giận dữ: - Tần thần y, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tần Mục một đường men theo đạo ánh sáng kia chỉ đường, đi ra khỏi Đại Khư, một đường đi thẳng tới. Hắn từ Đại Khư đi tới Nam Cương của Duyên Khang, ở đây có rất nhiều côn trùng rắn rết, dấu vết của con người rất hiếm. Càng theo ánh sáng đi về phía trước lại càng thấy hoang vắng. Cuối cùng, lúc mặt trời mọc, ánh sáng dẫn đường kia ở trên một đỉnh núi hóa thành một cánh cửa không lớn, xuất hiện ở trước mặt hắn. Trên đỉnh ngọn núi nhỏ này chỉ có một cánh cửa do ánh sáng tạo thành. Tần Mục nhìn lại xung quanh, chỉ thấy hoang sơn dã lĩnh, ở đây không có bóng người, chỉ có núi hoang. Long Kỳ Lân ngẩng đầu, quan sát khắp nơi. Nhìn thấy được mặt trời mọc, không khỏi vui mừng khôn xiết: - Giáo chủ, trời đã sáng, điểm tâm... Tần Mục đẩy cánh cửa ra. Bên trong cánh cửa có ánh sáng bắn ra, hắn nghênh đón ánh sáng sải bước đi vào. Long Kỳ Lân vội vàng cưỡi cái rương cũng vọt vào theo. Bóng dáng của bọn họ vừa biến mất, cánh cửa ánh sáng cũng trở nên ảm đạm, biến mất. Sau một lúc lâu, Tần Mục xuất hiện ở một mảnh đất hoang vắng, cảnh hoang sơn dã lĩnh lúc trước so với hoang vắng trước mặt không đáng kể chút nào. Ở trước mặt hắn, khắp nơi đều là thần điện sụp đổ, khắp nơi đều là sương mù dày đặc. Trong sương mù từng cái mộ bia hiện ra. Phía sau mỗi mộ bia chính là từng cái nấm mồ. Sự đổ nát thê lương và mộ bia nấm mồ nơi đây đánh thẳng vào tâm linh của hắn. Phía xa, chỉ có một tòa cung điện vẫn tính là hoàn chỉnh, một mình đứng sừng sững ở trong sương mù. Tần Mục đi ra phía trước, phóng tầm mắt ra nhìn xung quanh. Không gian ở đây cực rộng, trong sương mù là những mộ bia trải dài vô tận hình thành nên cảnh sắc của Nhân Hoàng điện. Hắn đi tới phía trước ngôi mộ đầu tiên, nhìn về phía mộ bia. Trên mộ bia viết mộ của Tây thượng tướng Thiên Đình tên là Huy Minh, dưới mộ bia đặt một tấm lá chắn dính máu. Tần Mục đi tới trước ngôi mộ thứ hai. Trên mộ bia viết dũng sĩ quân Thiên Hộ Thiên Đình tên là Đinh Vân Hạc, dưới mộ bia là một cái mũ giáp. Hắn tiếp tục đi về phía trước, ở đây yên tĩnh không tiếng động, cho dù là Long Kỳ Lân muốn đòi ăn điểm tâm cũng không dám nói lời nào, rụt cái đuôi lại run lẩy bẩy. Đột nhiên nó nhấc nắp của cái rương chui vào trong rương nấp, không dám lộ diện. Tần Mục kiểm tra từng tấm mộ bia, rất nhiều mồ cũng không có khắc chữ, chắc hẳn người lập bia mộ cũng không biết tục danh của người đã chết. Những phần mộ tạo thành một con đường, đi thông tới Nhân Hoàng điện trong sương mù. Không biết đi qua bao lâu, Tần Mục cuối cùng tới gần Nhân Hoàng điện. Đập vào mắt hắn chính là một gian nhà cỏ. Trong gian nhà cỏ chỉ thấy có một bộ xương khô đang ngồi xếp bằng, đầu rũ xuống, bên cạnh là một tấm bia đá đặt ngược ở trước mặt hắn. Cho dù chỉ còn lại có xương khô, cũng có thể nhìn ra được dáng vẻ khôi ngô của hắn khi còn sống. Hai tay hắn có từng đốt ngón tay lớn, chắc hẳn là tinh thông ấn pháp chưởng pháp quyền pháp. Tần Mục phủ đi lớp bụi bặm phía trên tấm bia đá, sau đó không khỏi giật mình kinh sợ. Trên tấm bia đá viết, Nhân Hoàng Tề Khang, kẻ vô tích sự cảm động và nhớ nhung cuộc đời này, không còn mặt mũi nào lập bia, không còn mặt mũi nào xuống mồ, không còn mặt mũi nào nhìn thấy liệt tổ liệt tông, vùi thân nơi nhà cỏ, xương khô không chôn cốt. Tần Mục mở cái rương ra, lấy nến, tiền giấy và cống phẩm, cung kính dâng hương, tế lễ cho Tề Khang Nhân Hoàng. Hắn đi ra khỏi nhà cỏ, sau đó lại nhìn thấy được bên cạnh còn có một gian nhà cỏ khác. Bên trong có mấy cái tay gãy chân gãy, cũng có một khối bia đá đã ngã xuống. Trên tấm bia chỉ có một chữ Tô. Chữ tô kia là sử dụng thanh kiếm gãy vẽ lên. Mới viết được hơn phân nửa, thanh kiếm gãy đã cắm ở trong tấm bia, văn bia không được viết vết. Tần Mục nhìn lại cái tay gãy chân gãy, chỗ chặt lưu lại chính là vết thương từ kiếm. Khóe miệng hắn run lên, rất cung kính bái tế một hồi. - Thôn trưởng... Hắn biết, lúc thôn trưởng đi tới nơi này vốn đã muốn chấm dứt suốt đời. Chỉ là bởi vì Nhân Hoàng ấn không truyền đi khiến cho hắn vẫn không thể chết, vì vậy hắn chôn tay gãy chân gãy của mình ở chỗ này. Hắn ngay cả tên của mình cũng không dám viết, bởi vì khi đó hắn vẫn không có để lại truyền thừa. Tần Mục đi tới nhà cỏ thứ ba, ở đây cũng có một bộ xương khô, xem qua tướng ngũ đoản, đó là Nhân Hoàng Ý Sơn. Trên mộ bia cũng ngắn gọn mấy hàng chữ. Nhân Hoàng Ý Sơn, bại vào tay của Thượng Thương, không còn mặt mũi nào xuống mồ đi gặp ân sư, hậu nhân không cần bái ta. Tần Mục đi tới nhà cỏ thứ tư. Nơi đó cũng là một bộ xương khô, xương tay cầm theo lẵng hoa. Nhân Hoàng Lam Phách, suốt đời không thành công, thẹn với giáo huấn của ân sư... Tần Mục tiến vào từng gian nhà cỏ bái tế một hồi, chứng kiến hai vạn năm lịch sử của Nhân Hoàng điện. Ở trong Phong Đô hắn đã từng gặp những Nhân Hoàng này. Bọn họ vừa đánh vừa mắng sư phụ của bọn họ, rất không hòa thuận. Nhưng ở chỗ này, ở trong nhà lá của Nhân Hoàng điện, Tần Mục lại nhìn thấy được bọn họ tôn kính đối với ân sư, hối hận đối với thất bại của mình. Tần Mục đi tới trước Nhân Hoàng điện, hắn lại nhìn thấy được một bóng lưng.